"Cứ cái đà này thì không được rồi."
Tristan lên tiếng. Anh ta đứng dậy khỏi giường với vẻ uể oải, nhặt lên cái tuýp trên bàn vừa nãy. Do Hwa lùi lại phía sau, ngồi nhìn anh ta đổ chất bôi trơn ra lòng bàn tay, xong xuôi trực tiếp cầm lấy dương vật.
Âm thanh lép nhép cùng lúc vang lên. Ngón tay trắng trẻo của người đàn ông giữ chặt dương vật, vuốt từ dưới lên một cách đều đặn. Mắt anh nhắm nghiền, thỉnh thoảng nghiến răng và thở dốc ngắn. Trên trán, mái tóc rối tung hơi bên bết lại.
"Tôi đã chưa từng làm những việc này từ thời trung học."
Giữa những hơi thở hổn hển, anh điềm nhiên nói.
"Không ngờ hiện tại phải làm vì lí do này."
"......"
Do Hwa chẳng có nơi nào để đặt mắt xuống. Dùng ánh mắt vẽ hoa văn trên chăn, sau cùng chúng lại bám chặt cơ thể anh ấy. Nhịp tim dồn dập lan đến tận cổ và cả hai tai.
Việc anh ta công khai thủ dâm tựa hồ cảnh tượng nhẫn tâm giẫm lên thánh địa trong trắng. Tương phản làn da trắng mịn, bộ phận sinh dục nằm trong tay anh dần dần đỏ lên một cách hung tợn. Khối thịt to kêu lép nhép, từ từ dựng thẳng lên chạm tới bụng. Anh di chuyển tay và tưởng tượng gì, đang nghĩ đến ai, cậu không muốn biết.
Cuối cùng, anh ta mở mắt sau khi rút tay ra khỏi dương vật. Nhíu mày vì đã có thể làm nó cương lên ở mức nào đó, Tristan với lấy khăn giấy trên bàn rồi lau sơ qua tay và dương vật.
Ánh mắt thấm đẫm mệt mỏi hướng về Do Hwa.
"Tôi đã thể hiện sự hợp tác hết mức rồi, phần còn lại cậu tự lo liệu đi."
"...Vâng."
Do Hwa mông lung bò về phía anh, mò mẫm cơ thể đang nằm ngay ngắn, chầm chậm leo lên và đặt khối thịt cố định giữa háng. Dương vật cương cứng mang theo sức nóng kẹp giữa hai đùi.
"...Ức."
Do Hwa cố gắng điều chỉnh cơ thể trên khối thịt dày, không muốn chạm tay vào cơ thể ấy, toàn thân co rúm vì sợ hãi và căng thẳng. Cậu đã nhiều lần cố nâng người lên để khớp đầu dương vật ấy, nhưng quy đầu cứng chỉ sượt qua giữa khe mông và bật ra ngoài như bị ngăn chặn.
"...Ha, ah..."
Cậu càng nóng lòng, hơi thở càng gấp. Bắp đùi cùng hai đầu gối chống đỡ thân thể tê cứng đau ran. Bàn tay cong vẹo không có cách nào nắm lấy khối thịt và đẩy nó vào bên trong cơ thể.
Cuối cùng, sau vài lần thử, Do Hwa chật vật trong việc thành công ấn đầu dương vật lên cửa lối vào, song ngay cả khi quyết tâm ngồi xuống với tư thế đó, khối thịt cũng không thể nào tiến sâu thêm nữa. Lối vào chỉ mới giãn ra đôi chút khiến cậu khó chịu và đau đớn hơn. Dồn sức bình sinh và hạ người xuống, cột thịt ran nóng lần nữa chệch khỏi, đánh vào đùi trong.
"...Ngài Locke. Chỉ một lần thôi..."
Mồ hôi lạnh toát túa ra sau lưng, cổ họng khô khốc cố nuốt nước bọt.
"Khi tôi cho vào, ngài có thể nào giữ người tôi lại một chút, được không ạ?"
Chẳng biết tiếng tặc lưỡi ngắn có được nghe thấy hay không. Do Hwa ngã sang một bên khi người đàn ông thình lình chồm dậy. Những ngón tay dài túm lấy cổ chân, xong xuôi xoay tròn cả cơ thể cậu.
"Nằm sấp xuống."
Đó là giọng nói vô cảm, nghe như đã mất toàn bộ kiên nhẫn. Do Hwa cố không nóng lòng, nhanh chóng nằm sấp.
"Không, nâng mông lên đi."
"...Như thế này-."
"Dùng tay chống cơ thể lên. Giữ tư thế không nghiêng ngả."
Do Hwa nâng mông lên cao theo lời anh ta. Cơ thể đang run lẩy bẩy mất dần kiểm soát. Tristan đặt gối dưới bụng Do Hwa, kéo rộng bắp đùi.
Cặp mông gầy guộc được anh giữ lấy bằng cả hai tay rồi tách ra. Cảm giác thứ nóng và cứng đặt vào cửa sau một cách nhẹ nhàng.
"Thả lỏng."
"...Hư ư..."
"Nữa."
Do Hwa chầm chậm thở ra. Cậu đã gắng sức nhưng không tưởng nổi. Thứ đó chưa hẳn cương cứng hoàn toàn, nhưng ngay phần đầu cũng không trót lọt. Dùng tay, Tristan nhẹ nhàng nhấn vào nếp nhăn xung quanh giờ đã hằn đỏ.
"...Hức."
Cửa sau cứng đờ, có vẻ không cho vào được nhiều lắm, trực tiếp cảm nhận các cơ bên trong thít chặt đau điếng. Do Hwa hít sâu, nhìn mồ hôi trán nhiễu xuống chăn nệm. Tristan cứ thế mà lùi ra sau.
"Tôi e là không được rồi."
Đến cả quy đầu đã được đưa vào cũng rời khỏi cậu, cửa sau theo đó đóng chặt trở lại.
Do Hwa mơ màng, tầm mắt mờ ảo nhìn người đàn ông vẻ ngoài điềm tĩnh. Tách mông Do Hwa, Tristan đưa mắt nhìn vào phần giữa, lắc đầu một chút rồi thả cậu ra.
"Việc thâm nhập vào có vẻ quá sức. Cậu Eden quá gầy và cái lỗ cũng nhỏ nữa."
"...Dù vậy thì."
"Nói vậy không phải là do tôi không muốn làm, mà là thực sự không thể vào được. Đây không phải là cơ quan được tạo ra để quan hệ tình dục. Nếu mắc sai lầm, biết đâu cậu phải đến bệnh viện đấy."
Dương vật mềm oặt mà anh dốc sức làm cho cương cứng, có vẻ anh ta đang có ý định thực sự dừng lại. Do Hwa vội vàng túm lấy tay anh.
"Thử lại một lần nữa đi. Tôi sẽ cố thả lỏng thêm chút nữa."
Tristan thoáng liếc nhìn qua khuôn mặt Do Hwa.
"Mặc dù đó là cách chắc chắn nhất, nhưng không cần phải cố chấp đến mức làm mình bị thương. Cũng có trường hợp mang lại hiệu quả bằng phương pháp khác."
"......"
"Nếu vậy hôm nay dừng ở đây đi, ngày mai chúng ta thử lại."
Ngày mai chẳng có gì thay đổi cả. Chỉ là lời nói dùng để kết thúc đêm hỗn loạn này một cách gọn ghẽ. Do Hwa cố chặn cơ thể anh ta đang rời khỏi giường mà suýt ngã lăn. Đôi tay tê liệt bất giác vươn ra mà không nói gì.
"......"
Cuối cùng là sự thôi thúc giống ở bờ hồ. Một người vừa khẩn thiết vừa bất lực, giống như dáng vẻ tức thì hồi quy và quay trở lại hình dạng ban đầu mới học ngôn ngữ. Chẳng nghĩ ra được lời nào thuyết phục anh ta, nhưng dẫu thế nào, cậu cũng phải tìm được cách níu anh ta lại, không được ra ngoài. Vì vốn bản thân chẳng còn con đường nào khác.
Đồng tử xám tro của Tristan Locke lưu lại khá lâu trên khuôn mặt nhợt nhạt của Do Hwa.
Nhắm mắt một lúc rồi lại mở ra, anh ta thở dài rồi lên chỉ thị.
"Cậu nằm sấp xuống như lúc nãy đi."
Do Hwa khẩn trương nằm sấp xuống. Gối được lót sẵn bên dưới thắt lưng, tay chống lên giường y hệt ban nãy.
"Cố chịu nhé."
Người đàn ông phía sau lên tiếng đơn điệu, không chút ngần ngại đẩy đầu dương vật vào giữ khe mông. Hai thành nếp nhăn bị quy đầu dày dồn lực đè ép giống như ban nãy, thâm nhập bên trong sâu hơn một chút. Cơn đau bỏng rát chạy dọc sống lưng, Do Hwa bật ra hơi thở đau đớn.
"...Hình như, bị rách rồi."
Anh ta lên tiếng bằng tông giọng trầm. Do Hwa gục đầu và đáp một cách khó khăn.
"Không sao ạ."
"...Những việc thế này quả thật không phải sở thích của tôi."
Người đàn ông đáp, xen tiếng thở dài và giữ xương chậu Do Hwa, đẩy hông về phía trước. Bạch, âm thanh da thịt vang lên đứt đoạn. Quy đầu dày dặn xuyên qua cửa sau chỉ trong một lần.
"Hư ức! A, ah..."
"Cậu thả lỏng đi... thả lỏng."
Cơ thể nghiêng ngả mất hết thăng bằng. Nơi bị nới rộng nóng sốt đau đớn, thít chặt như thể muốn đẩy thứ xâm nhập kia ra ngoài. Phía sau, người đàn ông không lên tiếng, chẳng biết anh ta hết kiên nhẫn chưa. Không chút cảm thông, dương vật dày dặn tiếp tục tiến vào, hông của Do Hwa theo đó nâng lên.
"A, hư..."
Cột thịt to lớn không ngưng nghỉ xuyên thêm vào, cảm giác sâu đến tận rốn nhưng chưa dừng lại. Do Hwa cố chống cơ thể để nó không xê dịch về phía sau. Ngăn không bật ra tiếng van lơn xin dừng lại, cậu cắn đôi môi đang run bần bật.
"Bên trong chặt quá."
Xen lẫn tiếng thở, Tristan cảm thán bằng giọng trầm thấp.
"Thế này thì tôi không di chuyển được. Dù có cố gắng cũng không thể rút ra được."
"Ah, hư ức!"
Không còn cách nào khác, chẳng thể rút ra nên anh ta đẩy thêm vào, dương vật to cứng tiếp tục xuyên thủng lối hẹp bên trong. Tầm nhìn Do Hwa nhấp nháy tối sầm chợt quay trở lại, có thể cảm nhận bắp đùi và mông run lên cùng lúc như bị co giật. Cánh tay cũng được thả lỏng nên phần thân trên đổ sụp xuống chăn.
"Trông cậu có vẻ đau lắm."
Một cách vô tâm, anh ta lên tiếng. Đó không phải là câu hỏi, nghe giống lời xác nhận hơn. Do Hwa vùi má vào chăn, đôi môi run rẩy khó lắm mới hít được chút không khí. Hơi thở đứt quãng như tắc ở họng. Nước mắt nóng rát nhoè nhoẹt tầm nhìn, hai bên cánh tay gầy như dương xỉ, run rẩy liên hồi trên lớp nệm trắng.
"Cái đó, còn bao nhiêu nữa, a ức..."
"Sâu quá à?"
Phải khó khăn lắm Do Hwa mới gật đầu nổi. Chậc, người đàn ông nọ tặc lưỡi.
"Mới vào được một nửa thôi, không hay rồi."
"Ức, ah..."
"Vậy hôm nay... chỉ cho vào đến đây thôi."
Bạch, dưới áp lực từ trụ thịt, bức tường bên trong giãn nở đến mức như muốn nổ tung, rồi lại từ từ rút về phía sau.
"Ức!"
"Hình như bị chảy máu rồi."
Đầu ngón tay Tristan khẽ chạm lối vào đã nới rộng đến giới hạn. Đùi trong Do Hwa run lên bần bật.
"Dù có nói dừng, chắc cậu Eden cũng sẽ trả lời là không muốn nhỉ."
Do Hwa nghiến răng, khó nhọc gật đầu, nghe tiếng thở dài khe khẽ sau lưng.
"Vậy cậu cố chịu đựng nhé. Tôi nghĩ làm nhanh sẽ tốt hơn đấy."
"Ah- đợi đã, hư, a hư, ức!"
Một nửa dương vật to dày lại tiến vào trong. Do Hwa nhắm nghiền đôi mắt bỏng rát, cơn đau khủng khiếp cảm tưởng xé toạc nội tạng cơ thể. Cậu không thở nổi mỗi khi người đàn ông thúc sâu vào, và mỗi lần anh rút ra, da non cửa sau kéo theo đau đớn. Cứ cái đà này, cậu sợ cơ thể thật sự bị thương.
Do Hwa mím chặt môi và nín thở, chịu đựng cơn co giật quen thuộc trong thoáng chốc. Bàn tay cứng đơ đang đặt trên chăn toát đầy mồ hôi. Người đàn ông đã ngưng giao tiếp, chỉ cử động lưng một cách tàn nhẫn và khô khan, như thể anh ta đang cố nhanh chóng hoàn thành công việc mà mình không muốn.
Do Hwa cố níu lí trí mỏng manh vẫn còn sót lại. Cuối cùng, thao tác di chuyển ra vào nhanh hơn.
"Tôi sẽ bắn vào trong."
Tristan cất giọng khô khốc.
"Vốn dĩ, đây không phải cách tôi hành xử... Nhưng trong trường hợp này thì ngược lại."
"Hư, ư..."
Phốc, tiếng dương vật cứng, thúc sâu vào hơn so với trước đó. Người đàn ông giữ chặt mông của Do Hwa và đẩy dương vật vào sâu, sau nhiều lần cậu cầu khẩn. Tinh trùng dính nhớp bức tường bên trong đã bị xung huyết, rỉ ra lỗ sau, lẫn máu rơi xuống.
"...Vậy được rồi chứ?"
Người đàn ông hỏi bằng giọng mệt mỏi. Dương vật dần dần thu nhỏ kích thước, rời khỏi cơ thể. Chất lỏng âm ấm từ đùi Do Hwa cùng lúc chảy xuống, vương vãi trên nệm.
Do Hwa co rúm phần còn lại của cơ thể đang bị co giật, hít hơi thở sâu nãy giờ nín nhịn. Cậu ngẩng khuôn mặt nặng nề nhìn Tristan Locke. Cậu định nói lời cảm ơn, không chắc liệu mình có muốn xác nhận biểu cảm anh ta hay không.
Dẫu vậy ngay khi ngẩng lên, tầm nhìn ngày càng thu hẹp chợt tối sầm lại. Do Hwa nằm sấp, đã mất ý thức như thể sợi chỉ bị đứt trên chăn.