Khịt khịt, ư.
Trong mơ, con chó gầm gừ một cách đáng thương. Vùi mình trong chăn, Do Hwa nghe tiếng cào cửa bằng hai chân trước.
"...Ulysses."
Vốn nghĩ cơ thể mình đã thức dậy, nhưng đó cũng chỉ là giấc chiêm bao. Trong mơ, cơ thể Do Hwa nhẹ hẫng như thể đã trút bỏ mọi trọng lượng. Dù đang đi dép lê nhưng đôi chân cậu lơ lửng, gần như không chạm đất. Giống hệt bóng ma, cậu lang thang khắp các hành lang trong căn nhà, xuyên qua bức tường thay vì là những cánh cửa đóng kín. Phòng khách, khu vườn, nhà kính, bếp. Phòng ngủ của Tristan Locke. Thậm chí tự do bước vào căn phòng cậu chưa từng đến. Dinh thự trong mơ chẳng có ai cả, bám đầy mạng nhện, bụi bặm khắp nơi. Tristan và những người làm cũng biến mất không dấu vết.
"...Theo cách này thì..."
"...Nhưng vấn đề bảo an..."
Giọng nói thư ký vang lên rõ ràng, khuấy động giấc mơ và phá vỡ nó. Do Hwa giật mình mở mắt.
"Ư..."
Ánh nắng buổi chiều chiếu rọi đôi mắt nhạy cảm, khiến tầm nhìn Do Hwa trở nên choáng váng. Trong cơn mơ hồ, cậu lờ mờ nhận ra phong cách bài trí góc trần quen thuộc trong suốt vài ngày. Không phải phòng ngủ của Tristan Locke mà là phòng dành cho khách nằm ở tầng hai.
Căn phòng sáng sủa không có bóng dáng của Ulysses lẫn người thư ký. Do Hwa ngơ ngác đẩy phần thân trên, co quắp người lại khi thở hắt ra. Cơn đau dữ dội bắt đầu từ mông và lan đến tận đỉnh đầu.
Chỉ đến khi đó, ký ức đêm qua mới quay trở về, như lớp sương mù che phủ mí mắt bất chợt bong tróc. Do Hwa chẳng màng cơn đau, cậu ngồi dậy, vội vàng giơ hai tay lên trước mắt.
"....."
Dưới ánh nắng vàng, những ngón tay gầy như cành cây khô queo quắt, chẳng có gì khác so với hôm qua. Đôi chân tê cứng cũng y hệt vậy. Ngay cả khi nín thở và tập trung toàn bộ dây thần kinh của cơ thể, cậu cũng bất lực trong việc khẽ khàng cử động một đầu ngón tay. Thay vào đó là cảm giác cơ thể cứng hơn bình thường.
Tất cả các giác quan đêm qua rối như tơ vò rồi nghẹn ứ nơi cổ họng. Do Hwa nhắm mắt nằm im, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở.
Cạch.
Tiếng bước chân êm, có như không có. Do Hwa vừa mở mắt ra và ngay lập tức, trông thấy Hazel tỏ rõ ngạc nhiên đến gần chân giường.
"Cậu đã dậy chưa?"
"...Vâng, tôi vừa tỉnh dậy một lúc."
"Nhìn sắc mặt cậu có vẻ đã hạ sốt rồi. Cơ thể cậu không sao chứ?"
"...Vâng."
"Ban nãy cậu uống thuốc khi bụng đói, bây giờ nên ăn gì đó thì sẽ tốt hơn. Bữa ăn đã chuẩn bị sẵn, tôi sẽ mang đến ngay ạ."
Chẳng biết cô ấy không biết gì thật hay đang giả vờ, là người phụ nữ tóc đỏ cùng khuôn mặt poker face (*).
(*) poker face: chỉ ai đó không có bất kì cảm xúc nào trên khuôn mặt
Chưa đầy 10 phút, Hazel quay lại. Lần này, phong thanh nghe thấy tiếng bước chân nhanh của loài động vật bốn chân. Khác với Hazel đang bưng khay bước vào phòng, Ulysses thở hổn hển và đứng ngoan ngoãn bên cạnh ngưỡng cửa, nó tiu nghỉu rên ư ử.
"Ulysses đã được huấn luyện để không vào phòng ngủ ạ."
Hazel mở cái khay có chân, đặt nó lên giường Do Hwa rồi nhẹ nhàng giải thích. Nắp vung tròn xoe được nâng lên, bên dưới là bát cháo đặc và một bát nhỏ đựng trái cây khô, mật ong cùng các loại hạt sắp xếp ngay ngắn.
"Đây là cháo ngũ cốc ạ. Sẽ giúp tiêu hoá tốt hơn. ...Cậu đừng bận tâm đến Ulysses. Nó chỉ đang chờ cơ hội để xin phép vào phòng thôi, nhưng nếu cậu không phản ứng thì nó sẽ hiểu."
Đúng như cô nói, sau vài lần sủa đến mức mệt mỏi, Ulysses trở nên chán nản và bước chân nó rời xa cánh cửa. Do Hwa thầm nghĩ chú chó không được phép vào phòng ngủ, nhưng thực tế đây chỉ là phòng dành cho khách trong dinh thự, không phải phòng riêng. Thời gian được phép lưu trú tại đây cũng đã rút ngắn từ một tuần còn sáu ngày.
"Ngài Locke."
Cậu nghĩ mình định thắc mắc một cách thản nhiên, nhưng lại cảm giác mắc gai ở họng. Hazel cầm theo cái khay và định rời đi thì ngoái lại nhìn khi nghe tiếng nói.
"Giám đốc thường ở phòng làm việc vào giờ này."
Khoé miệng vô cảm nhất thời động đậy.
"Ngài ấy dặn dò nếu cậu có hỏi thì truyền lời rằng cậu đừng đến vào ban ngày, hãy bôi thuốc và nghỉ ngơi trong phòng, đừng lên tầng ba trước chín giờ tối."
"......"
Cảm tưởng đang nghe giọng của Tristan trong những lời nói cứng rắn gãy gọn. Hazel rời đi, để lại Do Hwa một mình trong phòng, chậm rãi nuốt từng thìa cháo.
Biết đâu chừng trong ngăn kéo bên cạnh giường, có một hộp thuốc giảm đau mà cậu đã uống trước đó, cùng hộp thuốc mỡ vẫn nguyên seal chưa được mở. Tâm trạng như thể anh ta đọc được toàn bộ suy nghĩ trước khi cậu ấy kịp thời hành động.
* * *
Suy nghĩ rằng lần thứ hai sẽ dễ dàng hơn sau khi trải qua lần đầu thử nghiệm, là một sự nhầm lẫn vô căn cứ.
"...Hư..."
Dù nghiến chặt răng, âm thanh vẫn phát ra từ cổ họng. Dương vật Tristan tạm thời biến mất rồi lại chậm rãi đánh vào trung tâm giữa mông. Cơ thể Do Hwa run lên sợ hãi, mỗi khi của quý to lớn ma sát lỗ sau sưng phồng, rơi vào trạng thái căng thẳng toàn thân.
"Đừng chạy trốn."
Tristan ngắn gọn chỉ trích. Như lời anh ta nói, cơ thể Do Hwa đang trong vô thức nghiêng về phía trước. Mỗi khi dự cảm vật thể to lớn đang đà chuẩn bị chèn từ phía sau, mông của Do Hwa trong vô thức đẩy về trước, kết hợp với lưng tạo thành đường thẳng.
Do Hwa cúi đầu mà không trả lời, điều chỉnh cơ thể về vị trí cũ. Ngay lập tức, dương vật rắn chắc mở rộng lối vào, không khoan nhượng mà thúc sâu.
"A ức..."
May thay, tay người đàn ông giữ cặp mông gầy và cố định chúng. Hôm nay, nghe lời Tristan dùng chất bôi trơn nên việc thâm nhập trở nên dễ dàng, song có cảm giác vết thương chưa lành đã vội mở ra. Phía sau, người đàn ông bắt đầu di chuyển thắt lưng, dù người Do Hwa đôi lúc đổ sụp, anh ta cũng không lên tiếng trách mắng. Dường như anh đã một mực cự tuyệt cả việc giao tiếp đối với bản thân.
Do Hwa ngậm chặt khuôn miệng và chợt suy nghĩ. Chắc trên đời này chẳng hề tồn tại quan hệ tình dục tương tự hai người ở bất cứ đâu. Thay vì hoà hợp, ngược lại chính là hành vi cắt đứt. Đây không phải là cuộc vui, càng không phải cuộc giao hoan nhằm mang mục đích giao phối sinh sản. Giống việc tu sĩ tự dùng roi da ngược đãi chính mình, thời gian chịu đựng hoá thành hành trang khổ hạnh ý nghĩa.
Dẫu vậy điều đó cũng chẳng phù hợp với Tristan Locke. Anh ta là kẻ không muốn chịu đựng bất cứ điều gì, biết đâu chừng vì những lí do sáo rỗng như trách nhiệm hay thương cảm, thế nên anh ta có mặt tại đây. Tự do lựa chọn, tự do hành động và có thể dừng bất cứ lúc nào. Sự lựa chọn mà 'name' lấy đi từ Do Hwa vẫn còn ở đó, nằm trong tay Tristan Locke.
Từ phía sau, người đàn ông chỉnh lại cái mông bị lệch bởi mồ hôi dính và thúc dương vật ra vào sâu hơn. Đỉnh điểm khi vật thể lớn chạm đến bức tường khác sâu bên trong, Do Hwa cảm thấy ý thức trở nên xa vời. Hai tai ong ong, máu tụ đỉnh đầu.
"Sâu, quá..."
Khó khăn lắm cái lưỡi cứng đơ không cử động được mới thốt lên tiếng. Tristan tiếp tục đâm thúc dương vật phía sau và giữ im lặng. Phần gốc ở gần lối vào nhỏ bé đau đớn, thít chặt khuấy đảo. Vết thương đã rách dưới lực chèn ép chực mở toang ra.
"Chỗ đó, ah..."
"Vẫn chưa đủ sâu nên không thích à?"
Người đàn ông cười, chậm rãi điều chỉnh độ sâu.
"Có rất nhiều điều mà cậu mong muốn, một cách cụ thể... Đến lúc này thì tôi không biết ai mới là kẻ đang nuối tiếc nữa."
"Ah, ư."
"Cái tên rõ ràng được khắc ở chỗ này nhỉ."
Anh ta dùng đầu ngón tay, thản nhiên lướt qua xương cụt. Đó chính là nơi cái tên hiện lên. Khoảnh khắc ngón tay mềm mại chạm hờ làn da ướt đẫm mồ hôi, Do Hwa trườn về phía trước như thể toàn thân sắp sửa co giật.
"Ha ư ức!"
"Cậu làm sao thế?"
"Tay, ah ức, bỏ ra rồi nói..."
Cơ thể nhỏ thó run lên bần bật. Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào 'name' khiến có cảm giác dòng điện chạy qua. Cơn đau nhức nhối lên đến đỉnh điểm, lan từ vùng hông đến cả giác quan. Việc này chưa có tiền lệ xảy ra trước đây khi cậu tự chạm vào 'name' của mình.
Tristan rút tay ra. Trong khoảnh khắc cơn đau nhói dần lắng xuống, cảm giác kì lạ len lỏi trong Do Hwa. Đó là khi cậu nhận thức rõ ràng về sự tồn tại của 'name'. Bình thường, nó vốn chỉ như hình xăm đơn giản, là tên của người đàn ông cùng cậu lăn giường.
"Thần kỳ thật."
Tristan lẩm bẩm trong trạng thái ngừng di chuyển. Giọng điệu hào hứng như đứa trẻ con, hiếm hoi mới thấy.
"Ngoài tôi thì bất cứ ai chạm vào cũng có cảm giác giống như vậy à?"
"...Không phải, vậy đâu."
"Sẽ là phép kiểm thử tốt để phân biệt người cùng tên. Đương nhiên ở đây có khắc đầy đủ cả hai tên đệm... nên ngay từ đầu sẽ không có chuyện nhầm lẫn."
Dựa theo lời nói, đầu ngón tay anh vuốt ve lên xuống như thể tìm kiếm những cái tên đệm. Lần này quả thật là sự cố ý, không sai chút nào. Cơ thể Do Hwa co rúm lại trong im lặng. Trước mắt anh ta sáng lên lấp lánh.
Tựa hồ đứa trẻ vui thích mò mẫm, tìm bắt côn trùng, anh ta chạm vào dòng chữ khắc dày đặc hơn, sau đó rời tay mà không luyến tiếc, chẳng biết anh có thoả mãn lòng hiếu kỳ chưa. Do Hwa không thể thở nổi, bám dính vào giường.
"Chắc phải cho vào lần nữa."
Tristan lên tiếng, giờ mới muộn màng nhận ra dương vật đã rời cửa sau.
"Cậu thả lỏng đi."
"...Vâng."
Với bàn tay giữ eo mình, Do Hwa mò mẫm đẩy người dậy, điều chỉnh tư thế. Phập, cửa sau, nơi cột thịt đâm vào rơm rớm máu và ẩm ướt. Do Hwa ngậm miệng, nuốt chửng những tiếng rên rỉ thống thiết. Xuất phát từ mông, cảm tưởng khoang bụng vỡ ra làm đôi. Bằng việc điều chỉnh độ sâu, Tristan bắt đầu ra vào, nửa khối thịt đã đâm xuyên.
So với hành động mang tính giả tạo thì nói đúng hơn chính là vô tâm. Đối với Do Hwa, so với hôm qua thì chẳng khác nào tình dục tra tấn. Cho đến hiện tại, không rõ bao lời van lơn dừng lại đã bị khuôn miệng ngậm chặt nuốt lấy, nghẹn ngào trong họng. Cậu thầm hy vọng đó vốn không phải trách nhiệm bản thân, bằng không cậu sẽ hèn nhát mà dừng lại theo ý mình. Cuối cùng, khi Tristan Locke rời cơ thể cậu, kết thúc cuộc chơi thì cũng là lúc hai vai và lưng toát mồ hôi lạnh.
Tristan nhìn chằm chằm người đối phương cho đến khi lướt qua cửa sau khép chặt lại, anh lên tiếng hỏi.
"Cậu thấy sao nếu ngày mai tạm nghỉ một ngày. Để cho vết thương hồi phục phần nào."
Bởi lời nói đó, Do Hwa đột ngột dựng thẳng thân trên đang bị uốn cong.
"Tại sao..."
"Tiếp tục duy trì tình trạng hiện tại xuyên suốt một tuần sẽ là quá sức. Càng ngày thể trạng của cậu sẽ càng xấu đi."
Mặc dù nói vậy nhưng khuôn mặt người đàn ông sớm đã trở nên nhăn nhó, như thể anh ta biết rõ câu trả lời từ Do Hwa. Ngay khi anh ta nói xong, Do Hwa lắc đầu.
"Tôi có thể chịu được."
"Tôi không nghĩ đó chỉ là vấn đề chịu được hay không."
"Tôi có mang theo thuốc giảm đau, ngày mai tôi sẽ uống trước khi làm."
Đó là loại thuốc cậu được nhiều lần cảnh báo chỉ uống khi nào lên cơn co giật và chống chỉ định những trường hợp khác. Thế nhưng, dẫu sao quan hệ tình dục cũng chẳng khác nào lên cơn co giật, giống ở phương diện phải chịu cơn đau trong thời gian dài. Tuy rằng không thể uống hẳn vài viên, liều lượng có vẻ cho phép cậu uống một viên mỗi ngày.
Dõi theo khuôn mặt nhợt nhạt của Do Hwa, khác hẳn dự đoán, người đàn ông cười lạnh lùng.
"Chắc ai nhìn vào cũng tưởng cậu phát điên vì dục vọng."
"......."
"Tôi hiểu rồi. Từ giờ tôi sẽ không nhắc đến chuyện dừng lại trước nữa. Để sau khi kết thúc một tuần, cậu sẽ không phàn nàn số lần quan hệ vẫn là chưa đủ."
"...Cảm ơn ngài."
"Nếu cần thêm thuốc giảm đau, tôi sẽ tìm thêm cho cậu. Từ ngày mai, cậu hãy ăn uống đẩy đủ. Điều cần thiết đấy."
Cơ thể quyện lẫn trước đó giờ đã tách ra. Ngồi trên giường, bóng lưng của người đàn ông hiện lên rõ ràng và nghiêng ngả trong bóng tối.