Từ ngày hôm sau, Do Hwa bắt đầu hiểu rõ ý nghĩa của việc Tristan Locke nhất mực quyết tâm.
Lần đầu tiên thức dậy trong phòng ngủ của Tristan, Do Hwa thậm chí không có cơ hội trốn sang phòng dành cho khách. Xen lẫn trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cậu rửa mặt và ăn trưa trong một góc phòng. Tristan bên cạnh giao phó vô số công việc cho người thư ký, thản nhiên lên tiếng ngay khi thư ký cùng nửa khay thức ăn trống rời khỏi gian phòng.
"Thuốc giảm đau, cậu uống chưa?"
Giữa thanh thiên bạch nhật. Do Hwa vội vã bị kéo lên giường, dù chưa kịp thời tiêu hoá bữa trưa.
Tristan hành xử như thể bản thân là kẻ bị ám ảnh bởi tình dục. Diện tích tiếp xúc da thịt, trao đổi dịch thể và cả cường độ hành động. Liệu trình điều trị bệnh 'name' được anh tuân thủ một cách hoàn hảo, vô cùng triệt để. Dưới ánh nắng rực rỡ ban chiều, Do Hwa vẫn bị lưu giữ lại trong phòng ngủ. Dù đã uống thuốc giảm đau, cơn đau thống thiết vẫn hành hạ cậu, đến mức gần như không thể thở nổi, bắt buộc Tristan phải cho dương vật vào miệng Do Hwa. Đến khi khoé miệng cậu rách và cổ họng bị sưng tấy, Tristan trực tiếp thủ dâm và cho tinh dịch vào khoang miệng cậu, giữ cằm Do Hwa cho đến khi cậu nuốt hết và không nôn ra. Do Hwa ngấm thuốc giảm đau, chìm vào cơn mê mà chẳng hay biết, cố gắng chịu đựng trước khi ngất đi vào lúc đêm xuống. Giật mình mở mắt, đã quá nửa đêm, dương vật Tristan được anh chà xát giữa hai đùi cậu.
Hôm sau, Do Hwa lờ mờ nhận ra lí do thư ký ném cho ánh mắt không mấy hài lòng. Có vẻ trong suốt một tuần, Tristan đã bỏ bê mọi công việc, thậm chí bữa sáng cũng ăn trên giường cùng với Do Hwa. Ngoại trừ lúc dùng bữa ra, cả ngày cánh cửa luôn luôn đóng chặt. Do Hwa không thể rời giường dù chỉ là một bước chân, dẫu sao trạng thái cơ thể cũng không đáp ứng nổi việc ra ngoài.
Giữa các lượt quan hệ, anh ta bôi thuốc mỡ cho Do Hwa và tựa vào da trần để tiếp xúc. Đó là cơ thể lành lạnh và rắn chắc như bề ngoài. Tư thế duy trì cho đến khi cậu tỉnh dậy, lúc cậu tỉnh dậy thì lại làm tình đến không ngơi nghỉ. Hẳn ai nhìn vào cũng nghĩ họ như cặp đôi mới cưới, có tuần trăng mật ngọt ngào thiết tha.
Song nếu nhìn kĩ thì một chút cũng chẳng giống. Do Hwa cùng với cửa sau sưng phồng và rỉ máu chưa lành hẳn, khuôn miệng tổn thương đến mức không ăn nổi súp. Xuyên suốt quá trình tra tấn Do Hwa một cách nhẫn tâm, miệng Tristan luôn ngậm chặt, như thể bị ép chịu sự phiền phức và điều gì đó hẳn rất ghê tởm.
Bốn ngày trôi qua, năm ngày trôi qua, đôi tay, đôi chân bị liệt vẫn y ban đầu. Việc điều trị không hiệu quả, giống như tất cả đều là nước đổ vào cái chum bị thủng đáy.
* * *
Vào buổi sáng ngày thứ sáu, Eden Yeon không tỉnh lại.
Sáng sớm, Tristan Locke đã dùng chân không băng qua gian phòng, khoác áo choàng tắm, đứng bên cửa sổ, lật tấm màn nhung nặng nề và ngước lên nhìn bầu trời xanh đen. Soạt, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lau bề mặt kính thấm hơi sương nước.
Trên nền ánh sáng xanh thẫm, vô số bóng cây đen sì trong rừng hiện ra giống tranh thuỷ mặc. Lẫn trong sương mù, rừng cây san sát như một đội quân, bảo vệ hệ thống dinh thự biệt lập. Thời gian bất khả xâm phạm, tránh làm phiền anh đến khi tỉnh giấc. Cách đây không lâu, nó đã trở thành mảnh ghép trong ngày thuộc về Tristan một cách toàn diện.
Tristan Locke trở lại giường, khuôn mặt tái nhợt của kẻ xâm nhập đang ngủ say sưa được anh nhìn lấy. Trên làn da mỏng manh yếu ớt là hàng lông mi chải chuốt gọn gàng, tựa như tranh vẽ.
Tristan nhấc mép chăn lên, luồn người vào trong. Anh đưa tay ra, cổ tay mảnh khảnh chẳng khác gì cành cây khô được anh nắm lấy, nhẹ nhàng kéo chàng trai kia đặt vào lòng mình. Như một thói quen, Tristan để người cậu ta tựa vào người mình. Anh nhắm mắt lại, sau khi xác nhận khoang ngực trần trụi đã tiếp xúc với cơ thể người kia.
Khoảnh khắc Tristan thức dậy lần nữa, ánh nắng buổi sáng nhuộm vàng nhạt cả gian phòng. Nghệ sĩ dương cầm trong vòng tay anh vẫn chưa tỉnh lại.
Phải đến lúc đó, Tristan mới xê dịch phần thân trên.
"Eden."
Thanh âm trầm thấp gọi tên ai đó. Nghệ sĩ dương cầm vốn thường nhạy cảm và mở mắt ngay tức khắc, giờ đây lặng im không chút động đậy. Gò má áp vào lồng ngực Tristan trở nên đỏ ửng, vầng trán tròn vành mướt mát mồ hôi. Hơi thở nóng ấm phả ra từ giữa đôi môi nứt nẻ, ươn ướt chạm vào bờ ngực Tristan.
Mái tóc đen sẫm bết dính vào trán trông giống tảo biển. Tristan nắm lấy đôi vai gầy guộc của chàng trai và lắc nhẹ. Cái đầu nhỏ bé lắc lư yếu ớt như búp bê vải.
Nghe tiếng gõ cửa hai lần vang lên.
Tristan đứng dậy, kéo chăn đắp lên cơ thể người nọ. Thư ký dùng một tay đỡ khay đựng thức ăn dành cho hai người và nhanh chân bước vào phòng.
"Phải gọi bác sĩ thôi."
Tristan nói thay lời chào. Thư ký đặt khay xuống bàn rồi ngẩng đầu lên.
"Tình trạng cậu ấy tệ lắm sao ạ?"
Ánh mắt anh ta hướng về chiếc chăn phồng lên, viền theo hình người. Cơ thể nhỏ bé nằm im bất động, khuôn mặt tái nhợt giống hệt sáp ong, thậm chí chẳng có gì lạ nếu nói rằng đó là một thi thể.
"Mất ý thức rồi. Cơ thể chắc sớm đến giới hạn thôi."
Tristan vừa đáp, vừa thắt lại dây áo choàng.
"Chẳng phải cậu ấy chỉ đang ngủ say thôi sao?"
Đậy nắp vung xuống khay, thư ký dò dò tiến lại gần giường. Tristan lùi lại, đứng dựa vào tường, trong khi thư ký quan sát chàng trai.
"Cậu Eden."
Anh ta khẽ gọi, rồi kề sát tai và gọi to hơn. Cuối cùng, thư ký lay nhẹ vai chàng nghệ sĩ. Cùng với khuôn mặt như đã nhận thức mức độ nghiêm trọng, anh ta ngoảnh mặt và nhìn Tristan.
"Tôi sẽ thử đo nhiệt độ cơ thể."
"Sốt nhẹ đấy."
"Giám đốc cũng có phải là cái nhiệt kế đâu... Tạm thời ở đây chờ một chút ạ."
Thư ký vội vã bước nhanh khỏi phòng. Tristan ngồi hờ bên giường, đắp lại nếp chăn đã bị lật xuống lên bờ vai trần của Eden Yeon.
Thư ký khẩn trương quay lại không lâu sau đó, ấn đầu nhiệt kế vào giữa đôi môi đang run lẩy bẩy của chàng thanh niên.
"...38.2 độ."
"Đã nói là sốt nhẹ mà."
"Giám đốc."
Kiểm tra nhiệt kế xong xuôi, thư ký đưa mắt nhìn lại Tristan.
"Cơ thể này, không thể để bác sĩ khám được ạ."
Tristan không hề phủ nhận. Là một cơ thể cùng với cái tên hiện rõ sau lưng, chưa kể, còn có vô số dấu tích để lại sau cuộc ân ái như bị bạo hành, thêm nữa là chứng tê liệt chưa được chữa trị. Nếu là một bác sĩ có lương tri, chắc hẳn sẽ nghi ngờ và báo cáo, còn nếu là một bác sĩ âm thầm im lặng, nhỡ đâu tin đồn sẽ bị kẻ đó lan truyền khắp nơi.
"Hơn nữa, chúng ta tuyệt đối không thể cho người ngoài vào dinh thự. Nhiệt độ cũng không cao lắm nên trước mắt thì..."
"Gọi cho Daniel đi."
"...Vâng."
Thư ký rút điện thoại ra rồi chuyển chỗ đứng sang bên cạnh bàn.
"...Vâng, bác sĩ Hunt. Tôi là Scott Lowell đây ạ."
Tristan nhặt nhiệt kế lên và đẩy vào miệng nghệ sĩ dương cầm thêm một lần nữa, trong lúc lắng nghe cuộc gọi nửa vời với vị bác sĩ. Thư ký diễn đạt 'quan hệ đồng tính 5 ngày đêm không ngừng nghỉ' bằng thứ ngôn ngữ lịch sự đến nỗi người khác khâm phục.
38.3 độ. Đôi môi sưng húp của Eden khẽ hé mở, trông thấy cái lưỡi ươn ướt, hồng nhạt bên trong. Anh ta luồn tay xuống chăn, chạm vào lồng ngực, cảm nhận nhịp tim khá yếu ớt nhưng đều đặn. Làn da mỏng manh ở ngực ẩm ướt, bám vào lòng bàn tay của Tristan.
"Vâng... tôi hiểu rồi ạ."
Thư ký chặn micro của điện thoại, quay sang nói với Tristan.
"Khi cố đánh thức, bắt buộc bệnh nhân phải có phản ứng dù là một chút thì mới có thể xem như bình thường. Chúng ta thử lần nữa xem sao ạ?"
Thanh âm giọng nói thư ký khá lớn, đủ để đánh thức một người đang ngủ.
"Bảo Daniel... đợi một chút."
Tristan ngăn người thư ký, di chuyển bàn tay xuống dưới lớp chăn, vòng quanh hai tay và eo người nọ, nghiêng cơ thể sát mình hơn.
"...Ư...!"
Khuôn mặt đang ngủ của Eden hơi nhăn lại. Lông mày khẽ nhíu, nghiêng mình sang bên như một đứa trẻ đang tập lật người. Tristan dứt khoát gỡ ra bàn tay vừa mới chạm vào cái tên dưới lưng người đó.
"Có phản ứng rồi."
"...Ngài đang làm gì vậy?"
Nhìn biểu cảm của thư ký, Tristan bật cười.
"Tôi không làm điều anh đang nghĩ đâu."
"...Vâng, bác sĩ... Vâng, tôi biết rồi ạ. Tôi sẽ liên lạc lại sau khi có kết quả."
Tristan dùng đầu ngón tay chạm vào cơ thể cục cựa khó chịu của Eden Yeon, đẩy cậu nằm lại. Gương mặt đỏ bừng vì sốt, bờ vai tròn nóng hầm hập.
"Bác sĩ bảo nên để cậu ấy ngủ và chú ý theo dõi tình trạng."
Thư ký tiến lại gần giường và nói.
"Tôi sẽ gọi Hazel đến chăm sóc cậu ấy. Vì em trai cô ấy cũng hay bị ốm khi nó còn nhỏ."
Tristan chớp mắt một lúc rồi mở mắt ra. Nếu đây là Luân Đôn, Daniel Hunt sẽ đến trong vòng 20 phút, và họ không cần dựa vào kinh nghiệm chăm sóc chưa được chứng minh của một quản gia.
"Dù sao thì từ giờ, ngài không cần để tâm đến cậu ấy nữa đâu, thưa giám đốc."
Thư ký vừa nói vừa nâng khay thức ăn sáng.
"Một tuần đã trôi qua rồi mà việc điều trị không có hiệu quả, chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy xuống tầng dưới, và khi tỉnh dậy hồi phục sức khoẻ, tôi sẽ sắp xếp để đưa cậu ấy về lại Luân Đôn."
Chiếc chăn cuộn tròn, khoả lấp khuôn mặt nghệ sĩ piano. Tristan quay lưng mà không quyến luyến. Thư ký hối hả đuổi theo đến cửa, anh ta vội hỏi.
"Giám đốc, trong lúc dùng bữa, liệu ngài có thể giúp tôi xem qua một số hồ sơ cấp bách được không?"
"Đến phòng làm việc đi."
Tristan đáp lại như tiếng thở dài. Cơ thể mệt mỏi, nặng nề tích tụ suốt một tuần qua khiến anh khó chịu. Ban đêm, khi anh trở lại phòng ngủ, ga giường sạch sẽ và giường trống trơn sẽ chào đón anh. Cuộc sống thường nhật tạm thời xáo trộn nhưng chẳng mấy chốc trở lại như cũ, mọi thứ dường như vẫn không thay đổi.