Ebony Castle - Chương 2.7 (1)

Từ tấm rèm mở rộng, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi vào trong.

Dù đảo đồng tử sang cả hai bên thì cũng không thấy Tristan Locke trong phòng ngủ. Sự uể oải và mệt mỏi từ lâu đè nặng cơ thể Do Hwa, khiến người ngợm cậu dính chặt trên ghế. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đang gọi tên cậu, bàn tay không chút thương xót lắc mạnh đôi vai, bảo cậu đứng dậy. Giống như tiếng vang lặp đi lặp lại, khắc sâu vào tai và người Do Hwa.

"......."

Do Hwa ngước nhìn trần nhà rồi lại nhắm mắt, trốn trong bóng tối. Không muốn hồi tưởng bất cứ điều gì.

Nỗi đau và sự hổ thẹn này là gì, mà khiến cậu ấy khó lòng chịu đựng. Đôi mắt xám tro lạnh lùng cười nhạo của người đàn ông trong suốt quá trình hai người bọn họ quyện lẫn thân thể, giống như bản thân run rẩy sợ hãi mỗi giây mỗi phút anh ta thúc vào. Dù vậy, cậu đã không thể đành đoạn từ bỏ, tự tống bản thân vào điểm giới hạn.

Tuy nhiên đồng thời, mỗi khi Do Hwa trốn chạy nỗi đau thì thứ duy nhất mà cậu níu giữ là Tristan Locke. Giống như anh ta là thuốc hoàn sinh, sợi dây sinh mệnh giữa khe bóng tối. Cánh tay mạnh mẽ kéo lấy cơ thể, Do Hwa nhẹ nhõm, áp gò má lạnh, bàn tay cong vẹo lên bờ vai anh. Lồng ngực vừa rộng lớn vừa rắn chắc. Cậu vừa mong anh làm ơn dừng lại, cũng vừa mong anh sẽ không dừng lại.

"....."

Bất chợt, Do Hwa nhận ra, phải chăng trong lúc say sưa ngủ vùi, một tuần ngắn ngủi đã thầm trôi qua. Không nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cũng chẳng bóng ai bên ngoài hành lang.

Do Hwa khó nhọc ngồi dậy. Cánh tay đặt trên giường run lẩy bẩy. Dạ dày đau nhói sau khi dùng loại thuốc giảm đau mạnh suốt mấy ngày qua.

Trên tủ đầu giường, tờ giấy trắng lớn nằm nghiêng sắp rơi.

Cậu Eden,

Có vẻ cậu hạ sốt rồi nên tôi đã rời đi trong chốc lát.

Khi nào thức dậy, hãy nhấn chuông gọi tôi nhé.

-Hazel

 

Do Hwa vô thức vươn tay về phía nút chuông cạnh giường. Mu bàn tay chạm bề mặt nút bấm lạnh lẽo. Trong khi đó, lòng bàn tay và ngón tay hướng về Do Hwa cứng đơ cong vẹo.

Dưới ánh nắng, Do Hwa nhìn bàn tay tái nhợt và nín thở. Theo thói quen, cậu mở to mắt, tập trung toàn bộ dây thần kinh vào đầu ngón tay.

Nhúc nhích.

Không phải ảo giác.

Thật sự rất nhỏ, gần như không thể nhận ra nếu không tập trung quan sát, đầu ngón tay út đã khẽ động đậy.

 

* * *

Ánh nắng ban trưa chiếu qua cửa sổ, phủ lên mặt bàn từ gỗ hồng mộc lớp sáng ấm áp. Trên bàn, chồng tài liệu bên trái của Tristan Locke ngày càng vơi đi, trong khi kích thước của chồng bên phải ngày một cao dần. Khoác trên mình áo choàng tắm, Tristan nhịp nhàng dùng cây bút máy ký từng hồ sơ, chuyển động thanh lịch, vô cùng chính xác.

Mỗi khi anh đặt bút xuống, thư ký lập tức gấp tài liệu lại, xếp sang chồng bên phải, đồng thời rút ra tập tài liệu khác từ chồng bên trái, giải thích nội dung một cách ngắn gọn trước khi chuyển giao sang cho Tristan. Chữ ký thanh thoát trải dài trên giấy, từng nét mực đen in đậm rõ ràng, đồng đều đến mức tựa như sao chép từ một khuôn mẫu.

Thư ký đặt thêm một tập tài liệu đã hoàn tất về bên phải, xong xuôi anh ta lùi lại một bước.

"Có lẽ được một nửa rồi. Ngài hãy nghỉ ngơi một chút và dùng bữa đi ạ."

Tristan không nói gì, đóng nắp bút máy và đặt lên bàn.

Thư ký thở dài trong lúc anh ta đứng dậy đi về phía bàn, nơi đặt khay thức ăn sáng. Dù mỗi chuyển động của chủ nhân đều phảng phất vẻ mệt mỏi, dáng vẻ anh vẫn ngay ngắn hoàn hảo. Bước đi vững vàng, không hề lung lay. Những quy tắc lễ nghi đã khắc sâu từ thuở nhỏ, dù bao năm trôi qua, hay dù từ lâu sống xa gia đình, vẫn không dẫu gì dễ dàng phai nhạt.

Thái độ rạch ròi phân biệt giữa công việc và bữa ăn đã trở thành điều bình thường. Thư ký vốn dĩ quen với lề thói ăn uống của chủ nhân, bước đi nhanh hơn và mở nắp vung thức ăn. Thức ăn trên đĩa bày biện gọn gàng, nhưng mọi thứ đã nguội lạnh.

"...Xin lỗi ngài. Tôi sẽ chuẩn bị thức ăn khác ngay."

Thư ký rút điện thoại ra, giải thích với Jean ngắn gọn sự tình, xong xuôi cúp máy.

Phía sau, Tristan nghiêng ngả ngồi trên chiếc ghế cạnh cái bàn nhỏ đặt khay thức ăn. Đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của người đàn ông chậm rãi mở ra. Khuôn mặt tỏ rõ vẻ mệt mỏi và uể oải, không dễ dàng gì có thể che giấu.

"...Ngài muốn nghỉ ngơi một chút không ạ?"

Người thư ký hỏi. Thay vì trả lời, Tristan nói bằng tông giọng điềm tĩnh.

"Hãy xử lý và đảm bảo cậu ta nhận được hỗ trợ tài chính đầy đủ cả đời. Theo dõi tình trạng sức khoẻ tiến triển đến đâu đều đặn theo kỳ và xem cậu ta có được săn sóc đầy đủ về mặt y tế hay không."

"...Vâng, tôi hiểu rồi ạ."

"Giải quyết mọi thứ sao cho triệt để, đừng để cậu ta xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nữa."

"Vâng, ngày mai tôi sẽ sắp xếp để đưa cậu ấy về lại Luân Đôn. Hiện tại không còn việc gì để bận tâm nữa đâu ạ."

Chính khoảnh khắc đó, cánh cửa căn phòng vô lễ mở ra mà không có bất kì tiếng gõ nào.

Rầm.

Tristan mở mắt rồi ngước lên nhìn. Ngưỡng cửa, nơi chàng thanh niên nhỏ vừa mở cửa rồi xông vào trong.

Ánh mắt lơ đãng của cậu nhanh chóng tìm thấy Tristan, rồi ngay lập tức dán chặt lên đó. Và bất chợt, cậu bị điều gì đó như thôi thúc, chạy ùa vào phòng. Một bên đôi chân loạng choạng không vững, vấp váp xiêu vẹo trông đầy bất ổn. Nhìn thấy khuôn mặt ngày càng đến gần với dáng vẻ như sắp ngã, đồng tử Tristan giãn ra đôi chút.

Dưới ánh mặt trời chiếu qua khung cửa, gương mặt trắng trẻo của nam thanh niên tỏ rõ biểu cảm giống như sắp khóc. Đôi mắt sưng tấy, bờ môi nứt nẻ, thế nhưng tất cả tạo nên xúc cảm mãnh liệt hân hoan.

Trong chốc lát, đồng tử lạnh lẽo nhìn trực diện vào ánh sáng ban trưa, tuyệt nhiên đôi mắt anh không nhíu lại.

"......."

Vài ngày luôn trong tình trạng mệt mỏi thiếp đi, cơ thể dần quen với việc ôm chàng trai đó vào lòng và ngủ, anh ta vô thức dời chân đứng dậy.

Chàng trai suýt ngã trong lúc tha thiết chạy về Tristan, bất chợt khựng lại như thể tỉnh táo, ngay trước khi chạm cơ thể anh ta. Khoảng cách xen giữa hai người lúc này chỉ khoảng độ một gang tay, chàng trai ngơ ngác đối diện Tristan.

"...Ngài Locke."

Giọng nói cậu ấy bất giác lạc đi. Hơi thở rì rào phả qua đôi môi như làn sương khói, chạm đến Tristan. Thứ biểu cảm đó không phải tiếng khóc, cũng chẳng phải cười. Một thứ cảm xúc không thể gọi tên, chưa từng tô vẽ hiện rõ trong đôi mắt đen láy của cậu ấy.

Khuôn mặt vô cảm của Tristan Locke nhìn xuống chàng trai, y hệt biểu cảm trầm lắng quan sát người đó chịu đựng cơn đau suốt vài ngày liền, cuối cùng cũng cảm nhận được cơn đau âm ỉ lan rộng lồng ngực. Ngọn lửa đã bén, lan đến mồi lửa, cháy sáng rực rỡ tựa hồ pháo hoa. Khoảnh khắc chớp nhoáng chưa bao giờ trải.

 

* * *

Cơ thể và tâm trí dường như kết nối chặt chẽ bằng một bó thần kinh dày. Dù vậy, suốt 5 ngày qua, cậu đã kiên cường chịu đựng khá tốt, song ngay khoảnh khắc buông lỏng tâm trí, sợi dây vô hình níu giữ cơ thể Do Hwa lập tức đứt đoạn. Chỉ vài phút sau khi cho Tristan Locke xem ngón tay mình có thể cử động, thân thể Do Hwa bắt đầu run rẩy, mất dần kiểm soát.

Những ngày còn lại trong tuần, Do Hwa hầu như không có ý thức. Nơi được chăm sóc cũng không còn là phòng ngủ nằm trên tầng ba của Tristan Locke, thay vào đó chuyển về phòng khách nằm ở tầng hai giống như ban đầu. Rèm cửa đóng kín càng khiến căn phòng trở nên u ám, ẩm thấp ngột ngạt vì hơi thở nóng rực của Do Hwa.

Vốn dĩ thông thường đã có đề kháng chẳng tốt gì lắm, nhân cơ hội này, cơ thể chàng trai hoàn toàn đình công. Dù chỉ là loại virus thông thường rất hay lảng vảng xung quanh không khí, chúng cũng dễ dàng xâm nhập cơ thể nhỏ bé, chiếm từng ngóc ngách và phá hoại không tiếc thương. Do Hwa gục đầu vào gối, ho khan đến mức cổ họng bỏng rát, cơn sốt tăng cao, kèm theo hiện tượng lơ mơ nói sảng. Tệ hơn, chàng trai nôn ra tất cả những gì đã uống, cho dù là thuốc cũng không ngoại lệ.

Thỉnh thoảng, cậu đẩy mí mắt nặng trĩu mơ hồ, trông thấy Hazel mặt đầy lo lắng, dường như cô ấy luôn túc trực bên cạnh giường. Xót xa bồn chồn nhìn cảnh Do Hwa run rẩy ớn lạnh, Jean đã lưỡng lự, liệu rằng không biết có nên đưa cậu đến bệnh viện làng hoặc đến thành phố lân cận hay không.

'Tôi ổn mà.'

'Thều thào với cái khuôn mặt như sắp chết đó thì ai tin nổi."

'Chỉ cảm xoàng thôi. Đừng đến đây hoài như vậy, Jean. Virus có thể lây sang anh đấy.'

'Thiệt tình... Giờ chẳng biết ai lo cho ai nữa.'

Do Hwa lần nữa chìm vào giấc ngủ và nói lời cuối trước khi im lặng.

'Tôi không vào làng đâu... Tôi phải ở đây.'

Khoảnh khắc nhận ra việc điều trị có hiệu quả, Do Hwa chợt nghĩ. Đáng lẽ suốt 5 ngày qua, cậu phải trở thành bạn giường phù hợp hơn với sở thích của Tristan Locke. Cậu chỉ chăm chăm vào việc điều trị có tác dụng không mà đã không nghĩ đến chuyện sau đó. Lúc có cơ hội, đáng ra bằng cách nào đó, cậu phải tìm cách hoà hợp sở thích anh ta. Nhưng đến cuối cùng, tất cả những gì cậu làm chỉ là vội vàng chịu đựng, không hơn.

Gương mặt và thân hình những người nổi tiếng từng hẹn hò Tristan Locke hiện lên không ngừng trong đầu Do Hwa vẫn đang nóng sốt.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo