Trong phòng khách của Daniel Hunt, bản opera của Verdi vang lên réo rắt. Những giọt mồ hôi chảy xuống vầng trán khiến mắt Do Hwa bất chợt cay nhoè thì cũng là lúc đoạn nhạc cao trào tưởng chừng bất tận cuối cùng kết thúc. Daniel kiểm tra đồng hồ, tiếp tới rút số dụng cụ khỏi những ngón tay Do Hwa.
“Cậu vất vả rồi.”
“Cảm ơn anh.”
Ngón tay nhức nhối cùng đầu óc trở choáng váng. Do Hwa co duỗi vài lần những đốt ngón tay đang bị bẻ cong rồi tựa lưng vào ghế sofa mềm.
Daniel cầm remote lên điều chỉnh âm lượng, xong xuôi đưa cho cậu một chiếc khăn.
“Hôm nay đỡ hơn lần trước phải không?”
“Vâng.”
“Cậu phục hồi nhanh hơn tôi dự đoán. Cứ cái đà này thì chẳng mấy chốc cả mười ngón tay đều cử động được.”
Sự khích lệ này, dù chẳng khác nào những viên kẹo ngọt bác sĩ hay cho sau buổi trị liệu phục hồi chức năng, Do Hwa đủ tinh ý hiểu điều đó nhưng dẫu sao nó vẫn khiến cậu vui. Chàng trai vừa cười vừa dùng chiếc khăn kẹp giữa các ngón tay lau vầng trán.
“Tất cả là nhờ sự chăm sóc tận tình của bác sĩ Hunt.”
Bác sĩ tóc vàng mỉm cười rồi xua xua tay.
“Vì cậu Eden là một bệnh nhân rất kiên trì mà.”
Anh ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi hỏi tiếp.
“Hôm nay bạn cậu sẽ đến đón phải không?”
“Vâng.”
Do Hwa quan sát đồng hồ treo tường. Đã hơn năm giờ nhưng vẫn chưa thấy Nicholas đâu, người bảo sẽ gọi ngay khi đến nơi.
“Cho đến lúc đó, cậu cứ thoải mái nghỉ ngơi đi nhé. Uống thêm chút nước và thở đều nữa.”
“Cảm ơn anh ạ.”
Do Hwa dùng bốn ngón tay có thể cử động nâng ly nước lên một cách dễ dàng, làm dịu cổ họng khô rát. Ở ghế đối diện, Daniel vừa cầm chai nước vừa khẽ ngân nga giai điệu của aria (*).
(*) aria: một phần giọng hát trong bối cảnh đặc trưng là các bản opera
“Có vẻ anh thích nghe Verdi nhỉ.”
Cậu nghĩ anh ta không để tâm lắm âm nhạc cổ điển vì đang sử dụng cây đàn dương cầm làm đồ nội thất. Trước câu nói của Do Hwa, khuôn mặt Daniel thoáng chút nghi hoặc rồi cũng mỉm cười.
“Thật ra đây là tất cả những gì mà tôi nghe về Verdi, nên tôi cũng không rõ nữa. Nhờ cậu Eden mà tôi cũng bắt đầu có hứng thú.”
“Vì tôi, mà anh nghe opera á?”
“Nhạc cổ điển ấy. Tôi chỉ là người mới bắt đầu nghe, đến giờ cũng chỉ nghe đến bản thứ 56 trong playlist ‘Classic masterpiece 1000’ thôi.”
Do Hwa cười gượng. Daniel do dự một thoáng rồi nghiêng người về phía trước, mỉm cười nói tiếp.
“Thật ra thì… tôi đã tìm xem video đó.”
“Video ạ?”
“Là video màn trình diễn đoạt giải của cậu Eden.”
Bàn tay Do Hwa chợt khựng lại trong giây lát. Không hề nhận ra phản ứng đối phương, Daniel miệt mài giải thích cảm nhận bản thân sau khi xem qua màn trình diễn ấy.
“Tuyệt vời lắm luôn. Làm sao bàn tay có thể chuyển động như vậy... Cảm giác như cậu đã vượt qua hẳn giới hạn con người.”
“…Cảm ơn anh.”
May thay, tiếng điện thoại rung đã kịp thời chen ngang cuộc hội thoại. ‘Bị kẹt xe rồi!’, ‘Vẫn còn khoảng 10 phút nữa đúng không?’, tin nhắn từ Nicholas hiện trên màn hình. Daniel vừa nhìn Do Hwa dùng đầu ngón tay gõ lộc cộc tin nhắn trả lời vừa nói.
“Giờ mới để ý trang phục hôm nay của cậu Eden…”
“A… Tôi phải tham dự buổi hoà nhạc của bạn học.”
“Người đó cũng là nghệ sĩ piano nhỉ?”
“Vâng.”
Sáng nay, Julian Svenson đã gửi hai lần tin nhắn với cùng nội dung ‘Nhất định phải đến đấy!’, giờ chắc cậu ta đang ngồi phía sau cánh gà, thả lỏng tay chờ biểu diễn.
Nicholas tỏ ra không mấy hài lòng khi nhắc đến việc Julian đã nhờ công ty giữ vé, nhưng trong cuộc gọi sáng nay, anh ta đồng thời cảm thấy vô cùng kì diệu. ‘Nhưng mà Eden ngầu thật đấy chứ! Nếu là tôi thì chắc tôi không đi đâu. Xem ra cũng chẳng có gì đáng để lo ha!’. Do Hwa cho rằng đó là những lời thật lòng của Nicholas, nên cậu chẳng biết đáp lại thế nào.
Nếu thật không có những lời nhắc nhở thì cũng chẳng chắc cậu có đi không. Bản nhạc Julian biểu diễn hôm nay cũng chính là bản Do Hwa từng chơi cùng dàn nhạc giao hưởng trường đại học, theo lời mời của họ. Khi ấy Julian cũng từng ngồi dưới hàng ghế khán giả. Nhưng tất cả những chuyện đó, giờ đây chẳng còn đáng để bận tâm.
Từ vài năm trước, khi tay cậu bắt đầu liệt, sẽ tốt hơn hết cậu nên thẳng thắn bộc bạch mọi chuyện, duy trì các mối quan hệ, thay vì cắt đứt liên lạc và thu mình trốn tránh. Chính lòng tự trọng vô ích đã khiến Do Hwa không chỉ đánh mất sự nghiệp mà còn tất cả những người bên mình. Rõ ràng bản thân chẳng làm gì sai, hà cớ gì lại ghét cay ghét đắng cảm giác để lộ bàn tay run rẩy trước mặt bạn bè và các thầy cô? Tại sao từ chối chấp nhận thực tại và tự nhốt mình trong căn hộ chật hẹp ấy?
Và hiện tại cũng như vậy. Việc không thể từ chối lời mời của Julian Svenson, hay việc thản nhiên dự buổi hoà nhạc mà bản thân cậu chẳng hề muốn tới, tất cả bắt nguồn từ lòng kiêu hãnh giống hệt ngày xưa. Ánh mắt ngắm nhìn khu vườn của Daniel, nơi mặt trời đang khuất bóng, Do Hwa nhận ra, vốn dĩ bản thân chưa từng vượt qua bất cứ điều gì.
* * *
Mặt trời đã lặn khi họ đến hội trường tổ chức buổi hoà nhạc ở South Bank. Sau một hồi vòng vèo quanh bãi đỗ xe chật kín, Nicholas cuối cùng cũng tìm được một chỗ đậu, anh ta quay sang ghế phụ, nơi có Do Hwa đang ngồi và nói.
“Eden, vé để trong hộp đựng găng tay… A.”
Không rõ có phải vì suýt buột miệng ‘Ôi trời’ hay không mà Nicholas bất chợt im bặt, há hốc nhìn Do Hwa mở hộp đựng găng tay và lấy tấm vé. Y hệt lần cậu cầm nĩa xắn thức ăn trong nhà hàng, lần này anh ta cũng không tiếc lời trầm trồ thán phục.
“Đối tác name của cậu tuyệt thật đấy chứ. Đúng là thuốc chữa bách bệnh.”
“Vẫn còn xa lắm.”
“Dù sao thì việc có thể cử động trơn tru như vậy so với hồi tay còn bị tê liệt vẫn kỳ diệu thật.”
Cả hai xuống xe, cùng nhau băng qua bãi xe tối tăm. Bởi không quen tham dự những buổi hoà nhạc kiểu như thế này nên Nicholas mặc bộ lễ phục trang trọng thái quá. Vừa bước vào đến sảnh chờ, anh đã bận rộn đảo mắt xung quanh.
“Đông người thật đấy. A, có quầy bar nữa. Biết trước đến sớm làm một ly là ngon rồi.”
Tầng một sảnh chờ rộng lớn, không gian sáng sủa tạo thành dáng chữ nhật dài. Một vài người kéo thêm ghế, ngồi quây quần quanh cái bàn nhỏ hẹp, số khác tụ tập quanh ghế sofa, trên tay rượu vang trò chuyện rôm rả, hầu hết bọn họ đều là nhạc công. Không gian trong sảnh ngập tiếng ồn và nhiệt ấm, khác hẳn không gian yên tĩnh và se lạnh ở bên ngoài.
“…Vâng, Richard.”
Nicholas nhận điện thoại, ‘Chờ chút nhé, Eden’, anh mấp máy môi rồi cách xa đó vài bước.
Một bên tầng một là tấm áp phích in hình Julian Svenson cùng với khuôn mặt sáng sủa tươi tắn. Dù buổi hoà nhạc hôm nay không phải buổi diễn độc tấu mà chỉ có Julian tham gia với tư cách là nghệ sĩ solo, bức ảnh vẫn chiếm diện tích khá lớn. Trong lúc Do Hwa đứng từ xa và ngắm nhìn, có hai cô gái trông như nữ sinh trung học đến và chụp ảnh cạnh khuôn mặt Julian. Một trong hai người nổi bật sặc sỡ với quần jeans rách và áo phông màu neon.
Nicholas vừa quay trở lại, có vẻ cũng trông thấy các cô gái.
“Ôi, họ mặc thế cũng được à?”
“…Bình thường thì không đến mức đó đâu.”
Do Hwa đáp, thoáng chút đắn đo. Những cô gái ấy vui cười rạng rỡ, le lưỡi chụp ảnh trông rất thích thú. Dù giới cổ điển là nơi biến chuyển tương đối chậm chạp, nhưng trong vài năm Do Hwa vắng bóng, có vẻ nhiều thứ đã thay đổi không hay biết.
“Cũng không biết nữa, hoặc do có thể tôi lỗi thời quá.”
“Chỉ có tôi là ăn mặc chỉnh tề một cách vô ích.”
Nicholas lầm bầm rồi cởi áo khoác vắt lên cánh tay.
“Chúng ta vào nhé? Richard đang ở hậu trường với Julian, nhưng mà điệu bộ không muốn ra đón chúng ta thì phải. Tôi nghe nói tấm vé này ở chỗ ngồi đẹp đấy, có đúng không?”
“…Vâng, đúng vậy.”
Do Hwa xác nhận số vé rồi hồi tưởng lại. Cậu chưa bao giờ ngồi ghế khán giả trong khán phòng này, nhưng nếu để cậu chính tay đặt vé, chắc hẳn sẽ không chọn chỗ ngồi đó. Ghế hộp tách biệt hoàn toàn khu vực khán đài, thế nên được xem là chỗ đặc biệt, nhưng cuối cùng chỉ có thế.
Ngay khi được hướng dẫn đến một trong các khu vực opera box, trước hàng ghế cảm quan trông như nhảy vọt khỏi tường, Nicholas không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, liền thốt lên tiếng cảm thán.
“Khu vực chỉ có bốn chỗ ngồi thôi. Ôi, nhìn được toàn bộ người phía dưới luôn. Đây là lần đầu tiên tôi được ngồi ở khu vực ghế thế này đấy, chắc đây chính là cảm giác của quý tộc ngày xưa nhỉ. Eden, cậu muốn ngồi ở đâu?... Eden?”
“…Tôi ngồi đâu cũng được ạ.”
Do Hwa lúc này đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Qua lan can khu ghế hộp, có thể trông thấy không gian rộng lớn, sâu sắc trang trọng trải dài trước mắt. Khu vực dàn nhạc, sân khấu trang hoàng grand piano. Đó là cây đàn chuyên dụng dành cho các buổi hoà nhạc mà lâu rồi cậu mới thấy.
“…Eden?”
Đang ngồi ở chỗ ngoài cùng bên phải trong số bốn ghế, Nicholas quay sang nhìn cậu với vẻ lo lắng.
“Cậu ổn chứ? Thấy không khoẻ ở đâu à?”
“…Tôi không sao.”
“Vậy thì may quá. Tôi cũng…”
Tuy nhiên, Do Hwa lại chẳng nghe rõ lời Nicholas. Cánh cửa opera box bên cạnh, khu vực cách đó vài mét đã được mở ra. Một quý ông trung niên lịch lãm, mái tóc hoa râm đi trước bước vào. Khi ông quay đầu thì thầm gì đó với người vợ đi phía sau, ông ta bắt gặp khuôn mặt Do Hwa.
“……….”
Người đàn ông cắt ngang câu nói giữa chừng và đột nhiên đứng khựng lại. Vượt qua khoảng không giữa các phòng box, ánh mắt bọn họ bất chợt giao nhau. Do Hwa vô thức giấu đôi bàn tay bên dưới lan can sau suốt hai năm, lần đầu gặp lại người giáo sư cũ.
* * *
Khúc dạo đầu của bản giao hưởng Schumann do dàn nhạc giao hưởng trình bày ở phần mở màn hầu như không lọt vào tai Do Hwa. Nhìn từ độ cao opera box, toàn bộ dàn nhạc trông nhỏ xiu xíu như món đồ chơi, bàn tay nhạc trưởng cùng những cây vĩ từ những nhạc công nhạc cụ bộ dây chuyển động liên tiếp một cách nhịp nhàng. Mọi thứ trên sân khấu sáng bừng rực rỡ ngay từ giây phút buổi diễn bắt đầu. Kể cả khi chớp mắt, dư ảnh ánh sáng vẫn còn in hằn sâu trong khoé mắt.
Bản nhạc đầu tiên kết thúc, nhạc trưởng rời khỏi sân khấu để đón nghệ sĩ solo bước ra. Các thành viên ban nhạc lật sang trang mới, hàng ghế khán giả vang tiếng huyên náo cùng những tiếng ho cố đè nén lại.
Do Hwa lần nữa liếc nhìn sang bên và chạm ánh mắt với người đàn ông ngồi box bên cạnh. Dù trong bóng tối, ánh mắt ông ta vẫn sáng rực rỡ một cách kì lạ.
“………”
Nicholas ngồi bên cạnh bất chợt nghiêng người về phía lan can và thốt lên đầy thán phục ‘Ồ ồ’. Âm thanh vỗ tay từng hồi vang vọng, khởi nguồn từ phía dàn nhạc rồi lan khắp các hàng ghế khán giả. Trong bộ tuxedo chỉn chu, Julian Svenson cùng người chỉ huy lần lượt bước ra từ sau sân khấu.
Khoảnh khắc cậu ta xuất hiện, những tràn vỗ tay từ phía khán giả càng lúc càng lớn. Từ hàng ghế phía trước tầng một, ai đó thậm chí còn hét to lên như thể đang ở concert nhạc pop.
“Julian!”
Dù không cần nhìn, Do Hwa vẫn mường tượng ra đôi mắt khó chịu chẳng mấy hài lòng từ vị giáo sư ngồi box bên cạnh. Các nhạc công trên sân khấu cũng đang nhìn xuống hàng ghế khán giả như muốn tìm thủ phạm gây náo động. Về phần Julian, sau màn bắt tay cùng vị nhạc trưởng, cậu liền quay ra hội trường khán giả và cười rạng rỡ. Mái tóc bạch kim toả sáng lấp lánh như ánh sao đêm. Bước đến ghế đẩu cạnh đàn dương cầm, cậu ta khom lưng, với một cử chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, Julian đặt đầu ngón tay lên những phím đàn, như thể khẳng định chủ quyền sở hữu nó thuộc về mình.
Âm thanh vỗ tay cuối cùng lắng xuống. Julian khẽ khàng giũ vạt áo tuxedo rồi ung dung ngồi xuống ghế. Khoảnh khắc cậu ta khép mắt trước cây đàn piano, toàn bộ khán phòng cũng vì lẽ đó chìm vào tĩnh lặng.
Ánh mắt Do Hwa vô thức liếc sang gian box bên cạnh. Giáo sư lúc này không còn nhìn phía cậu nữa mà đang chăm chú dõi theo người học trò trên sân khấu.
Julian mở mắt, gật đầu với nhạc trưởng để ra hiệu. Bàn tay trắng trẻo, rắn rỏi chắc chắn đặt lên phím đàn.
Lần cuối ngồi ghế khán giả nghe màn trình diễn từ Julian là khi nào nhỉ? Có lẽ là tại cuộc thi Leeds ba năm trước. Khi ấy, vì phải chờ sau cánh gà, cậu không kịp nghe bài thi chung kết của Julian, thế nên lần cuối chắc là bài diễn ở vòng bán kết. Do Hwa vẫn nhớ, sau khi kết thúc phần trình diễn của mình, cậu ta bước xuống sân khấu với khuôn mặt đầy tiếc nuối, than trách bản thân mất một lúc lâu.
Ngồi ở hàng ghế cách xa sân khấu, lắng nghe tiếng đàn của Julian, xen lẫn hoà tấu vững chắc đến từ dàn nhạc cùng tràn vỗ tay vang lên không ngớt khi nốt nhạc cuối cùng được đánh lên, Do Hwa cảm giác lại thêm lần nữa bản thân chìm đắm vào dòng thời gian. Giữa lúc thế giới cậu đang ngưng đọng, thời gian đối với những nghệ sĩ khác vẫn tiếp tục trôi. Julian của hiện tại không còn là người chúc mừng chiến thắng của Yeon Do Hwa và cầm trong tay chiếc cúp hạng ba ba năm trước nữa.
Niềm tin vô căn cứ rằng một khi chữa lành đôi tay bị liệt, tất cả mọi thứ sẽ vì lẽ đó trở lại như xưa, hoá ra chỉ là ảo tưởng một mình Do Hwa đơn độc ôm lấy. Cảm giác lạc lõng như cả thế giới sớm bỏ lại cậu, ngoảnh mặt bước đi. Giống chiếc xe buýt ngày hè oi ả cậu đã bỏ lỡ, ngay cả khi dốc toàn lực đuổi theo, thứ duy nhất đáp lại cậu ấy là lớp bụi mù lơ lửng lấp lánh giữa không gian mờ.
* * *
Những tiếng rì rầm của giờ giải lao lấp đầy không gian khán phòng rộng lớn. Qua cánh cửa mở, cậu nghe vô số âm thanh bước chân từ những quan khách trở về đại sảnh. Trên sân khấu, các nhân viên đồng phục đen đang cùng di chuyển grand piano về sau hậu đài.
Do Hwa dù nghe rõ ràng tiếng người phía sau nhưng tuyệt nhiên không quay lại. Người đàn ông trung niên chạm hờ bàn tay lên lưng Do Hwa rồi ngồi xuống chiếc ghế đặt đối diện. Những khán giả ngồi cùng box với ông ta thưởng thức concert đã ra ngoài sảnh. Nicholas cũng vậy, anh ta đến để chào hỏi những thành viên trong công ty và chưa quay lại.
“Lâu rồi mới gặp em nhỉ.”
Người đó lên tiếng trước. Ông là giáo sư từng dạy Do Hwa suốt những năm tháng học tại Luân Đôn, và cũng là người vui mừng nhiệt liệt hơn bất kì ai khi cậu giành được chiếc cúp quán quân cuộc thi năm ấy.
Trên sân khấu, các giá đỡ và dãy ghế tạm dời được các nhân viên chuyển về chỗ cũ. Trước phông nền trống là vài khán giả tạo dáng chụp ảnh. Tương tự Do Hwa, giáo sư đưa mắt nhìn xuống quang cảnh khán phòng rồi hỏi.
“Không biết có phải do thích gương mặt em ấy nên lũ trẻ mới đến đây hay không mà hình như tỉ lệ những người tóc bạc thấp hơn thường ngày… Em thấy vậy chứ?”
“…Vâng.”
Quả thực, đây là buổi hoà nhạc có nhiều khán giả trẻ hơn bất kỳ buổi biểu diễn nào cậu từng đến. Giáo sư khẽ tặc lưỡi, giọng điệu trách móc.
“Thay vì tập trung dành thời gian để luyện tập thì nó chăm chăm vào việc chụp ảnh rồi đăng lên mạng.”
Điệu bộ nói chuyện không mấy hài lòng, thế nhưng ẩn chứa tình cảm sâu sắc dành cho Julian. Do Hwa ngồi yên tại chỗ, đưa mắt quan sát những người ngoài sảnh thông qua cánh cửa mở từ khán phòng.
Khoảng lặng kéo dài. Cuối cùng, vị giáo sư lên tiếng trước.
“Nếu một lần không được, thì hãy tập cách từ bỏ từng chút một qua nhiều lần.”
“………”
“Đừng mãi bám víu những khả năng đã lướt qua em quá lâu.”
Do Hwa hít một hơi sâu mà không trả lời. Trong chiếc túi áo được may chỉnh tề, những ngón tay cậu vuốt ve thứ gì đó vuông vức và cứng cáp. Đó là móc chìa khoá mới mà cậu hình thành thói quen mân mê mò mẫm trong suốt vài ngày.
Giáo sư đứng dậy, đặt vật gì đó xuống cạnh chiếc ghế nơi Do Hwa ngồi. Cậu hạ mắt nhìn sang. Trên tấm thẻ trắng tương phản rõ rệt với nền ghế đỏ là những thông tin bao gồm tên gọi và số liên lạc. Là một tổ chức danh tiếng chuyên gia kết nối những giáo viên dạy nhạc giàu năng lực và các sinh viên chuyên ngành triển vọng.
“Dù không đứng trên sân khấu, em vẫn còn rất nhiều cách để theo đuổi âm nhạc mà.”
Cảm tưởng khoảng cách giữa hai chiếc ghế giờ còn xa hơn khoảng cách các box. Trên đường ra ngoài, giáo sư đã thêm lần nữa chạm vào lưng ghế, xoa nhẹ bờ vai khô cứng của Do Hwa. Cho đến lúc Nicholas trở về, Do Hwa vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, ánh mắt xa xăm dán vào đại sảnh, nơi người qua lại bên kia lan can.