Xuyên suốt mười ngày vắng bóng chàng nghệ sĩ piano, khu rừng Scotland không thiếu những cơn mưa rơi rả rích. Hôm ấy, khi cậu trở lại dinh thự, cơn mưa xối xả đổ xuống từ sáng đến tận chiều tối, không giây ngơi nghỉ. Trên hành lang dài, bên khung cửa sổ nhuộm màu đen kịt, thư ký dừng lại rồi quay sang Tristan, nói.
"Chắc đây là đợt mưa cuối cùng trong năm rồi."
Nhiệt độ dần dần giảm xuống một cách rõ rệt. Càng về cuối năm, những giọt mưa rơi sẽ dần hoá thành những bông tuyết trắng. Trong kho phía sau dinh thự, củi được chất đống mỗi lần Jean xuống làng mua gì đó. Tất cả là để chuẩn bị vượt qua mùa đông khắc nghiệt sắp sửa kéo đến.
Lò sưởi ốp tường trong phòng ăn cháy rực sáng. Tristan và Lowell đã dùng xong món khai vị và món chính đầu tiên, thế nhưng chiếc ghế trống còn sót lại nơi bàn ăn vẫn chưa có ai ngồi vào.
"Chắc do trời mưa nên họ mất thời gian nhiều hơn."
Món ăn tiếp theo được Jean mang đến, vừa nói, Jean vừa đặt đĩa thức ăn xuống bàn.
"Hazel đi đón cậu ấy cũng khá lâu rồi."
Đặt xuống trước mặt thư ký là chiếc đĩa trắng còn nóng hôi hổi, đang định cắt phần cháy xém của miếng bít tết thì anh ta chợt khựng lại, lí do là bởi không nghe thấy tiếng dao nĩa phát ra bên cạnh. Đôi bàn tay trắng, tao nhã thanh lịch của chủ dinh thự đặt yên trên bàn, chưa động vào chúng, ánh mắt hướng thẳng về phía ngưỡng cửa phòng ăn đang mở.
"...Sao thế?"
Chủ nhân quay sang và hỏi ngay khi nhận thấy ánh mắt từ người thư ký. Vẻ mặt thờ ơ không khác ngày thường, Lowell chỉ lắc đầu không đáp lại.
Bữa ăn kết thúc thì cũng là lúc từ xa vẳng lại tiếng sủa mơ hồ của Ulysses.
"A, hình như họ về đến rồi."
Jean quay sang nhìn cánh cửa phòng ăn. Đại sảnh tầng một bỗng chốc ồn ào. Giọng nói lanh lảnh và cao vút của Hazel, một người chưa từng có việc gì trông gấp gáp, xen lẫn bước chân vội vã của Ulysses chạy xuống cầu thang.
Jean vừa mang khay thức ăn ra ngoài chưa bao lâu thì trở vào, lo lắng báo cáo.
"Nghe nói trên đường đến đây, bánh sau xe tải bị sa vào bùn nên họ vất vả một phen. May mà cả hai không bị thương gì."
Hành lang tầng hai, không rõ có phải do dư chấn không mà chàng nghệ sĩ Tristan gặp phải trông như mất nửa hồn phách. Khi đang lầm lũi bước về căn phòng dành sẵn cho khách, cậu suýt đâm trúng Tristan, thoạt nhiên khựng lại.
"...Ngài Locke."
Tiêu cự đôi mắt chầm chậm ngước lên muộn màng trở lại. Mái tóc ướt mưa dính chặt khuôn mặt nhỏ nhắn trông chẳng khác gì một nhúm rong biển.
"Trên xe không có ô sao?"
Cậu chớp chớp mắt như thể không hiểu câu hỏi vừa rồi. Hazel thay cậu trả lời trong lúc men cầu thang mà đi lên.
"Vì tôi không thể rời khỏi ghế lái, nên cậu Eden đã xuống xem tình trạng xe. Tôi thành thật xin lỗi ạ."
"...Không ngờ cậu mạnh đến mức có thể đẩy được cả chiếc xe tải."
"May là không phải tình huống đến mức đẩy nó đâu ạ."
Lần này cũng vậy, Hazel trả lời. Không nói không rằng, những giọt nước mưa từ người Eden nhỏ xuống sàn nhà, từng giọt lỏng tỏng. Tristan nhìn trân trân vào hàng mi ướt mem rồi lên tiếng nói.
"Trước hết, cậu ngâm mình trong nước nóng rồi nhanh chóng thay đồ đi."
"Phải đấy, Eden, cậu đi tắm đi rồi quay lại nhé. Trong lúc chờ đợi tôi sẽ hâm nóng thức ăn."
"Cậu Eden, tôi sẽ chuẩn bị nước nóng cho ạ."
Jean và Hazel lên tiếng giúp đỡ. Giữ nguyên bộ dạng ướt như chuột lột, Eden gật đầu theo sau Hazel, họ dần khuất bóng bên kia hành lang.
"Tôi lo cậu ấy sẽ bị cảm mất."
Jean khẽ lẩm bẩm.
Tristan dõi theo bóng lưng gầy gò, nhỏ bé yếu ớt cho đến khi cậu hoàn toàn biến mất. Không rõ sự bình thản thường ngày có bị nước mưa cuốn trôi hay không, thế nhưng hôm nay bộc lộ rõ rệt nội tâm rách rưới. Đó là ánh mắt của một con người rơi xuống vũng lầy và cố vật lộn trong thời gian dài, cay đắng nhận ra không thoát khỏi nổi.
* * *
Hai tiếng sau, chàng nghệ sĩ trẻ bước vào phòng ngủ, biểu cảm lúc này đã bình tĩnh hơn. Băng qua gian phòng tối tăm, cậu đến gần giường, nơi được ánh sáng lờ mờ rọi xuống. Một cách từ từ, ngón tay trắng nhợt mở rộng vạt áo và tháo dây buộc.
Tristan hạ quyển sách đang đọc xuống, nhìn chàng thanh niên với vẻ ngoài khá chuệnh choạng. Chắc vừa tắm bằng nước ấm nên gò má nhạt phảng phất sức sống, nhưng mái tóc ẩm cùng đôi đồng tử lờ đờ mệt mỏi lại chẳng khác gì một đứa trẻ nhỏ bị bỏ vất vưởng trên con phố lạnh.
Sự tuyệt vọng mãnh liệt như con thú hoang bị bức đến bước đường cùng nhưng không thể chết đã đi đâu rồi, nỗi niềm hạnh phúc bày tỏ qua từng chuyển động ngón tay cũng đã đi đâu? Ngọn lửa rực cháy nơi đồng tử đen hôm nay đã lụi tàn không dấu vết.
Tiếng mưa văng vẳng bên ngoài cửa sổ nghe ẩm ướt và nặng nề. Tristan thốt lên bằng tâm trạng mất hứng thú.
"Nằm ngửa ra đi."
".........."
Chàng nghệ sĩ trẻ ngoan ngoãn làm theo chỉ thị. Không có chút phản kháng nào khi tay Tristan nắm cổ chân cậu và mở rộng sang hai bên. Cảm giác lành lạnh từ chất bôi trơn trượt qua khe mông cũng chỉ thu hẹp khoảng cách duy nhất là hai lông mày.
Phải cho đến khi Tristan mở rộng đôi mông mềm mại sang cả hai bên, cơ thể mảnh khảnh mới co rúm lại. Ngón chân ấn xuống tạo thành vết lõm trên ga trải giường.
Làm ướt ngón giữa bằng chất lỏng ẩm giữa mông đối phương, Tristan ma sát cửa sau khép kín. Từ hướng nhìn xuống ở cự ly gần, biểu cảm Eden bất chợt dao động như gợn sóng nước.
"........."
Ngón tay thẳng dài từ từ tiến sâu lối vào nhỏ hẹp, Tristan quan sát mặt chàng thanh niên từ lúc những đốt ngón tay rút khỏi cửa sau cho đến lúc chúng thọc vào khe mông. Cảm giác bên trong thít chặt ngón tay cũng không hề tệ.
Ngón tay rút ra còn đọng hơi ẩm, kiên trì nới lỏng thêm vài lần nữa, bên trong bắt đầu phát lên những tiếng lép nhép. Eden yên lặng hít thở trong trạng thái nhắm tịt mắt. Khuôn mặt giữ nguyên biểu cảm như cũ mà không hề có sự biến chuyển nào, cả khi đối phương tăng số ngón tay.
Toàn bộ ngón tay bỡn cợt bên trong được Tristan Locke dùng lực rút ra chỉ trong một lần.
"...Ức."
Ngón tay thanh mảnh vừa mới lục lọi bên trong cơ thể đối phương nắm lấy dương vật bản thân, quét đều đặn từ trên xuống, chuẩn bị chèn vào. Dương vật hồng nhỏ của chàng thanh niên nằm thở hổn hển bất lực rũ xuống.
Dương vật đủ cứng, Tristan đặt gối dưới mông chàng trai, điều chỉnh tư thế. Tấm đệm ẩm ướt vì chất bôi trơn nhiễu xuống.
"Làm ẩm bên trong thêm nhé."
Anh hỏi thay vì cảnh báo. Đúng như dự đoán, Eden nhắm nghiền mắt và lắc đầu.
Tristan nhấp thẳng dương vật vào trong cái lỗ bé xíu. Dồn thêm sức lực, cửa sau nở to nuốt lấy dương vật một cách khó khăn.
"...Hức...!"
Đôi môi khẽ hé của Eden Yeon lại mím chặt và tái nhợt. Chăm chú đôi mắt run rẩy, Tristan nhấp hông về trước. Cùng với âm thanh nhớp nháp, bức tường chật hẹp miễn cưỡng mở ra.
"Ư...hức..."
Không tiếng kêu than nào được thốt lên. Vô vàn cú thúc tiếp theo nhanh và tàn nhẫn, chàng trai nhắm tịt mắt mà chịu đựng, như thể đó là hình phạt mà thân thể cậu vẫn đảm đương nổi. Mái tóc bết bát mồ hôi, xoăn tít rũ rượi. Khuôn mặt tái nhợt không rõ ướt đẫm vì mồ hôi hay nước mắt.
Tristan chèn ép khối thịt yếu ớt bằng cột trụ rắn. Anh vô cảm di chuyển hông, mỗi lần đâm vào, bên trong lại càng nóng hơn do nhiệt ma sát. Sức nóng bên trong bức tường thít chặt khơi gợi khoái cảm chân thực rõ ràng, tuy nhiên tâm trạng vô cùng nhàm chán.
Hôm nay so với bình thường, dù có đâm thúc sâu hơn một nửa thì chàng trai kia cũng chẳng kêu ca. Tóm lấy bờ mông ướt đẫm mồ hôi, Tristan dang rộng hai tay và nhấp hông sâu về trước.
"...A!"
Hai vai Eden từng hồi run lên như cơn co giật. Tristan cúi mình, gậy thịt thúc chặt, bao phủ cơ thể người định tẩu thoát. Lỗ hậu chàng trai bị mở toang ra. Khối thịt to dày đào sâu căng cứng.
Như bị dương vật cứng rắn vắt kiệt, bên trong cơ thể chàng trai co giật, khiến đôi mắt luôn nhắm tịt lần đầu mở ra, nổ đom đóm vì choáng váng.
"Nếu thấy đau đớn thì nên dừng lại."
Tristan đối diện khuôn mặt trắng bệch và hờ hững nói một cách vô tâm.
"Đã đến lúc nên nhận ra, tại sao cứ giữ khư khư sự liều lĩnh đó?"
"Hức, ah, ah..."
"Dù giờ cậu nói sẽ bỏ cuộc đi chăng nữa, cũng chẳng có ai phê phán rằng cậu thiếu nỗ lực đâu. Bằng việc tự thuyết phục bản thân mình, đến giờ là đủ rồi đấy."
Giữ cơ thể Eden từ phía sau, Tristan dồn lực, khuấy đảo bên trong một cách tàn nhẫn.
"Ư, ức!"
Bàn tay Eden vốn đang bám víu tấm ga trải giường quờ quạng không trung một cách vô nghĩa. Đôi mắt ngấn nước ngẩng nhìn Tristan, đôi môi đau đớn, run rẩy hé mở.
"Dù không từ bỏ thì cậu cũng biết, chẳng bao lâu nữa cậu sẽ dừng việc nhận sự giúp đỡ từ tôi kia mà."
Anh dính cơ thể vào người chàng trai rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ cậu.
"Hợp đồng thứ hai bị huỷ lúc đó... tôi sẽ bồi thường cho cậu đúng với nội dung. Vì vậy hãy đến đây thôi."
Nếu là hôm nay, anh tin chắc rằng những lời khuyên lơn sẽ xuyên lớp vỏ ngoài cùng cứng cáp và chạm đến được tâm khảm người kia. Mỗi lần từ Luân Đôn về, nghệ sĩ dương cầm trước mắt anh ta ngày càng kiệt sức. Con đường cậu phải đương đầu phía trước thậm chí xa xăm gấp hàng trăm lần con đường đã đi, và giá trị giới cổ điển không phải hạng mục đo bằng thước đo của sự về đích. Hiện tại, chẳng ai ở lại để ủng hộ hay giúp đỡ cuộc chiến cá nhân của riêng cậu nữa.
Sau khi nhận ra điều mình mong muốn là điều không thể, vô nghĩa mơ tưởng thế là đủ rồi. Chẳng lẽ không ai dạy cho cậu ấy việc nhanh từ bỏ hy vọng hão huyền là điều sáng suốt nên làm hay sao? Tristan bực bội vì sự khờ dại không biết cách buông bỏ của cậu ấy, đồng thời thương hại cho sự mù quáng không thấy lối ra. Bởi ngay từ khi còn nhỏ, anh đã hiểu rõ, để thành công dưới tư cách nghệ sĩ solo dòng nhạc cổ điển, cái giá phải trả luôn là rất đắt. Có người đánh đổi tuổi trẻ, nhưng cũng có người đánh đổi cuộc sống.
Trông thấy người kia chịu đựng nỗi đau, nhìn xuống vầng trán đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng Tristan ngập tràn cảm xúc ấm nóng đan xen.
"Giờ thì hãy nói một câu là cậu muốn dừng lại đi, Eden."
"........."
"Gật đầu một cái thôi cũng được."
Thân dưới dồn ép cơ thể chàng trai như thể tra tấn, giọng nói rỉ lên vành tai nghe vô cảm nhưng đa tình. Cùng với niềm tin quyết đoán, anh cúi xuống nhìn thân thể chàng trai chắc chắn sụp đổ, giống như thổi tắt ngọn nến chao đảo một cách tàn nhẫn.
Thế nhưng, chàng trai gầy gò nằm dưới Tristan, đôi mắt nhắm tịt mà không nói gì. Trong lúc quan sát, một giọt nước mắt từ bên đuôi mắt chầm chậm chảy xuống thái dương người kia, Tristan đã thấy.
"..........."
Nghe tiếng mưa rơi như muốn cuốn phăng cả khu rừng lớn qua ô cửa sổ. Trong lòng Tristan dâng lên cảm giác không rõ là bực tức hay thất bại. Khuôn miệng thấp thỏm không hiểu nổi khẽ cất lời.
"Được rồi, vậy cậu cứ làm theo ý mình đi."
Dương vật mới ở bên ngoài chưa được bao lâu đã ngay lập tức nhồi mạnh bên trong. Tristan không hề khoan nhượng, cứ tóm chặt mông thúc vào thật sâu, nhấp rồi chèn ép.
"Gần như vào gần hết rồi. Hôm nay sẽ cho vào hết."
"Ư, ứp..."
Đáng sợ quá, những ngón tay mảnh khảnh di chuyển sai cách không lâu trước đây đã run lẩy bẩy và bám chặt lấy khuôn ngực Tristan. Anh nắm tay chàng thanh niên, quấn quanh cổ anh, áp sát mắt cá chân cậu vững vàng trên vai. Cả cổ tay lẫn cổ chân, tất cả mỏng manh như thể dễ gãy. Cần cổ trắng trẻo nâng cao run rẩy, nước mắt nuốt ngược theo từng chuyển động ngày càng tăng tốc khuấy động bên trong.
Phập, phập, dương vật chèn sâu thúc ép ra vào. Tristan khẽ vuốt mái tóc ướt đẫm, để lộ vầng trán tròn của Eden và mặc cậu ta bám dính cơ thể. Tâm trạng khô khốc kỳ lạ mỗi khi hơi thở đứt quãng phả lên vành tai.
Quan hệ tình dục tàn nhẫn mà anh chưa từng trải qua trong đời. Tristan hành hạ đối phương cho đến khi lỗ sau cậu sưng tấy, dương vật áp đảo thành trong nhạy cảm rồi phóng tinh dịch. Cơ thể rã rời sau cơn khoái cảm. Nhắm nghiền mắt khi xuất ra, dương vật Eden từ từ thu nhỏ, trong mắt rõ mồn một sự nhẹ nhõm khi Tristan Locke rời khỏi lỗ sau.
Tristan quay trở lại từ phòng tắm thì cũng là lúc chàng trai ngồi dậy và định rời giường. Dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt tối tăm, khuôn mặt khô khốc và vô cảm xúc hiện lên như thể không phải khuôn mặt mới khóc khi nãy, chẳng chút oán hận ngước nhìn Tristan.
Tristan níu lấy chàng trai và ngay lập tức đẩy cậu ngã xuống. Anh trèo lên người và chống đầu gối hai bên vai cậu.
"Ức, tại sao..."
Đôi mắt mơ màng ngước lên nhìn anh một cách nghi hoặc, anh giữ cằm cậu rồi ép quy đầu vào giữa hai môi.
"Thử mút đi."
"Hư ứp-ư..."
Đôi mắt giãn to, cậu ngoan ngoãn hé mở miệng. Dương vật vẫn chưa cương hẳn chật vật đi vào, không làm rách môi. Tristan ấn chặt dương vật đang tăng kích thước trên lưỡi đối phương, chầm chậm ra vào tận hưởng cảm giác ấm nóng trong miệng. Cậu ho lụ khụ khi khối thịt dày thâm nhập quá sâu, nhưng liền đồng thuận dùng lưỡi bị đè liếm láp bên dưới.
Sau hồi giữ cằm người đó, liên tục chà xát đến khi đôi môi nhuốm sắc đỏ hồng, của quý Tristan bắt đầu ngóc dậy, anh nhẹ nhàng xoa môi cậu. Dương vật to khoẻ hoàn toàn cương cứng, anh khẽ lùi lại, xoay người Eden.
"Giữ phía trước đi."
"..........."
Eden túm lấy đầu giường trước mắt, vẻ mặt bất an không rõ nhận thức đúng tình hình không khi đang chống người bằng hai đầu gối. Trông thấy dáng vẻ dùng hẳn hai tay mỗi bên ba ngón giữ lấy thanh gỗ, Tristan khẽ cười thầm trong chốc lát.
"Thật tốt khi ngón tay cậu đã cử động được."
"A... chờ chút đã-."
Ngay khi bờ mông đột ngột giật lùi và bị dang rộng sang cả hai bên, chất lỏng trắng đục bất ngờ rỉ ra. Bàn tay Eden di chuyển ra sau, vội vàng che chắn cửa sau sưng tấy.
Tristan mềm mỏng, nói như nghi hoặc.
"Eden, tôi đang xem mà."
".........."
Khó lòng thắng nổi thế lực cao lãnh khiến cậu câm lặng, Eden chào thua và buông bàn tay xuống từng chút một. Sử dụng ngón cái, Tristan kéo mạnh những thành nếp nhăn, xoa bóp chậm rãi bờ mông khô cứng không chút tròn đầy. Tách, lách tách, chất lỏng trắng trơn, đục và trơn trượt được anh phóng thích vào lỗ sau mới vừa nãy từng hồi chảy xuống bắp đùi mảnh khảnh.
"Chảy ra nhiều nhỉ. Phải giữ bên trong thì việc điều trị mới có ích chứ."
Chỉ nghe tiếng thở hổn hển mà không có bất kì câu đáp nào. Khi anh giữ cằm Eden quay lại thì thấy khuôn mặt chàng trai đã biến sắc vì xấu hổ. Vừa dùng bàn tay ướt đẫm xoa dưới mông của Eden, Tristan vừa nói.
"Bây giờ tôi xuất thêm vào là được chứ gì."
"............"
"Nâng hông lên đi."
"...Hức!"
Dương vật cương cứng được anh đặt vào lỗ sau ướt sũng. Bờ vai ngay trước mắt của Tristan co rúm lại vì căng thẳng.
"Cậu sợ à?"
Tristan cúi xuống, liếm láp bờ vai tròn vành của chàng thanh niên, tiếp tới cổ họng trắng trẻo và cả cột sống thẳng tắp giữa lưng. Mồ hôi mằn mặn xen lẫn vị ngọt da thịt. Tristan giữ chặt xương hông gầy gò bất khả kháng việc cục cựa, cầm dương vật bằng một tay rồi chia tách lối vào hẹp.
"Ư, ư ức..."
Chàng trai có vẻ đau đớn, không rõ bên trong mở đường sẵn chưa nhưng dễ vào hơn so với lúc nãy. Chầm chậm thăm thú từng ngóc ngách ở bên trong, thắt lưng Tristan chợt nóng bừng trong giây lát, anh cẩn thận tăng tốc độ và bắt đầu nâng hông lên. Mỗi khi cột trụ to dày nhấp trước nhả sau một cách nặng nề, những ngón tay mảnh giữ chặt đầu giường lại dồn sức lực đến mức trắng hếu. Trên mái đầu đang cúi gục, tiếng thở hổn hển dồn dập vang lên.
Không chịu đựng nổi tư thế đó lâu, cơ thể chàng trai nhanh chóng đổ sụp, thay bằng tư thế nằm ngửa người ra. Tristan kéo mông cậu ấy lên đùi, bên cạnh dương vật mắc vào góc nghiêng, đâm thúc thật sâu rồi đều đặn di chuyển hông. Cơn khát cổ họng khô khốc trào dâng, cảm tưởng thúc sâu cũng không thoả mãn. Đầu anh nóng bừng.
Bình minh kéo đến và trời hửng sáng, ánh mắt hỗn loạn xen lẫn xa xăm ngắm nhìn Eden ngủ như bất tỉnh. Tristan liếc xuống, quan sát chăm chú cơ thể rũ rượi.
"........."
Có vẻ thời gian đã qua khá lâu không hề hay biết. Qua khe hở nhỏ giữa những tấm rèm, bầu trời xanh lam một mảng trong vắt. Cơn mưa kéo dài suốt đêm lặng lẽ rút lui như niềm luyến tiếc, để lại lớp sương mù trắng trên nền trời xanh.