Ebony Castle - Chương 6.3

Ánh sáng nhàn nhạt rọi qua khung cửa sổ xam xám mờ. Do Hwa trông thấy sắc màu tẻ nhạt và ngỡ ra đã vào chiều, mặt trời vẽ hình vòng cung, bắt đầu lặn xuống.

Ngay khi ngồi dậy, cơn đói khủng khiếp cùng cơn đau buốt đồng thời ập đến.

"...Ư..."

Cơ quan tiêu hoá vốn không làm tròn vai trò trong suốt hai năm cuối cùng tìm thấy chức năng muộn màng và xoáy tung khoang bụng cậu. Do Hwa từ từ nằm xuống rồi khép mắt lại.

Sau trận chiến khốc liệt đêm qua, cậu cần kiểm tra xem cơn tê liệt đã tan hết chưa, cũng cần phải xuống tầng dưới để bắt đầu tập phục hồi chức năng. Nhưng toàn thân cậu nặng trĩu như thể miếng bông ngấm nước. Dù biết buổi chiều đang dần trôi qua, Do Hwa vẫn không rời khỏi chỗ nằm.

Âm thanh mở cửa làm cậu tỉnh giấc giữa cơn mơ màng. Bước chân đều đặn từng hồi vang lên, từ từ tiến lại rồi dừng hẳn bên cạnh giường.

".........."

Nệm khẽ lún xuống, phải đến lúc ấy cậu mới mở mắt. Tristan đặt chiếc khay xuống mép giường rồi chăm chú nhìn Do Hwa.

"Ngủ lâu thật đấy."

Anh nói.

Áo len trơn cùng quần dài đơn giản. Dù chỉ với tư thế uể oải và nghiêng ngả tựa thành giường, song từ người đó vẫn toát lên một cảm giác áp đảo khiến không khí xung quanh bị kéo căng.

Cơ thể Do Hwa lập tức nhổm dậy, như thể phản ứng trước áp lực đó. Đây là phòng ngủ của Tristan, không phải nơi cậu có thể tuỳ tiện nằm như ông chủ rồi liếc nhìn anh bằng vai phải lứa. Tristan kiên nhẫn chờ đợi trong sự im lặng, cuối cùng trực tiếp mở nắp khay ra.

"Cậu ăn đi."

"...Cảm ơn ngài."

Trong cái bát lớn là phần cháo trắng, cảm quan trông như món cháo gạo Hàn. Do Hwa không nhìn Tristan mà chỉ dán mắt vào khay thức ăn rồi cầm lấy thìa.

"Hôm nay cứ nghỉ ngơi ở đây đi."

Tristan lên tiếng trong lúc quan sát Do Hwa ăn món dành cho người bệnh.

"Với tình trạng hiện tại, tôi e là cậu chưa đi lại được. Ngồi lâu cũng khó. Tôi đã dặn họ chuẩn bị bữa tối riêng rồi."

"...Vâng."

Cháo nóng dính khắp khuôn miệng sưng phồng. Do Hwa ăn sạch nửa bát chỉ trong tích tắc. Bên tay cầm thìa di chuyển đều đặn dù chẳng hề có cảm giác thèm ăn, mỗi lần thìa đưa đến gần, khuôn miệng cậu lại tự động há ra. May là món cháo có vị vừa vặn.

Tristan đứng dậy, có vẻ định đi đâu đó. Anh lên tiếng nói.

"Giờ cậu dùng thìa cũng tốt đấy nhỉ."

".........."

Do Hwa dõi theo ánh mắt Tristan, từ từ nhìn xuống bàn tay của mình. Quả thật đúng như anh nói, chiếc thìa trong tay đang di chuyển khá thuần thục. Dưới sức nặng của kim loại, những đốt ngón tay không hề run rẩy, cũng chẳng rơi vãi dọc đường lên miệng. Thành quả điều trị đáng được coi là kỳ tích chỉ sau vài tháng. Chẳng phải vô vọng đến mức không có gì là thay đổi. Chiều hướng đang dần tốt hơn, cậu vẫn đang dần tiến về phía trước, dù mỗi lần từng chút một.

'Dù giờ cậu nói sẽ bỏ cuộc đi chăng nữa, cũng chẳng có ai phê phán rằng cậu thiếu nỗ lực đâu. Cậu đã cố gắng đủ nhiều để tự thuyết phục bản thân mình rồi.'

Nuốt hết số cháo trong miệng, Do Hwa ngẩng nhìn Tristan, lấy hơi vài lần.

"Trong túi của tôi ở tầng dưới có dụng cụ phục hồi chức năng."

Giọng nói khàn khàn vang lên. Lông mày đẹp đẽ chầm chậm khẽ nhướn, bằng thứ biểu cảm mà lần đầu tiên Do Hwa trông thấy, người đàn ông ấy chằm chằm nhìn cậu. Do Hwa nói tiếp, không chút chần chừ.

"Cái hộp bằng da trong chiếc túi lớn... màu đen ạ."

"Tôi là chân sai vặt à?"

Giọng điệu chẳng mang hàm ý trách móc. Người đó sẵn lòng vì cậu đứng dậy.

"Cứ ăn tiếp đi."

Trong lúc Tristan cầm theo chiếc hộp và trở về từ tầng dưới, Do Hwa cần mẫn vét sạch bát cháo cho đến tận đáy rồi đặt khay sang một bên.

Tristan ngồi trên mép giường, đích thân mở khoá kéo hộp dụng cụ. Chắc anh bắt đầu hứng thú với nội dung chiếc hộp to.

"Không phải thiết bị y tế hiện đại nhỉ."

Nhìn vào các dụng cụ cố định, Tristan nhíu mày, ra chiều không vừa ý lắm.

"Có hiệu quả không?"

"...Vâng, tôi nghĩ có ạ."

"Thế thì may rồi."

Đúng như anh nói, thiết bị phục hồi chức năng trông chẳng khác gì công cụ tra tấn vào thời Trung cổ, phần cuối lỏng lẻo như đồ chơi của trẻ em. Dây kim loại và lò xo được nối cẩu thả và trông thô ráp.

"Việc luyện tập sẽ mất bao lâu?"

Anh hỏi.

"Khoảng bốn tiếng ạ."

"Mỗi ngày sao?"

"Vâng."

Nếu bắt đầu từ bây giờ thì cũng phải đến khi mặt trời lặn mới xong. Do Hwa cuối cùng kéo hộp lại gần. Trước sự chứng kiến của Tristan Locke, cậu không hề muốn thực hiện quá trình phục hồi chức năng vừa khổ sở vừa nhàm chán, nhưng cũng không thể lên tiếng bảo anh ra ngoài.

May mắn thay, việc đầu tiên cậu cần làm là vào phòng tắm. Vừa nghe Do Hwa bảo cần ngâm tay trong nước nóng trước, Tristan liền đáp một cách nhẹ nhàng.

"Nhân tiện thì cắt móng tay luôn nhé."

"...Sao ạ?"

Anh nhìn Do Hwa, nghiêng đầu một chút rồi kéo cổ áo len đang mặc xuống. Sau cổ Tristan, làn da trắng muốt làm nổi bật lên nhiều vết ửng đỏ. Trông như vết xước mà một con vật hoang dã nào đó đã dùng móng vuốt hung hăng để lại. Do Hwa phải nhìn chằm chằm mất một lúc lâu thì mới hiểu ra lời Tristan nói.

"...Tôi thành thật xin lỗi ạ."

Cậu cúi đầu vội vã. Trong đầu chỉ còn lờ mờ ký ức về lúc gồng mình ôm chặt gáy anh vì cơn đau không chịu nổi.

"Tôi không hề..."

"Không sao đâu."

Anh rộng lượng nói.

"Nhưng ngày nào cũng như vậy thì không ổn cho lắm đâu. Tôi không thích việc cơ thể bị thương. Cậu có thể tự cắt móng tay không?"

Do Hwa không nói lời nào mà chỉ lắc đầu. Cổ và tai cậu nóng lên cùng lúc.

Tristan mở lòng bàn tay và giơ ra trước mặt cậu. Bàn tay trắng trẻo với những ngón tay dài và tinh tế, thanh nhã sang trọng của một thành viên gia đình quý tộc, như thể từ lúc sinh ra chưa từng động tay làm bất kì công việc nào. Tương tự với Daniel, Do Hwa cũng trong vô thức đặt tay lên đó.

Lòng bàn tay anh mịn và lạnh lẽo. Khoảnh khắc tiếp xúc da thịt, cảm giác nhẹ nhõm mơ hồ len lỏi. Đó là cảm giác an tâm mà chỉ duy nhất đối tác name mới mang đến.

Anh nghiêng bàn tay đang cầm, xem xét chiều dài móng tay rồi hỏi.

"Thời gian qua cậu làm thế nào?"

"...Không biết nữa ạ."

Nhìn cách cậu ấy chẳng mấy để tâm, có lẽ móng tay cũng chẳng phát triển như một phần của triệu chứng.

Tristan bật cười trước câu trả lời tương đối ngớ ngẩn. Do Hwa lặng lẽ nghĩ đến đối tượng trong dinh thự này có thể thuận lợi giúp cậu cắt móng. Nếu là Jean thì chắc anh ta sẽ không ngần ngại mà giúp cậu ngay, nhưng cậu không muốn để đôi bàn tay trông chẳng ra gì quá gần người khác. Hazel thì chắc vẫn đồng ý mà giúp cậu, nhưng e là cô chẳng mấy vui lòng. Mới nghĩ đến đó thì Tristan đã nắm tay Do Hwa, xoay qua xoay lại xem xét tình hình.

"Giờ cắt là được chứ gì."

Anh nói, rồi buông tay Do Hwa và đứng dậy. Ngay khi da thịt họ rời khỏi nhau, cảm giác kiệt sức quen thuộc quay về.

"Đứng dậy đi."

Anh ngoái lại nhìn Do Hwa và nói. Do Hwa nhìn xuống bàn tay nhức nhối, muộn màng nhận ra ý tốt của anh.

"Đích thân ngài Locke..."

Biểu cảm Tristan điềm nhiên như thể chẳng hiểu vấn đề có gì sai trái. Chưa kịp nhìn nhận hành động thất lễ thì miệng Do Hwa vô thức hỏi tiếp.

"Ngài biết cắt móng tay ạ?"

"........."

Vượt ngoài dự đoán, người đó bật cười.

"Thật sự không hiểu là cậu Eden nghĩ gì về tôi đây nữa."

Do Hwa không tài nào tưởng tượng ra khung cảnh Tristan cầm đồ cắt móng. Trong suy nghĩ của cậu, từ khi còn nhỏ, luôn có người hầu kẻ hạ quỳ trước mắt anh, cẩn thận cắt từng móng tay một cách cung kính.

Từ ngăn kéo trong phòng tắm, đồ cắt móng tay Tristan tìm thấy nạm viên đá nhỏ như món trang sức. Trong phòng tắm, anh để Do Hwa ngồi trên chiếc ghế rồi đặt tay cậu lên bàn đá cẩm thạch nhỏ. Do Hwa ngồi tựa lưng vào thành ghế cùng với dáng vẻ không mấy thoải mái.

"Ừm."

Đối diện Do Hwa là đỉnh đầu đang cúi thấp. Với khuôn mặt khá thận trọng, ngón tay út cậu được anh nắm lấy, quan sát chỉnh sửa, có khả năng anh đang đo góc độ.

"Đây là lần đầu tiên tôi cắt móng tay cho người khác, khó hơn tôi tưởng đấy."

"...Không cần cắt ngắn quá cũng được ạ."

Mỗi khi lưỡi kềm lạnh lẽo lướt qua phần thịt mềm dưới móng tay, cậu lại rùng mình. Cảm giác toàn bộ tinh thần đều tập trung vào đầu kềm sắc bén.

"Nếu cậu muốn nhấn phím đàn thì móng tay phải ngắn chứ."

"Nhưng mà, hiện tại chưa cần phải luyện tập ngay... nên thấy khó quá thì ngài không cần làm bây giờ cũng được ạ."

"Nghe như kiểu cậu không tin tôi vậy."

"Không phải đâu... Ah."

Tách, tiếng bấm vang lên cùng ngón tay út chỉ còn thừa lại phần móng trắng nhỏ. Do Hwa giật mình, đột ngột rụt tay, nhưng cậu tuyệt nhiên không thấy đau đớn. Một cách nhẹ nhàng, Tristan trách mắng.

"Không được cử động bất ngờ như vậy."

"...Vâng."

Lưỡi kềm sắc lạnh bắt đầu âm ấm. Xoay ngón tay út Do Hwa qua lại, anh điều hướng cắt theo hình vòng cung, xong xuôi chuyển sang ngón tay kế tiếp. Những ngón tay trắng đan xen giữa các ngón tay Do Hwa, giữ chặt để chúng không bị xê dịch. Hơi thở người đó nhẹ nhàng phả lên mu bàn tay cậu.

Anh ấy không nói lời nào, chắc do đang cố tập trung. Ánh nắng chói chang len qua cửa sổ, hiếm hoi nhuộm sáng tóc anh thành màu nâu nhạt. Giữ nguyên bàn tay không hề nhúc nhích và khẽ nín thở, cuối cùng cậu cũng chầm chậm thở ra. Từ góc nhìn của mình, qua khe tóc mái đang rũ xuống của Tristan, Do Hwa trông thấy hàng mi dài nhạt và đôi mắt sâu hút hồn đẹp đẽ.

Giữa không gian tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng cắt móng tay vang lên lách cách. Thời gian có vẻ đang trôi chậm lại.

Cuối cùng, Tristan cũng đến ngón út bên tay còn lại, dùng kềm cắt móng để cắt toàn bộ một cách trơn tru. Xong xuôi, anh để tay cậu dưới ánh mặt trời, tựa hồ ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật rồi mới buông lỏng.

"...Cảm ơn ngài ạ."

Do Hwa muộn màng thở ra hơi dài mình đã chịu đựng, kìm nén bấy lâu. Những đầu ngón tay vừa tê buốt vừa trống trải. Không đáp lại gì, Tristan lặng lẽ gom mẩu móng tay và dọn dẹp chúng.

Do Hwa bất giác thấy lòng bất an, cậu nhìn xung quanh rồi đứng bật dậy. Dù việc đi lại có chút khó khăn, song với cỡ này thì chắc có thể bám lan can mà xuống dưới.

"Tôi xin phép đi trước ạ."

Tristan quay đầu trong lúc hứng nước ấm vào bồn rửa.

"Cậu đi đâu?"

"Tôi sẽ luyện tập phục hồi chức năng trong phòng mình ạ. Dù sao thì tôi cũng phải xuống dưới trước khi trời tối."

Tristan Locke khoá vòi nước, vẻ mặt hoài nghi.

"Tại sao cậu nghĩ mình phải xuống dưới trước khi trời tối?"

"Vì ngài Locke cần đi ngủ...."

Lúc này Do Hwa mới hiểu ra, chỉ mỗi cậu đơn độc nghĩ bản thân đã nhận được sự hỗ trợ giống như cộng dồn trong suốt vài ngày vào tối hôm qua. Có vẻ Tristan đang có suy nghĩ tiếp tục tiến hành hai ngày còn lại, mặc dù người đó đã dồn ép cậu đến mức không để đi lại bình thường chỉ trong một đêm, y hệt như anh đang xả cơn giận.

Từ khi chủ động tìm đến gặp anh, đây là lần đầu tiên Do Hwa suýt buột miệng hỏi lần này có thể dừng lại hay không. Phải chăng là vì ký ức đêm qua vẫn còn ám ảnh, lơ lửng trong đầu như cơn ác mộng vẫn chưa tan hết.

Song ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt thản nhiên của anh, tất cả những lời cậu định thốt lên đều kẹt trong cổ họng và biến mất. Mặc dù không rõ có cơn gió nào nổi lên hay không, nhưng bản thân cậu đứng ở lập trường buộc phải chấp nhận tất cả mọi thứ Tristan mong muốn, không được phản kháng và đáng lẽ cậu phải nên biết ơn.

Qua ô cửa sổ, hoàng hôn chiều muộn đang dần dịu xuống. Do Hwa nhúng tay vào làn nước ấm, thầm mong mặt trời đừng lặn quá nhanh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo