Ebony Castle - Chương 6.4 (H)

Tristan rút dương vật ra một cách chậm rãi, cơ thể Do Hwa chợt run lẩy bẩy và bấu chặt anh. Hạ bên cổ chân đang giữ còn lại xuống nệm, anh nhẹ nhàng nói.

"Nghỉ một chút nhé."

"...Vâng."

Nghệ sĩ piano khản giọng đáp. Lo sợ Tristan nói mình ốm yếu, dồn chút sức lực ít ỏi còn lại, cậu trườn khó nhọc về phía đầu giường rồi vất vả nằm phịch xuống.

Tristan cùng áo choàng khoác lên vai, cơ thể rệu rã bước ngang gian phòng. Qua khe rèm mở một nửa, ánh sáng huyền ảo của mặt trăng rọi vào. Vì là trăng rằm nên càng nổi bật.

Chiếc que cởi lửa chọc chọc lò sưởi một cách lờ đờ, cục than hồng đỏ âm ỉ bên dưới tàn tro trắng đã lộ ra. Tristan cúi người, thảy vào trong đó ít mồi lửa mảnh mới lấy từ giỏ bên cạnh và vài nhánh cây độ dày vừa phải. Sau vài lần khều nhẹ, những đốm lửa nhỏ bắt đầu bén lên. Tristan lặng lẽ quan sát ngọn lửa bùng cháy một lát rồi quay lại giường.

Người vẫn nhắm mắt như thể đang ngủ, Eden mở mắt ngay khi nhận thấy tấm nệm rung lên. Ngọn lửa lò sưởi nhuộm tường và trần, ánh sáng vàng cam thấp thoáng lung lay, hắt lên khuôn mặt trắng trẻo tựa vào góc gối. Đôi mắt chứa đựng cảnh giác xen chút lo âu hướng về Tristan.

Cơn khát tạm dịu đi trong chốc lát bức bối dâng cao đến tận vòm miệng.

"Lại đây mút thử đi."

Tristan nói nhẹ nhàng.

Eden chớp mắt vài lần, khuôn mặt trở nên an tâm đôi chút. Đến giờ mới thấy tất cả cảm xúc trên khuôn mặt kia quả thật dễ hiểu. Tristan lên giường, hạ hai đầu gối trước mặt chàng trai, vuốt ve tóc cậu trong lúc Eden ngậm của quý mình.

Không thể khen ngợi chàng trai làm tốt dù chỉ là lời sáo rỗng, nhưng thử so với cách đây vài tuần, quả thật cậu ta thành thục hơn hẳn. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn bao quanh cột trụ dày và liếm láp, các ngón tay vụng nắm chặt vuốt ve những phần không thể cho hết vào miệng, tất cả thành thật đúng như tính cách.

"...Ứp..."

Tristan dùng ngón tay nâng cằm cậu, khuôn miệng phát ra âm thanh nghẹn ngào. Đôi mắt ngước lên đã ngân ngấn nước. Những ngón tay dài vuốt ve tóc ướt trên trán chàng trai, dồn lực nhẹ nhàng như đang xoa nắn cái trán trắng muốt, quét gọn chúng qua mái đầu tròn vành. Dù biết cậu ấy đang gặp khó khăn nhưng anh vẫn tiếp tục áp lực cậu.

Eden thở hồng hộc suốt mấy lần, nỗ lực cúi xuống rồi ngậm sâu hơn cột trụ rắn chắc. Dương vật sưng phồng, lao vào mở rộng cổ họng hẹp và nóng ẩm. Tristan tựa cơ thể về phía sau, từ từ thở ra một làn hơi chậm.

Trong trạng thái nghẹt thở, đôi mắt chàng trai ngước lên nhìn anh ẩn chứa sự đả kích lẫn e sợ. Là nỗi bất an, lo lắng Tristan sẽ bỏ rơi cậu, bất chấp liên tục những cuộc làm tình khiến cậu đau đớn và vượt quá sức giới hạn thể lực. Trước mọi mong muốn của Tristan Locke, cậu sẽ chấp nhận và thấy biết ơn. Việc cậu rơi vào tình cảnh bi thảm này là do ai, Tristan chợt nghĩ.

Hết chậm rãi ve vuốt vành tai tròn trịa, những đầu ngón tay lại chuyển sang miết hàng lông mày thẳng. Bàn tay giữ đùi Tristan chợt run lập cập. Lò sưởi ốp tường truyền ánh lửa tới, vỗ về tấm lưng gầy gò thô ráp, bóng mờ đổ xuống xương sống chàng trai.

"...Hư ứp!"

Ngay khi dương vật rút ra, chàng trai quay ngoắt sang bên và ho khan cùng một lúc. Cậu thở hổn hển, lắc đầu nguầy nguậy như thể cầu xin được phép dừng lại. Cột thịt trượt khỏi hai môi đẫm nước bọt và trơn trượt.

Tristan trìu mến vuốt ve gáy cậu, chà xát dương vật hung tợn lên gò má trắng. Tiếp tới, dương vật cương cứng ma sát xung quanh đôi mắt run rẩy. Chỉ cho đến khi khuôn mặt chàng trai đầy nước bọt dính và tinh dịch nhầy, Tristan vẫn không buông tha, bờ môi khép kín được anh lần nữa đặt của quý lên. Đôi môi sưng đỏ mở rộng, Eden thêm lần nữa tiếp nhận nó.

"...Hư ức!"

Cơ thể chàng trai chẳng mấy chốc mà đổ sụp, cánh tay Tristan luồn dưới nách cậu, xốc người cậu lên rồi ấn xuống giường. Cơ thể nhẹ nhàng, mảnh mai đến mức không có cơ bắp. Cậu ôm gối và nằm sấp trên tấm nệm đã nhàu nhĩ, bờ mông nâng cao để lại lác đác vài vết ửng đỏ.

Khe mông nhễ nhại mồ hôi được ngón tay cái chầm chậm xoa nắn, cơ thể cậu ấy khe khẽ run rẩy. Tách mông cậu ra, Tristan đặt răng lên gò má tròn, nơi dù sao vẫn có chút da thịt.

"...Hư, ức!"

Dấu cắn thoả mãn tuy không để lại vết thương nhưng vẫn đau đớn khiến cậu thu mình, cơ thể co rúm được anh chỉnh đốn. Dù dưới ánh sáng lờ mờ cũng đủ trông thấy những nếp nhăn giữa khe mông đã sưng tấy lên. Dương vật Tristan được anh đặt vững giữa hai mông cậu, chậm rãi chà xát, không lời báo trước mà thúc vào trong.

"Ư ứp!"

Âm thanh nức nở bị vùi xuống gối. Đã bị thâm nhập suốt cả đêm trước, bức tường ấm nóng mở khoá nhẹ nhàng. Cảm nhận thân thể bắt đầu nóng lên vì sự hưng phấn, Tristan đẩy dương vật vào sâu hơn. Phân tách phần thịt mềm mại, một cách quen thuộc chèn ép bên trong, cơ thể Eden run rẩy dữ dội.

Bắp đùi dang rộng, dương vật Eden sượt qua mu bàn tay anh.

"Hộc, ah..."

Hai chân cậu run bắn rồi co cụm, không rõ có phải do sợ phản ứng từ Tristan không. Cảm giác ngưng đọng trên mu bàn tay quá sức kì lạ khiến anh muốn chạm thêm vài lần nữa. Anh chẳng ngần ngại vì sự hưng phấn, cảm giác khi xoa nắn nó cũng không hề tồi. Trong lúc mân mê cậu nhỏ Eden một cách thô lỗ như cầm quai cầm, Tristan đồng thời nhấp nhả thắt lưng.

Mỗi một lần nhấp, anh thúc thật sâu rồi chầm chậm rút đến sát lối vào, đầu trụ dày nhất được anh giữ lại trong người Eden, thong thả chờ đợi. Liền ngay sau đó, khi anh cố lấp không gian trống rỗng, hậu huyệt bên trong run như co giật. Thuận tiện dùng phần móng tay ve vuốt cửa sau nở nang, Tristan chậm rãi nhấp hông về trước.

"Hư ức..."

Bức tường bên trong đóng mở kết hợp âm thanh ướt át. Thân thể gầy gò cuối cùng cũng đón nhận hết dương vật to dài đến tận gốc và run rẩy.

"...Hộc."

Hơi nóng dồn dập khiến khoang bụng cậu theo đó trướng lên. Chế ngự cơn khát như đang thôi thúc muốn di chuyển hông một cách thô bạo, Tristan mơn trớn bờ mông thô ráp của Eden Yeon. Đeo dính lòng bàn tay anh là làn da khô và run lập cập.

"Hư, hư ư..."

"Không được."

Eo bị giữ chặt, không có đường lui.

"Phải giữ nguyên tư thế chứ."

"Ngài, Locke... A, hức, hư ư..."

Eden co rúm, cậu thở hắt ra. Tristan kéo giật cậu về phía sau, cắn và vuốt ve bờ vai căng cứng, bỗng chốc tò mò không biết khuôn mặt cậu trông thế nào.

Dương vật rút ra thì cũng là lúc cậu chưa kịp thở đã bị Tristan bất ngờ lật ngược, kéo tay cậu quàng quanh cổ và hai chân quắp vào eo. Cơ thể gầy gò bị ấn xuống giường và lập tức cho vào lại.

"Ức...!"

Trước cơn đau dữ dội hơn cả tư thế nằm sấp, cậu giãn to mắt. Tristan không rõ là mồ hôi hay nước mắt, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt ẩm ướt nằm dưới thân mình, kéo cậu ngồi dậy.

"A-."

"Ngồi lên người tôi đi."

Yên vị Eden ngồi trên đùi mình, bờ mông đang gắng gượng giữa không trung được anh kéo xuống. Lỗ sau mở sẵn, tiếp nhận dương vật dày cộm hệt như lưỡi dao đang đâm vào vỏ.

Một cách sống động, Tristan đã thoả mãn việc nhìn khuôn mặt cậu ở cự li gần. Anh dồn sức lực, khống chế áp đảo nâng vai cậu lên. Eden hoàn toàn bất khả kháng cự, cậu ngồi thụp xuống cột trụ thẳng đứng như sắp ngã khuỵu.

"...Á! Hư ức, a!"

"...Không sao. Thả lỏng, từ từ thôi, xuống được rồi."

Tristan hỗ trợ ấn người cậu xuống, cho đến khi gò mông ướt át hoàn toàn bao phủ bắp đùi của anh.

"...Ư..."

Eden cắn môi dưới run lẩy bẩy. Nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông đang ngậm dương vật to dày, Tristan sử dụng cánh tay rắn chắc ôm eo chàng trai. Anh chỉ định kéo người cậu lại gần, tuy nhiên mặt trong cổ tay vừa lướt qua lưng đã chạm phải thứ gì đó.

"Hộc...!"

Eden hiếm khi chống cự nhưng đang giãy giụa đẩy vai Tristan. Một cách bất ngờ, dương vật nãy giờ dù không sờ đến phụt bắn tinh dịch. Tristan nhướn mày nhìn xuống dung dịch bắn tung bắn toé khắp bụng và ngực.

"Đó là..."

Eden lí nhí bằng giọng run rẩy. Đôi mắt đẫm nước gấp gáp nhìn anh.

Tristan nhẹ nhàng lau khoé mắt ướt, anh cười thật lòng.

"Cậu không muốn tôi chạm vào đó à."

"Hư ức!"

"Đáng lẽ cậu không nên để lộ nó."

Đều đặn nâng mông cậu lên rồi lại hạ xuống, Tristan dùng đầu ngón tay xoa xoa cái tên trên hõm lưng cậu. Làn da nhớp nháp ma sát ngón tay, tên anh được khắc trên đó chẳng khác gì một hình xăm. Eden lắc đầu, tóm gáy Tristan, ấn về phía trước như thể sắp đâm sầm vào trán mình. Tiếng thở đứt quãng, không ngừng hổn hển phả vào tai anh.

"Sướng đến vậy sao?"

"A, ư ức..."

"Không tưởng tượng ra cảm giác đó như thế nào, tôi thấy hơi tò mò đấy."

"Không, hư... a, a..."

Anh ôm cậu kéo lại gần, nhấp nhanh như thể cậu đang lắc hông. Giọng anh phát ra cũng vì lẽ đó hoà lẫn âm sắc tiếng thở dữ dội. Sức lực yếu ớt xô đẩy quăng quật như cơn động kinh, anh dễ dàng chế ngự cậu, chôn sâu thân thể vào bức tường đang co rút.

Tristan tận hưởng khoái cảm tột cùng, nhấp chậm thêm vài lần nữa rồi mới thoả mãn rút khỏi Eden. Từ lỗ hậu đang mở tròn, chất lỏng trắng trơn từ từ rỉ xuống.

"........."

Tristan đẩy người đứng dậy, để lại Eden nằm như mất hồn. Dùng khăn lau sạch mồ hôi nhớp nháp, anh tiếp tục đẩy vài thanh củi nữa vào lò sưởi tường, ngọn lửa tưởng chừng đang lụi tàn bỗng bừng sáng, tham lam bén chặt những nhành cây khô. Không biết từ lúc nào, ánh sáng hừng đông bắt đầu lan toả, khiến căn phòng tối chợt sáng sủa hơn.

Anh lấy cốc nước đang đặt trên bàn, mở nắp ra uống một ngụm, xong xuôi đem nó quay trở lại giường. Chắc vì quá khát, người đang nằm im như thể đã chết khẽ vươn tay ra và nhận cốc nước.

Dù sao đi nữa, thân thể run rẩy cũng không tránh được việc làm rơi vỡ, thế nên Tristan đỡ cậu ngồi dậy, để cậu yên vị giữa hai chân mình rồi đích thân nghiêng cốc nước. Đôi môi nhỏ khẽ hé mở, chạm rìa miệng cốc. Cổ họng trắng muốt, yếu ớt thê thảm vài lần rung lên một cách khó khăn.

"Uống thêm không?"

Cốc nước cạn rỗng, anh hỏi nhưng chỉ nhận được một cái lắc đầu. Tristan dịu dàng lau dòng nước chảy xuống khoé miệng cậu, vừa nói nhẹ nhàng vừa đặt cốc xuống.

"Nằm sấp xuống đi."

Trước lời nói đó, Eden ngẩng nhìn Tristan như thể không tin nổi vào tai mình. Khuôn mặt mệt mỏi, vừa trắng bệch vừa trống rỗng. Không rõ là thật hay đùa nên ánh mắt cậu không ngừng bối rối trước khuôn mặt anh.

"Hôm nay, bây giờ..."

Cậu há miệng nói với giọng nghẹn ngào, từng chữ từng chữ chẳng ăn khớp nhau, song ngay khoảnh khắc chạm mắt Tristan, cậu liền khựng lại. Biết anh không có ý định sẽ lắng nghe mình, đôi môi hé ra từ từ khép lại.

Tristan trông thấy khuôn mặt dao động như mặt ao hồ lốm đốm nước mưa. Khoé mắt nhuốm đỏ, cằm run lên vì siết chặt. Khi cậu cố tránh ánh nhìn của anh một cách vội vã, anh liền giữ lấy cằm cậu hướng lên. Chính khoảnh khắc đó, đôi mắt ngước lên đầy sự oán giận, nước mắt trào ra, chầm chậm rơi xuống.

"Cậu khóc sao?"

Tristan khẽ hỏi với sự hứng thú. Đã lâu lắm rồi, trong khi phía sau bị xé toạc và sưng tấy thì khuôn mặt đó cũng chưa từng rơi nhiễu giọt lệ nào, thế mà giờ đây lại đang run rẩy trong sự nghẹn ngào xen lẫn uất ức.

Eden lắc đầu, dùng mu bàn tay quệt đi nước mắt. Chớp mắt vài lần, giọng cậu khàn khàn nói lời xin lỗi.

"Tôi xin lỗi ạ."

Tiếp tục chớp mắt để xua tan đi những giọt nước còn sót lại, Eden quay người. Tristan nhìn cậu nằm sấp trên giường và hỏi.

"Cậu mệt lắm à?"

"........."

"Tôi biết rồi. Làm thêm một lần nữa thôi rồi kết thúc nhé."

Cậu gật đầu, cơ thể bám dính lấy ga trải giường. Tristan túm cổ chân cậu, kéo cậu gần mình rồi lật người lại. Cùng với tư thế nằm ngửa, anh đặt cậu giữa hai chân và đối mặt nhau.

Khuôn mặt chàng trai trông chừng khô ráo, chẳng còn sót lại dấu tích nước mắt, nhưng khi cụp xuống, né tránh cái nhìn từ anh thì thêm lần nữa chợt nhắm tịt lại. Hàng lông mi đen áp lên gò má, ép xuống giọt nước đã bị vón cục.

Tristan thâm nhập, đẩy mình xuyên mông cậu ấy và vô thức chìa tay ra. Trên gò má trắng, ngón tay lướt đi, cuối cùng chạm vào đuôi mắt đỏ ửng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo