Do Hwa đang bám tay vịn, từ tốn bước xuống cầu thang thì chợt khựng lại. Âm thanh giọng nói vang từ đại sảnh vọng lên rõ ràng nơi cậu đang đứng. Đó là Jean và Hazel.
“…Cô biết mà. Có gì to tát đâu chứ? Eden cũng ra vào đây mười ngày một lần còn gì.”
“Tình huống của tôi không giống với cậu Eden. Cậu ấy là khách, còn tôi là người làm công cho dinh thự này.”
Trong đại sảnh lớn bằng đá cẩm thạch, khó mà phân biệt họ đang to tiếng hay chỉ là tiếng khuếch đại bất thường. Nghe rõ tiếng Jean thở dài thườn thượt.
“Dinh thự này là nhà tù à? Tại sao đi một chuyến đến Luân Đôn rồi về cũng không được?”
“Ở đây không ai có thể thay tôi đảm đương công việc nếu tôi vắng mặt…”
“Thì tôi dọn dẹp là được chứ gì. Đi rồi về, cứ thế đi! Không bao lâu nữa đến Giáng Sinh rồi, cứ đi rồi về như nghỉ phép cũng được mà.”
Lần này đến lượt Hazel thở dài vì bất lực và bức bối. Do Hwa vẫn giữ tay vịn và âm thầm lùi một bậc.
Từ xa có tiếng mở cửa, tiếp theo là những bước chân vang lên thoăn thoắt vọng từ sàn nhà. Chắc Ulysses vừa mới dạo chơi ngoài vườn trở về.
“…Ôi không, con chó trời đánh này! Xem chân mày kìa, dính đầy bùn đất!”
“Jean.”
“Sàn nhà mới vừa lau xong! Mày trây đầy bùn đất ra cả rồi!”
“Jean, là anh lau à? Người lau là tôi kia mà.”
Ulysses sủa một tiếng ngắn. Trông nó như đang bị ép lau chân với vẻ mặt đầy bất mãn.
Do Hwa định lùi thêm vài bước nữa mà không gây ra tiếng động, nhưng tất cả đã quá muộn. Khó khăn lắm mới được thả, Ulysses phóng vút lên trên cầu thang tầng hai và phát hiện ra Do Hwa. Nó lao vội đến, chân đầy bùn đất, vừa chúi mũi vào người cậu vừa thở hồng hộc với khuôn mặt cười.
Jean dõi theo Ulysses, thò đầu lên nhìn về phía cầu thang thì lập tức thấy Do Hwa. Khuôn mặt lắm lông tuơi cười rạng rỡ.
“Eden! Cậu đang xuống à?”
“…Vâng.”
“Hôm nay cậu về đúng không? Bây giờ xuất phát từ từ xuống làng là được rồi.”
Do Hwa vuốt ve bộ lông đẫm sương của Ulysses bằng một tay rồi đi xuống. Ánh nắng ban mai tràn qua khung cửa sổ lớn. Hazel đang đứng trước cửa, cầm theo một bao khăn ướt. Trông thấy Do Hwa, cô giữ im lặng và cúi đầu chào.
Trong lúc đang loay hoay lục lọi tìm chìa khoá chiếc xe tải, Jean quay sang hỏi.
“Khoan đã nào… Cậu hẹn Peter lúc mấy giờ thế?”
“Mười giờ rưỡi ạ.”
“Vậy nên xuất phát ngay bây giờ nhỉ? Tôi cũng định đưa cậu xuống tận làng nhưng đang dở việc trong bếp…”
“Không sao đâu ạ.”
“Chắc đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu suốt ba ngày nay đấy. Từ lúc Eden đến, cậu gần như mất hút trên tầng ba luôn.”
Từ gáy đến cổ Do Hwa đồng loạt nóng bừng. May mà Jean không nhìn thấy trong lúc cậu gỡ một chân Ulysses xuống. Nhưng Hazel thì khác, cô đang nhìn về phía cậu với một biểu cảm kì lạ. Không hề nhận thấy không khí bất thường, Jean tiếp tục nói.
“Tôi đã chuẩn bị vài món Hàn Quốc mới toanh! Nhưng đến giờ ăn chẳng thấy bóng dáng Eden đâu cả, mấy món tôi định đãi cậu nguội ngắt hết luôn. Ngài Locke thì cứ liên tục dặn đi dặn lại phải nấu cháo cho dễ tiêu.”
“…Tôi xin lỗi, Jean.”
Không có gì để biện minh, Do Hwa đành giữ im lặng. Suốt mấy ngày qua cậu chỉ đủ sức nằm ườn trên giường, thậm chí còn chẳng nhớ nổi mình đã ăn gì. Có hôm, khi Tristan vắng mặt vào ban ngày, cậu đã lén tập phục hồi chức năng như bị truy đuổi. Chẳng khác gì lắm quá trình tương tự lặp đi lặp lại, việc anh mang thức ăn đến cũng chỉ giúp cậu bổ sung thể lực.
“Gì đấy.”
Jean giãn nét mặt và khẽ nhún vai.
“Tôi không có bỏ đi đâu. Tôi đã đem phần còn lại đến cho Mark rồi. Vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, lần tới Eden thử cũng được mà.”
“Vâng, vậy ạ.”
Cái tên Mark nghe quen quen. Trong lúc còn đang ngờ ngợ, chưa rõ có phải là người dân trong làng không thì Hazel đã kịp thời nhận ra biểu cảm Do Hwa, cô nhanh chóng giải thích.
“Là người làm vườn đấy.”
“À, vâng.”
Cậu chợt nhớ đến lời Hazel nói lúc gần bể bơi. Khi đó, cậu nghĩ nếu cứ thường xuyên ra vào dinh thự, kiểu gì cũng sẽ tình cờ gặp được người đó, nhưng ngay cả khi ra vườn đi dạo cũng chưa từng gặp anh ta bao giờ.
“Anh ta là người có chút kỳ quặc.”
Jean vừa lẩm bẩm vừa dùng chân lau đại khái dấu chân trên sàn của Ulysses.
“Anh ta tự chuẩn bị bữa ăn trong căn lều nhỏ của mình và chẳng bao giờ đặt chân vào dinh thự. Thỉnh thoảng tôi mang món gì đó tới, thì sau cùng cũng chỉ nhận lại một cái bát rỗng… anh ta cũng chẳng bao giờ bàn về hương vị, không chê mà cũng chẳng khen, chẳng nói thích hay không thích.”
“Là người rất dị biệt nhỉ.”
Hazel tán thành. Đang ngồi xổm và vuốt ve Ulysses, Do Hwa ngước mắt lên.
“Dù không thoải mái lắm trong việc giao tiếp với con người, anh ta lại rất am hiểu về thực vật. Nghe nói ngày xưa khi còn trẻ, anh ta còn từng là thợ làm vườn cho Hoàng gia đấy.”
“Anh bạn đó á? Thật khó mà tưởng tượng nổi… A.”
Điện thoại di động của Jean rung lên. Anh kiểm tra giờ rồi quay người lại.
“Đến lúc lấy bánh ra khỏi lò rồi. Eden, ít nhất cũng ăn một miếng rồi hẵng đi chứ?”
Do Hwa nhìn đồng hồ, do dự một lúc rồi khẽ lắc đầu.
“Vì thời gian gấp rút quá nên tôi nghĩ mình phải đi ngay ạ.”
“Tiếc thật đấy. Vậy thì lần này cũng đi đường cẩn thận nhé!”
Jean trong bộ đồ đầu bếp còn phảng phất mùi quế và đường ngọt, ôm chầm Do Hwa rồi vỗ mạnh vào lưng cậu. Hazel đứng chờ bên cạnh, chỉ cho đến khi cái ôm kết thúc, cô mới nhận lấy chìa khoá xe tải từ Jean.
“Chúng ta đi thôi.”
“Vâng ạ.”
Do Hwa để lại đôi tai cụp rũ của Ulysses, cậu dời bước đến gara rồi leo lên ghế phụ chiếc xe tải. Cánh cửa xe tải đóng lại, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Trong gương chiếu hậu, dinh thự rừng sâu từ từ thu nhỏ rồi dần biến mất, khuất sau rặng cây.
“………”
Lần đầu tiên, cậu thấy nhẹ lòng khi rời khỏi dinh thự ấy.
Do Hwa ngồi yên và điều chỉnh lại hơi thở. Bên ngoài cửa sổ, khu rừng rậm phủ sương sớm lướt qua dưới ánh nắng mai, nhưng chỉ việc ngồi yên thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy kiệt sức, không còn tâm trạng ngắm cảnh bên ngoài. Mỗi khi bánh xe xóc nảy trên con đường dốc gồ ghề, từng cú va đập như dội thẳng vào mông và bụng cậu. Chỉ mới nghĩ đến việc phải ngồi như thế suốt chặng đường đến sân bay và trên chuyến bay, trước mắt cậu đã tối đen.
Suốt ba ngày qua, đúng như lời mình từng nói, Tristan Locke hành xử chẳng khác gì một kẻ điên. Dù không xảy ra tình cảnh đổ máu nhưng khiến Do Hwa nhớ về tuần đầu tiên ở cạnh anh. Cậu ăn uống và tập phục hồi chức năng ngay trên giường của Tristan, còn thừa thời gian thì tranh thủ ngủ như bị săn đuổi. Bởi mỗi khi mặt trời lặn, mắt cá chân cậu sẽ bị túm lấy như một tín hiệu buộc phải tỉnh dậy.
Ấy vậy mà đến sáng nay, anh rời khỏi giường với khuôn mặt khá bình thản, dáng vẻ tươm tất trong chiếc áo khoác rồi rời phòng ngủ. Không đề cập gì đến việc trong mười ngày tới nơi này sẽ thiếu vắng bóng dáng cậu, và cũng chẳng có vẻ gì là tiếc nuối.
Chiếc xe xóc nảy dữ dội. Hazel khẽ liếc ra cửa sổ bên, liền cho xe giảm tốc độ và lên tiếng nói.
“Chỗ này thì phải, nơi bánh xe từng bị kẹt.”
“…A, đúng là vậy nhỉ.”
Cảm giác dường như khác hẳn khi nhìn lại vào ban ngày. Song khi nhìn kĩ, cậu thấy một vũng lầy bên kia đường, chính là nơi mấy ngày trước bánh sau xe tải đã bị sa lầy. Giờ mưa đã tạnh, mặt đất hanh khô, để lộ những gò đất đá lô nhô lởm chởm.
“À.”
Hazel thoáng buột miệng nói.
“Cảm ơn cậu nhé.”
“Dạ?”
“Chuyện cái tủ bếp ấy. Jean đã nhắc tôi.”
Khuôn mặt luôn luôn cứng nhắc đang ngồi bên cạnh giờ bỗng bất giác giãn ra đôi chút. Muộn màng hiểu ra hàm ý câu nói vừa rồi, Do Hwa lắc đầu.
“Tôi không mang đến được nhiều, sợ bỏ vào túi đi đường xóc nảy rồi vỡ vụn hết.”
“Không sao đâu ạ. Tôi cũng không thường xuyên ăn cho lắm, nên nếu sau này cậu muốn ăn thì cứ tự nhiên nhé.”
“Vâng… cảm ơn cô. Sau này nếu ở Luân Đôn tôi mua được thứ gì đó, hoặc cô cần gì thì cứ đừng ngại nói tôi biết với.”
Nếu là thái độ thường ngày thì chắc hẳn cô đã từ chối ngay, nhưng quả thật ngoài dự đoán, Hazel hỏi ngược.
“Tôi thực sự có thể nhờ cậu chứ?”
“Vâng, tất nhiên rồi.”
“Vậy tôi sẽ thử nghĩ xem.”
“Nếu trong vài ngày tới cô nhớ ra mình cần gì, hãy liên lạc tôi qua điện thoại nhé. Lần sau quay lại, tôi sẽ tìm mua rồi mang theo ạ.”
Dù sao, ngoại trừ bàn chải đánh răng, một ít quần áo và bộ dụng cụ phục hồi chức năng thì túi của cậu gần như trống rỗng. Lần này mang theo ba cốc mì ly vẫn còn dư chỗ.
Chiếc xe tải rẽ vào khúc cua cuối cùng. Khi Hazel nhấn nút, cánh cổng sắt cao dẫn vào ngôi làng từ từ mở ra. Cô từ tốn đạp chân ga, trước tiên băng qua cánh cổng rồi Hazel mở miệng nói. Đó là giọng nói chậm rãi, như thể cô đang tỏ bày muôn số suy nghĩ ấp ủ từ lâu.
“Những món đồ không có ở Inverness thì có thể đặt mua từ Edinburgh rồi nhận giao về làng… Tuy nhiên có nhiều tình huống phải bỏ giữa chừng, không chỉ vì mất thời gian mà còn phải qua nhiều bước trung gian rườm rà. Thậm chí đến mức đôi lúc tự hỏi, liệu món đồ ấy thực sự nhất thiết phải có hay không. Có lẽ gọi đó cũng là một cách để tập việc dần từ bỏ tham vọng.”
“…………”
“Điều đáng sợ hơn là, người ta sẽ trở nên chai lì với sự thay đổi trong cách suy nghĩ. Rồi đến một ngày, khi gặp ai đó đến từ bên ngoài, tâm trí lúc này chợt tỉnh táo lại, và lòng khao khát những thứ mới lạ bắt đầu trỗi dậy. Kể từ lúc cậu Eden bắt đầu đến thăm dinh thự, tôi đã nhiều lần cảm nhận điều đó.”
Do Hwa lặng im, không hiểu rõ lắm những lời cô nói là đang trách móc hay chỉ đơn thuần là lời tự sự. Chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa sâu xa, Hazel quay sang nhìn cậu và cô nói tiếp.
“Đứng ở lập trường của cậu Eden chắc cũng tương tự, việc cứ đi đi lại lại giữa hai môi trường hoàn toàn khác nhau, quả thật điều đó không hề dễ dàng. Mỗi lúc cậu đến và rồi rời đi, biểu cảm của cậu luôn luôn khác biệt.”
Con đường nhỏ hẹp dẫn vào ngôi làng vẫn yên tĩnh như thường lệ. Hazel dừng xe trước ngôi nhà của Peter, gạt cần số về vị trí.
“Vậy, hẹn gặp cậu sau nhé.”
Câu nói như dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện. Xốc lại tinh thần, Do Hwa muộn màng tháo dây an toàn.
“Cảm ơn vì đã chở tôi đi ạ.”
Cậu khoác ba lô rồi bước xuống xe. Đứng cuối con đường dẫn đến cửa chính nhà của Peter, cậu bất giác quay lại nhìn, trông thấy Hazel qua cửa chắn gió của chiếc xe tải vẫn chưa rời đi. Do Hwa vô thức giơ cánh tay lên và khẽ vẫy vẫy. Tưởng chừng Hazel không có phản ứng gì để đáp lại, nhưng một thoáng sau, cô cũng giơ tay để chào Do Hwa.