Ebony Castle - Chương 7.1

Mỗi khi tiếng click vang lên, bức ảnh X-quang hiện trên màn hình lại chuyển sang một tấm khác. Daniel lúc này gần như gí sát mũi vào màn hình, từ giữa chừng, anh ta rời tay khỏi chuột và cất giọng nghi hoặc hỏi.

"Các ngón tay của cậu giãn ra nhiều hơn so với dự kiến. Có chuyện gì xảy ra sao?"

"...À."

Không gian phòng khám tối hơn phòng khách, thật may mắn vì điều đó. Cảm nhận hơi nóng dâng lên sau gáy, Do Hwa dán chặt đôi mắt mình vào màn hình.

Có vẻ như Daniel không thực sự mong một câu trả lời, chỉ vừa di chuyển trỏ chuột vừa tiếp tục nói với vẻ nghiêm túc.

"Đây là ảnh chụp cách đây một tháng, thử nhìn phần này và phần này nữa, cả cậu Eden cũng thấy sự khác biệt mà, đúng không? Tất cả khớp xương đều duỗi thẳng ra trông như bình thường."

"...Vâng. Hình như là tôi cũng thấy vậy ạ."

"Với mức độ này thì có thể nói triệu chứng tê liệt do name gây ra đã hoàn toàn được tháo gỡ."

Lần đầu tiên, Do Hwa nghe được một lời khẳng định chắc chắn như vậy đến từ bác sĩ, bất giác cúi nhìn những ngón tay trắng dưới ánh sáng mờ. Sau chuyến đi từ Scotland trở về lần này, nếu cậu dồn sức, cả mười ngón tay đồng loạt cử động, tuy nhiên vẫn thấy tương đối yếu ớt và khá cứng nhắc so với trước đây. Dù nghe tình trạng tê liệt đã được giải quyết, cậu vẫn chẳng thấy tốt hơn là bao, trái lại nghe như một bản tuyên án.

"Dĩ nhiên trước mắt, chỉ mới triệu chứng tê liệt đã được giải quyết. Trong thời gian tới vẫn cần luyện tập phục hồi chức năng để điều trị những cơ bắp tổn thương. Thực tế thì đó mới là phần quan trọng nhất."

Daniel nói thêm.

"Và đương nhiên, cậu cần xen kẽ việc đến Scotland thường xuyên như trước. Cậu biết rồi đấy, với name, không có khái niệm chữa khỏi hoàn toàn... Nếu ngừng việc chữa trị với bên đó, tình trạng tê liệt sẽ quay lại ngay."

Cách Daniel nói như thể Do Hwa đang là bệnh nhân tại một phòng khám căn bệnh hiếm gặp nào đó có cơ sở tại Scotland. Sau khi kết thúc phần giải thích trên màn hình, anh ta đứng dậy khỏi bàn làm việc.

"Bây giờ chúng ta về phòng khách nhé?"

"Vâng."

Do Hwa cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Daniel mở cửa và giữ cửa cho cậu qua, anh ta là người đã nhìn khung cảnh ở phòng khách trước và thốt lên một tiếng "Ah".

"Vâng...?"

Do Hwa khi đó đang mải tập trung cảm giác ở những ngón tay, phải mất một lúc mới ngẩng đầu lên. Phòng khách gọn gàng của Daniel Hunt vẫn sáng sủa ngay cả khi đèn trong nhà chưa hề bật. Qua tấm kính lớn bên kia phòng khách, dưới tấm rèm trắng buông hờ một nửa, những bông tuyết trắng đang lả tả rơi.

"Có việc gì mà dự báo thời tiết chính xác thế này."

Daniel bước đến, kéo hẳn rèm sang một bên. Vốn được thiết kế nhằm để thưởng thức phong cảnh thiên nhiên khu vườn kiểu Nhật, tuyết đang rơi xuống, lồng trong khung cửa sổ độc đáo chẳng khác gì một khung tranh.

Do Hwa đặt mông lên ghế sofa gần đó, ngắm nhìn khu vườn mất một lúc lâu. Những bông tuyết rơi từ trên bầu trời trắng đục, lấy bức tường cao phía sau làm nền, vẽ những đường cong uốn lượn rồi đáp mình trên thảm cỏ.

"Khoảng hai tuần trước có tuyết đầu mùa rơi ở Luân Đôn, khi đó cậu Eden vẫn chưa trở về, đúng chứ?"

Yên vị trên ghế sofa bên cạnh và cũng ngắm nhìn khung cảnh ngoài sân, Daniel hỏi.

"Hình như cậu trở về từ Scotland cách đây mới hai ngày nhỉ. Khi đó bên ấy có tuyết rơi không?"

"Không ạ."

"Vậy thì hôm nay là tuyết đầu mùa đối với cậu Eden rồi."

Cậu có cảm giác phải vài năm rồi mới nhìn thấy tuyết. Có lẽ vì cả mùa đông năm ngoái, hầu như chẳng có việc gì để cậu ra ngoài, nên cảnh khu vườn phủ đầy sắc trắng càng xa lạ hơn.

Daniel đứng dậy, rời khỏi sofa và bước vào bếp. Do Hwa nghe tiếng cửa tủ lạnh mở và tiếng trong trẻo của thuỷ tinh va vào nhau. Daniel quay lại và mang theo một chiếc khay, Do Hwa khá bất ngờ và chớp mắt.

"Đây."

Đặt ly sáo (*) dài trước mặt Do Hwa, Daniel cầm chai sâm panh, khéo léo mở nút. Khí gas carbon tạo nên âm thanh sảng khoái sinh động.

(*) ly sáo: tiếng Anh gọi là flute glass, loại ly mảnh, dài, thường dùng để uống sâm panh

"Dù sao đây cũng là rượu do bác sĩ rót, nên cậu cũng đừng uống nhiều quá nhé."

Anh ta rót nửa ly cho Do Hwa. Cậu nhìn chất lỏng vàng kim sóng sánh trong ly và hỏi.

"Phần anh rót cho, tôi sẽ uống biết ơn ạ, nhưng đây là để ăn mừng có tuyết rơi sao?"

Daniel cười.

"Tất nhiên đó cũng là một lí do, nhưng cái cốt yếu là để chúc mừng tay của Eden đã khá hơn nhiều."

"...Cảm ơn anh."

Từ ly rượu màu vàng kim toả ra hương thơm dịu nhẹ, tựa như mùi bánh táo nướng, cảm giác chất lỏng chạm vào viền môi vừa hanh khô vừa mềm mại. Không hiểu sao, cậu bất chợt nghĩ nếu thử tra nhãn chai rượu trên mạng, chắc nó sẽ có cái giá cậu không tưởng nổi.

Viền ly mỏng chạm vành môi nhanh chóng truyền nhiệt cơ thể, khiến cả người bỗng ấm áp. Do Hwa đặt ly xuống và mở miệng.

"Bác sĩ Hunt. Nếu tình trạng tê liệt đã hết hẳn rồi thì tôi có thể bắt đầu luyện tập từ tuần này chứ?"

Đang ngắm khu vườn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt bác sĩ ngay lập tức chuyển sang cậu.

"Luyện tập sao? ...À."

Ánh nhìn Daniel hướng về cây đàn grand piano nằm ở trong góc. Do Hwa đặt chiếc ly xuống, ngoan ngoãn đặt bàn tay mình lên bàn tay bác sĩ đang chìa ra.

"Ừm."

Daniel chăm chú quan sát và đang cẩn thận chạm vào ngón tay cái của Do Hwa, thu hẹp khoảng cách giữa hai lông mày.

"Nếu không quá sức thì không sao cả. Trong quá trình tập luyện, nếu thấy chỗ nào không ổn thì cậu có thể ghi lại, tôi dựa vào đó để lập liệu trình phục hồi chức năng. Nhân tiện đến đây hôm nay, cậu có muốn chơi thử một chút không?"

Do Hwa bất giác rời tay Daniel, cậu khẽ lắc đầu.

"Ở nhà tôi cũng có piano. Tôi cũng có thể thuê phòng tập nữa."

"Tôi hiểu rồi."

May mắn thay, Daniel rút lui một cách nhẹ nhàng.

"Nghĩ lại thì cũng quá lâu rồi tôi chưa lên dây nên chắc cậu sẽ thấy không thoải mái. Dù vậy cậu vẫn không quên lời hứa sẽ chơi piano tôi nghe chứ? Tôi sẽ cho người chỉnh nó sớm thôi."

Lảng tránh ánh mắt tràn đầy mong đợi, Do Hwa quay mắt ra ngoài cửa sổ. Ngón tay vừa tập phục hồi chức năng vẫn còn nhức nhối. Trước mặt một vị bác sĩ mà ngay cả những chia sẻ đời sống tình dục xen kẽ căn bệnh là lẽ bình thường, cậu lại không muốn để anh ta thấy dáng vẻ bản thân chơi piano.

Chắc trong tâm trí của Daniel, chiếc piano của Eden Yeon vẫn còn giữ nguyên thanh âm tương tự những bản ghi của cuộc thi, thời điểm đỉnh cao, huy hoàng rực rỡ. Hiện tại với các ngón tay của mình, Do Hwa không chắc liệu mình có thể chơi đúng một đoạn nào đó thuộc các bài hát trong danh sách phát 'Classic Masterpiece 1000' mà anh ta đang nghe không.

"Tôi sẽ cho cậu mượn ô."

Daniel tiễn Do Hwa đến tận cửa ra vào rồi nói. Cậu nhận chiếc ô anh ta rút khỏi cái sọt cắm ô.

"Cảm ơn anh. Tôi sẽ trả lại sau."

"Cậu cứ giữ lấy mà dùng. Sắp tới tuyết còn rơi nhiều, nhớ mang theo bên mình nhé."

Cánh cửa mở ra, cơn gió lạnh buốt mang theo mùa đông vội vã ùa vào. Chắc tuyết rơi dày hơn với ban nãy, chúng chất thành đống trên những cây thông bonsai lùn trong khu vườn. Daniel khẽ rùng mình, đột nhiên lên tiếng như thể mới vừa nhớ ra gì đó.

"Vẫn còn chút thời gian nữa trước khi cậu đến Scotland phải không? Mong là chuyến bay không bị trì hoãn bởi tuyết."

"...Tôi cũng mong vậy."

Bước đến khu vườn, một cơn gió lạnh nhẹ nhàng lướt qua gò má nóng ấm bởi rượu sâm panh. Mùa đông rõ ràng bao quanh cơ thể. Do Hwa đứng yên, lắng nghe âm thanh tuyết rơi lộp bộp trên chiếc ô đã bung sẵn.

 

* * *

Hôm đó, khi trở về nhà, Do Hwa kéo chiếc ghế đẩu piano đến trước tủ quần áo. Cậu leo lên ghế, mở ngăn trên cùng, nơi chứa đồ đạc duy nhất trong căn hộ nhỏ.

"...Ư ức."

Bụi phủ dày đặc bay lên tứ tán. Do Hwa vội vàng nín cơn hắt hơi, ngước nhìn bên trong nhờ thứ ánh sáng hắt từ trên trần.

Bên trong ngăn tủ chứa đầy những bản nhạc cũ không nỡ vứt đi dù đã chuyển nhà. Dùng lòng bàn tay phủi sơ lớp bụi trên chúng, Do Hwa cẩn thận lấy cuốn sách rách nằm ở trên cùng ra bằng hai tay.

Là bản nhạc phổ lâu năm cậu mang đến từ Hàn Quốc. Lau qua phần bìa, chỗ có logo của nhà xuất bản, cẩn thận lật giở trang bìa sờn rách, cậu thấy tên mình được viết nắn nót bằng nét chữ của học sinh tiểu học: Yeon Do Hwa. Có lẽ ngày xưa cậu cũng chẳng thích tên mình cho lắm, chỉ có họ viết cực to, còn tên lại nhỏ đến mức như bị ép vào.

Do Hwa ngồi lên ghế đẩu, xoa dòng chữ viết bằng đầu ngón tay. Lật qua từng trang phổ nhạc xưa cũ, mắt cậu lướt qua muôn nét bút chì chi chít lộn xộn, đến mức che khuất một vài nốt nhạc ở một số nơi. Có cả những nét ghi chú do giáo viên hồi đó dạy cậu đã viết, và một số những ghi chú khác như thể cậu đã viết riêng hoặc thêm vào sau.

Là những bản nhạc cậu đã sử dụng tham gia cuộc thi, những bản đặc biệt thích hoặc không thích, những bản do không chạm được quãng tám nên phải mượn sức mạnh từ pedal cho từng đoạn. Do Hwa xoè năm ngón tay lên bản nhạc cũ. Duỗi thẳng ngón út và ngón cái, những ngón tay từ lúc nào đã dài hơn nhiều so với bàn tay nhỏ bé của học sinh thời tiểu học.

Hồi đó, Do Hwa từng ngày nghe người ta nói, nếu những ngón tay không dài ra thêm, sẽ chẳng thể nào trở thành nghệ sĩ piano được, vậy nên cậu thường nắm những ngón tay và kéo căng chúng. Dù là sau khi buổi học kết thúc, trên xe buýt trở về nhà hay dưới gầm bàn lúc còn trong lớp. Cậu nhớ ai đó đã từng mách rằng nếu làm như vậy sẽ có thể đánh quãng tám nhanh hơn.

Do Hwa đặt quyển phổ nhạc sang bên và lại lần nữa leo lên ghế đẩu. Cậu thổi bay lớp bụi phủ và chuyển từng quyển sách nhạc xuống dưới. Bên dưới có nhiều bản nhạc được mua với giá cao ở Luân Đôn. Bên cạnh góc trang với phần lề gập để dễ lật qua vẫn còn dòng chữ giáo sư đã viết.

Trước đây, Do Hwa từng nghĩ, nếu một ngày nào đó mình có thể chơi lại piano thì bản đầu tiên cậu muốn chạm tay vào sẽ là gì. Hầu hết danh mục đã ghi là Beethoven, Rachmanioff. Brahms và Mozart. Song trên thực tế, có lẽ cậu nên bắt đầu từ những bài tập hanon (1) hay những khúc étude (2) đơn giản.

(1) hanon: là các bài tập luyện ngón độc lập, được tạo ra bởi nhà sư phạm piano và nhà soạn nhạc người Pháp Charles-Louis Hanon

(2) étude: một thuật ngữ trong âm nhạc, chỉ các khúc nhạc ngắn, được sáng tác nhằm mục đích rèn luyện

Đôi tay mà cậu hình dung khi ấy là bàn tay của thời kỳ đỉnh cao, không cần phục hồi chức năng cũng chẳng luyện tập hay cần chi cả. Sử dụng lớp gỗ mun đen của piano để làm phông nền, Do Hwa từ từ giơ hai tay lên không trung. Có lẽ vừa nhấc bản nhạc không nặng cho lắm nên đầu ngón tay cậu hơi run nhẹ.

Để tránh khỏi những bản nhạc chất đống bừa bộn trên giường và sàn, cậu dời ghế đẩu về trước đàn piano. Qua khe hở nhỏ giữa rèm, cậu phóng tầm mắt, nhìn những bông tuyết lả tả rơi xuống giữa con ngõ đêm. Không rõ có phải tai nạn xảy ra đâu đó hay không, tiếng còi báo động từ xa vọng lại âm thanh rền rĩ.

Lau những ngón tay dính bụi lên áo, Do Hwa nâng nắp đàn piano.

Lớp bụi xam xám bao phủ bề mặt gỗ mun bay tứ tán lên không trung. Bàn phím đàn trắng dần dần lộ ra.

"........."

Suốt một lúc lâu, Do Hwa nhìn những phím đàn không hề chớp mắt. Cảm giác ngột ngạt như phổi đông lại.

Đôi tay gầy guộc khẽ vươn ra từng chút một. Hướng về phía trước, rồi rà xuống dưới. Phần thịt của ngón áp út yếu ớt mỏng manh chạm nhẹ phím đen. Cảm giác truyền lại vừa trơn láng vừa cứng cáp.

Do Hwa hít một hơi sâu rồi bất thình lình, cậu hạ tay xuống như bị điện giật.

Ting.

Phần phẳng ngón út ấn vào phím đàn phát lên âm thanh yếu ớt. Là thứ âm thanh nghe như run rẩy.

Chính khoảnh khắc đó. Xuyên qua bức tường mỏng của căn hộ, cậu nghe rõ ràng tiếng ho của người đàn ông sống ở nhà bên. Xen lẫn trong đó âm thanh ồn ào, có vẻ là tiếng ti vi đang bật.

Dù biết rõ rằng ông ta không phản ứng với tiếng piano, Do Hwa vẫn ngay lập tức rút khỏi phím đàn. Quả tim đập nhanh đến mức khiến cậu khó chịu.

Mông trở đau nhức vì bị nén trên ghế đẩu. Do Hwa lảo đảo đứng dậy, đóng sập nắp đàn piano.

Bụi phủ trên số nhạc phổ ban nãy phả ra, kết hợp không khí ngột ngạt từ lò sưởi cũ tràn ngập căn hộ một cách hỗn độn. Do Hwa ngồi thụp xuống giường chất đống la liệt những bản nhạc cũ. Cậu kéo đầu gối, thu mình vào tường, khẽ khàng nhắm mắt.

Đủ loại âm thanh tràn vào cùng lúc khiến đôi tai cậu trở nên nhạy cảm. Tiếng cười khanh khách của người đàn ông đang xem ti vi, tiếng ho khàn lẫn âm thanh khạc đờm. Qua ô cửa sổ, đâu đó vọng lại tiếng còi cứu thương, từ từ đến gần rồi lại xa khuất.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo