Ebony Castle - Chương 8.3

Phần 1 - Chương 8.3

Ngay khi Do Hwa nói rằng cậu sẽ ở lại dinh thự cho đến Giáng Sinh, Jean rất phấn khích. Tay không ngừng khuấy cái nồi lớn bằng chiếc vá, anh ta quay đầu về phía Do Hwa và nói oang oang.

“Tuyệt! Cuối năm nay hãy cùng đón Giáng Sinh thực thụ nào!”

“………”

Do Hwa vốn sống cuộc sống chẳng mấy liên quan đến các bữa tiệc, đứng trước ánh mắt tràn đầy mong đợi như đứa trẻ con từ vị đầu bếp, Do Hwa bỗng dưng cảm thấy áp lực. Có khi phải làm thế thân cho những thành viên khác trong ngôi nhà, đội mũ chóp nhọn rồi thuận theo Jean. Do Hwa là kiểu thà chui rúc trong phòng tập còn hơn chìm đắm vào các bữa tiệc, nhưng cậu vốn nợ Jean quá nhiều rồi, không thể từ chối một cách thẳng thừng khiến anh ta cụt hứng được.

“Và còn… cái này nữa ạ.”

Do Hwa lấy trong ba lô ra túi giấy lớn. Ban đầu, cậu vốn dự định trước khi xuống làng sẽ trao tận tay Jean hoặc Hazel. Vị bếp trưởng khẽ nghiêng đầu.

“Cái này, là gì vậy?”

“Là quà Giáng Sinh đấy ạ.”

“Ôi ôi!”

Jean ngay lập tức đặt cái vá xuống và tiến lại quầy. Do Hwa lấy những chiếc hộp với đủ kích cỡ, bọc trong giấy gói Giáng Sinh với cùng tông màu, xếp san sát lên mặt quầy. Tất cả tổng cộng có sáu chiếc hộp. Jean, Hazel, Lowell, Tristan, Ulysses. Có cả phần cho nhân viên làm vườn mà Do Hwa chưa từng gặp.

“Eden!”

Jean không giấu nổi vẻ mặt xúc động. Do Hwa đẩy về phía anh một chiếc hộp vuông gắn dây ruy băng.

“Không có gì đặc biệt đâu ạ. Chỉ là chịu khó gói quà chút thôi.”

Lau tay vào khăn, Jean nhận chiếc hộp một cách trân trọng, xoay qua xoay lại, vui mừng ngắm nghía. Xong xuôi, Jean đặt nó xuống với khuôn mặt tươi cười.

“Chắc phải đến Giáng Sinh mới được mở quà chứ!”

“…Vâng. Giờ mở cũng được nhưng mà…”

“Phải có cây thông để đặt quà dưới gốc chứ! Eden, cảm ơn cậu nhé. Đây là món quà Giáng Sinh đầu tiên mà tôi được nhận sau hai năm trời.”

Jean quay lại trước bếp gas, vừa khuấy cái nồi vừa quay đầu nói.

“Nếu muốn ăn gì cứ nói tôi nhé. Tôi muốn đáp lễ cậu lắm, nhưng mà ở đây chẳng mua được thứ gì khác để làm quà cả.”

“Vâng, tôi sẽ suy nghĩ rồi nói anh ạ.”

“Hay đấy.”

Dù sao thì những món quà còn lại cũng phải chờ đến Giáng Sinh mới tìm được đúng chủ nhân. Khoảnh khắc mọi người xé lớp giấy gói cũng là thời điểm cậu không có mặt, Do Hwa đã từng nghĩ thế, nhưng giờ kế hoạch chệch hướng cả rồi. Nhân tiện mua quà cho Jean, cậu buộc phải mua số quà còn lại, thế nhưng Do Hwa chẳng tự tin lắm về số nội dung trong những chiếc hộp, toàn bộ đều là món hợp túi tiền.

Đến giờ chẳng thể làm gì khác nữa. Do Hwa cất những hộp quà đã gói lại vào túi giấy rồi đẩy sang bên. Xem xét món ăn trong nồi đã chín hay chưa, Jean tắt lửa xong rồi quay mặt lại, biểu cảm tư lự như thể anh đang cân nhắc gì đó.

“Eden.”

“Vâng.”

“Chúng ta vẫn còn thời gian trước khi Giáng Sinh, làm cây thông thì thế nào?”

“…Cây thông ạ?”

Do Hwa đột nhiên nhớ đến hồi cậu còn bé, trong nhà có một cây thông lắp ráp bằng nhựa khá nhỏ. Năm nào nó cũng bị cậu lôi ra khỏi hộp, lắp lắp ghép ghép, những chiếc lá thông bằng nhựa mỏng manh cứ rơi lả tả. Đến khi vứt đi, trông nó quả thật xác xơ nhếch nhác.

“Trong làng có bán cây thông không ạ?”

Từ khi du học, thỉnh thoảng Do Hwa cũng bắt xe buýt để ra ngoài dịp cuối năm, đôi khi lướt qua vài túp lều căng những biển quảng cáo “Thông sale”. Cậu biết phần lớn người Anh đều mua cây thông thật để trang trí.

“Trong làng à?”

Jean nhìn chằm chằm với vẻ hoài nghi.

“Cần gì phải xuống làng đâu. Bên ngoài đầy ắp cây là cây mà!”

Anh ta chỉ tay ra ngoài cửa sổ. Bên kia khu vườn, cánh rừng rậm rạp trải dài tít tắp, hoang vu bất tận không có điểm dừng.

Do Hwa mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Jean tiếp tục nói với vẻ bình thản.

“Dĩ nhiên phải xin phép rồi. Nhưng cả đống cây thế kia, đốn một cái thôi thì chắc không vấn đề nhỉ?”

“Dù vậy vẫn là cây rừng mà ạ?”

“Có gì đâu mà không được! Toàn bộ khu rừng đều của ngài Locke.”

Trong lúc Do Hwa hồi tưởng quy mô tài sản của Tristan Locke, xong xuôi nghẹn lời, Jean đậy nắp nồi, cởi tạp dề và treo lên.

“Nhân tiện nảy ra ý tưởng, chúng ta tiến hành xin phép luôn đi.”

Anh ta dẫn đầu tiến về văn phòng làm việc tầng hai. Do Hwa lò dò theo sau, lùi lại một bước khi Jean gõ cửa. Lần nào cũng vậy, mỗi khi Do Hwa sắp gặp Tristan, cậu luôn cảm thấy căng thẳng dưới bụng, nhưng khi cánh cửa thật sự mở ra, bên trong chỉ có mỗi vị thư ký làm việc một mình.

“Anh nói là chặt cây để làm cây thông à.”

Sau cặp kính tròn, đôi mắt thư ký tỏ vẻ khó hiểu, như thể anh ta chẳng hình dung nổi tại sao bọn họ muốn làm chuyện đó.

“Chuyện này chắc phải hỏi giám đốc rồi.”

“Bọn tôi biết thế nên mới lên đây để xin phép này.”

“Phải trực tiếp tìm rồi xin phép ngài ấy chứ. Chắc là ngài ấy đang ở thư viện hoặc phòng nghe nhạc.”

Khi cánh cửa phòng khép lại, Do Hwa hoàn toàn hiểu được cảm giác của Jean, cảm giác tổn thương anh đã trải qua Giáng Sinh năm ngoái. Cái kiểu ánh mắt mà bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ trôi tuột toàn bộ sức lực và chẳng thiết tha gì Giáng Sinh nữa.

“Có phải cây của mình đâu, sao hay ra dzẻ quá à?”

Jean khẽ phàn nàn trong lúc rảo bước đến phòng nghe nhạc và tìm Tristan.

“Thôi thôi bỏ đi, đúng là những người làm công cho Locke… Eden, gõ cửa thử xem.”

“…Vâng.”

Jean đã là người gõ cửa văn phòng, thế nên lần này đến lượt Do Hwa. Chàng nghệ sĩ trẻ không chút do dự bị đẩy ra trước, cậu dùng ngón tay gõ cộc cộc lên cánh cửa. Quả tim đập rộn như đang chạy nhanh.

“…Hay là ngài ấy ở trong thư viện?”

Khoảng lặng kéo dài, Jean chợt lẩm bẩm. Khoảnh khắc Do Hwa thở phào, an tâm rút lui thì bất thình lình, tay nắm cửa kêu lạch cạch. Tiếng động nghe như âm thanh cào cửa, liên tiếp vang lên đến tận vài lần, két, sau đó cánh cửa bất chợt mở toang. Âm nhạc hoành tráng cùng Ulysses tràn ra khỏi cửa.

Biểu cảm con chó trở nên tươi tắn. Nó chẳng mảy may đoái hoài bếp trưởng, liền ngay lập tức lao đến Do Hwa, cái đuôi xù mượt liên hồi vẫy tít.

“Cái con chó này.”

Jean khẽ lẩm bẩm, đẩy cánh cửa đang hé mở rộng thêm. Tiếng nhạc giao hưởng bên trong phòng chợt tắt ngúm.

Tristan Locke ở trong phòng. Trong bộ quần áo rộng rãi thoải mái, anh ngồi ung dung trên ghế bành lớn. Do Hwa lập tức điều chỉnh tư thế như thể nơi này đúng là hiện thực. Ulysses đã quay lại bên chủ nhân, ngoan ngoãn cuộn mình dưới gót chân anh.

“Có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông hỏi. Dưới hàng mi đang cụp rũ, đôi mắt đờ đẫn như vừa tỉnh ngủ, hướng về Do Hwa chứ không phải Jean. Do Hwa nhất thời cảm thấy bối rối, vô vàn xúc cảm đọng lại trên da vài giờ trước đó vào lúc bình minh, giờ đây trỗi dậy một cách rõ ràng.

“Cây thông Giáng Sinh… chúng tôi định… làm.”

Jean chẳng mảy may chú ý ánh mắt giữa Do Hwa và Tristan, anh dõng dạc lên tiếng nói.

“Tôi có thể đốn một cái cây trong rừng được không ạ? Tìm một cái nào vừa tầm rồi lắp đặt ở sảnh chính hoặc phòng ăn thì quá tuyệt.”

“Cây thông Noel, là vậy chứ gì.”

Tristan điềm nhiên nhắc lại.

“Đốn cây về dùng thì không thành vấn đề rồi, nhưng cách để trang trí nó, chẳng phải không có hay sao?”

“…À, cũng đúng ha.”

Jean khẽ lúng túng.

“Nhưng mà… chắc hẳn cũng có thứ gì đó tương tự chứ? Nếu tôi thử hỏi Hazel chắc sẽ tìm được thôi ạ. A, còn những hộp quà mà Eden mang đến nữa, chúng ta sẽ đặt chúng dưới gốc cây. Ngài Locke cũng có phần đấy ạ.”

“…Cả tôi nữa à?”

Đôi mắt của người đàn ông bỗng nhiên nhíu lại. Do Hwa trả lời với tâm trạng hơi khó xử.

“Cũng không phải gì đặc biệt đâu ạ.”

“Vậy tôi cũng cần đáp lễ mới phải. Mỗi người một cây là được rồi chứ?”

Từ bên cạnh, Jean nhiệt tình vui vẻ.

“Được chứ ạ, tất nhiên là được rồi.”

“Không cần đến hai cây đâu ạ.”

Do Hwa nói. Dù chẳng có đồ trang trí, nhưng vì sẽ lãng phí không cần thiết nên cậu mở lời. Dù vậy, ánh mắt Tristan hướng ra bên ngoài một lát, rồi chẳng mấy chốc quay lại đối diện khuôn mặt Do Hwa.

“Một cái gốc cây, trồng tốt trên đất. Biết đâu sang năm lại có việc dùng đến nhỉ.”

Mặc dù nét mặt không biểu lộ rõ, thế nhưng Do Hwa lại có cảm giác phảng phất đâu đó hiển hiện ý cười. Do Hwa quay đầu tránh ánh mắt của người ấy, cậu liếc sang một bên hông. Jean thì khác, anh ta hớn hở như đang cầm cưa và lên tinh thần đi đốn cây thật.

“Bây giờ ra ngoài và đốn cây thôi.”

Anh ta xoay người, quàng một cánh tay lên vai Do Hwa và thúc giục nói.

“Tìm một cái cây cỡ vừa gần đây rồi chặt về nhé. Ngoài trời lạnh lắm, trước tiên cậu mặc ấm vào. Tôi sẽ ra ga-ra lấy đồ nghề…”

“Jean.”

Đó là giọng của Tristan. Quay sang nhìn anh, Do Hwa thấy anh đang đặt một tay lên đỉnh đầu Ulysses, nói bằng khuôn mặt mỉm cười tình cảm.

“Nếu muốn ra ngoài thì anh dẫn Lowell theo cùng đi. Cả ngày hôm nay bị nhốt trong phòng làm việc, chắc là anh ta cũng muốn hít thở không khí trong lành.”

“A… vâng.”

Jean rất nhanh nhạy. Chỉ sau vài giây, anh ta đã gật gật đầu và buông tay khỏi Do Hwa.

“Suýt chút nữa tôi đã bắt một vị khách yếu ớt phải ra ngoài lao động rồi. Tôi và Scott sẽ đi cùng nhau ạ.”

“Được đấy. Khi về thì cậu Eden có thể giúp anh trang trí.”

“Vâng! Vậy tôi đi đây. Ngài Locke, Eden, chốc nữa gặp lại nhé.”

Trong khi Do Hwa còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, Jean đã biến mất. Nghe tiếng bước chân dồn dập vang lên, hướng về văn phòng, grừừừ, xen tiếng sủa thấp của Ulysses.

“Có vẻ anh Lowell thích ở trong nhà hơn thì phải.”

Do Hwa lên tiếng. Khuôn mặt nhăn nhó của vị thư ký trong lúc nghe Jean đề xuất đã quá rõ ràng. Có lẽ ngay cả khi họ ra ngoài, cầm cưa trong tay, anh ta cũng sẽ đấu tranh tâm lý với Jean một lúc mới xong xuôi việc.

Tristan không đáp, anh chỉ lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi. Ulysess cũng đứng lên theo, thong thả quấn quanh cổ chân Do Hwa.

“Cậu ngồi đi.”

Tristan vỗ nhẹ vào chiếc ghế bành đang trống.

“Tôi sẽ lấy thêm một cái ghế nữa.”

“Nếu ngài Locke ngồi đó thì để tôi đi lấy ghế cho ạ.”

“Không cần đâu.”

Đó là câu kết tương đối nhẹ nhàng, nhưng dường như cậu sẽ không được quyền phản bác gì thêm. Do Hwa ngậm miệng, miễn cưỡng ngồi lên chiếc ghế bành lớn theo mệnh lệnh từ Tristan. Cảm giác chiếc ghế quá lớn so với cơ thể Do Hwa, nó cứng và không thoải mái.

Tristan cầm chiếc điều khiển từ xa, bật lại bản nhạc mới phát trước đó.

“Tôi đi rồi quay lại, cậu ở đó chơi với con chó một lúc nhé.”

Không rõ có hiểu lời đó hay không mà Ulysses đứng yên tại chỗ, thay vì đi theo Tristan, nó dụi dụi mũi vào đùi Do Hwa. Ngay từ đầu, nó đã tựa đầu lên đùi của cậu. Sức nặng cái đầu nửa ấm áp nửa nặng nề. Lớp lông vàng óng, mềm mại len lỏi qua kẽ ngón tay.

Cho đến khi Tristan quay lại, Do Hwa vẫn vuốt ve Ulysses và chìm đắm trong không gian của phòng thưởng nhạc. Dù không hẳn mang đến cảm giác như đang ở phòng hoà nhạc thực thụ, âm thanh phát ra từ loa cao cấp vẫn dào dạt và tinh tế.

Thời điểm chương thứ hai của bản nhạc bắt đầu, Tristan trở lại, đặt chiếc ghế gỗ bọc da đen xuống bên cạnh ghế bành. Trông nó giống như chiếc ghế văn phòng mới được anh lấy từ phòng làm việc, và chẳng ăn nhập gì với những món nội thất cổ điển trong phòng. Như đã chờ đợi điều này rất lâu, Do Hwa vội vã liền bật người dậy.

“Để tôi ngồi đó cho ạ.”

Người đàn ông chỉ liếc mắt, như thể điều cậu vừa nói là điều hiển nhiên. Do Hwa nhìn anh quay trở lại chiếc ghế bành, lặng lẽ bước lùi và ngồi chiếc ghế nhỏ anh mang đến.

Cả hai chiếc ghế đều quay mặt về phía loa. Do sự khác biệt về chiều cao và góc nghiêng, thế nên Tristan, người lúc này đang vùi sâu thân thể vào chiếc ghế bành, hầu như không thể nhìn thấy. Và từ phía anh chắc cũng tương tự, không thấy Do Hwa.

Yên vị trên ghế, Tristan dường như không có ý định tiếp tục câu chuyện với Do Hwa nữa. Thắt lưng thẳng tắp vì căng thẳng dần thả lỏng, chầm chậm tựa vào lưng ghế. Lửa trong căn phòng ấm áp đến mức khiến mí mắt cậu trở nên nặng nề. Đã lâu lắm rồi, Do Hwa mới được tận hưởng không khí âm nhạc phát từ loa ngoài, thay vì những thiết bị khác như tai nghe hay headphone, cảm giác thật sự thoả mãn.

Phải đến khi chương hai kết thúc, Do Hwa mới chợt nảy ra câu hỏi muộn màng, không rõ tại sao cậu lại ở trong phòng nghe nhạc này. Một bên rèm cửa đóng kín, nhưng từ cửa sổ đối diện vẫn có thể thấy cơn bão càn quét. Không biết Jean và thư ký cùng việc đốn cây bên ngoài kia có ổn không. Còn Tristan Locke đã ngủ hay chưa mà không hề thấy anh ta nhúc nhích. Những ngón tay trắng, thuôn dài thanh lịch đặt lên tay vịn cũng không sức sống.

Bản nhạc kết thúc, chiếc máy phát đĩa từ từ ngưng lại. Ước lượng khoảng cách từ ghế đến cửa, Do Hwa dự định chầm chậm rời đi. Chính vào lúc ấy, giọng nói trầm thấp bỗng dưng phát ra từ chiếc ghế bành.

“Bản nhạc này, cậu từng tìm xem thử chưa?”

“…Tôi mới chỉ xem nhạc phổ thôi ạ.”

“Không thường nằm trong danh mục biểu diễn các buổi hoà nhạc. Cả các dàn nhạc cũng không thích nó.”

“Vâng. Vì khó quá…”

Đây là một bản concerto nổi tiếng khó hiểu, và theo lời anh ấy, dù tốn nhiều thời gian diễn tập nhưng hiệu suất không tương xứng, cũng vì lẽ đó mà nhiều dàn nhạc không ưa bản này. Bản thân Do Hwa cũng chưa từng nghe phiên bản trực tiếp tại bất kỳ concert nào.

“Còn ngài Locke thì-.”

Cậu vốn mở miệng định nói gì đó, nhưng tiếng thở lớn từ Ulysses đã chặn lời cậu. Cuộn tròn ngoan ngoãn, nó yên ả ngủ dưới chân Tristan.

“Tôi không thể đứng dậy rồi. Phiền cậu giúp tôi chọn bản nhạc tiếp theo nhé?”

“…Vâng.”

Do Hwa từ bỏ ý định trốn thoát, đứng dậy tiến lại chiếc kệ trên tường. Tâm trạng y hệt lần đầu trông thấy tầng hai thư viện trong dinh thự của Tristan. Hẳn đó là bộ sưu tập mà bất cứ ai cũng khó lòng mà mua được. Nếu không phải là Tristan mà là một nhà sưu tập khác, hẳn chúng sẽ được bao bọc một cách đẹp đẽ rồi đem trưng bày, sẽ chẳng bao giờ sử dụng thực tế.

Do Hwa chọn vài cái rồi suy nghĩ, cuối cùng, cẩn thận rút ra một chiếc đĩa lớn từ trong vỏ bọc, đặt xuống kim xoay. Âm thanh sâu lắng từ cello dần vang vọng, như giữa hư vô đột nhiên xuất hiện.

Trên đường quay về chỗ ngồi, ánh nhìn Tristan dán chặt vào cậu. Do Hwa theo phản xạ tránh ánh mắt. Tâm trí quá mải mê với kệ đĩa, nên cậu chẳng hề hay biết ánh nhìn vốn dĩ đặt lên lưng cậu suốt từ nãy giờ.

“Kì lạ thật đấy.”

Anh ta lẩm bẩm. Do Hwa đứng sững trước ghế, không thể ngồi xuống.

Gần bên chân anh là đôi tai cụp của Ulysses. Từ phía sau, người đàn ông bình thản nói.

“Đó là bản nhạc mà tôi rất thích… Nhưng vì cậu Eden đang ở đó nên tôi không thể tập trung vào âm nhạc được.”

“……..”

Nghe trong giọng nói bỗng chốc trầm hơn. Do Hwa cứng đơ không thể quay lại. Giai điệu cello lên nốt cao nhất chợt lắng xuống như thì thầm.

Âm nhạc cao trào run rẩy, như thể đang lơ lửng trong không trung. Một sự im lặng căng thẳng, sắp sửa rơi xuống bất cứ lúc nào, xen lẫn tiếng thở đều đặn từ con chó đang ngủ say.

Như cơn gió thoảng, Tristan Locke khẽ mỉm cười.

“Thư giãn đi. Hiện tại Ulysses ngủ rất ngon, không thể tống khứ nó ra ngoài được.”

“……..”

“Việc luyện tập tiến triển tốt chứ?”

Không lời báo trước, chiều hướng cơn gió bất ngờ thay đổi. Trước câu hỏi bất thình lình, Do Hwa ngồi xuống mép ghế và thành thật đáp.

“Tuy còn nhiều thiếu sót nhưng tôi đang cố gắng ạ.”

“Giống học sinh gương mẫu vậy.”

Anh ta khẽ cười.

“Không nhất thiết phải vậy đâu. Giờ tôi đâu còn là nhà tài trợ của cậu Eden nữa.”

“…Vâng.”

“Nghĩ lại mới nhớ… Video audition mà cậu Eden quay ở Hàn Quốc và gửi cho quỹ vẫn còn lưu trong cơ sở dữ liệu. Nó được ghi lại bằng tên tiếng Hàn mà trước đây cậu từng nói với tôi.”

“…….”

Do Hwa cố nhớ xem mình đã quay những gì trong video audition cách đây bảy năm. Quỹ Locke thường hỗ trợ các tài năng trẻ là du học sinh, đặc biệt là các sinh viên quốc tế bên ngoài châu Âu. Do Hwa rất cần hỗ trợ tài chính để học đại học tại Luân Đôn, nhưng cậu biết rõ khả năng được nhận học bổng là vô cùng thấp, nên những bản ghi tại thời điểm đó, cậu cố bám sát danh mục tác phẩm đã được ghi trong hướng dẫn.

“Xem lại ngài thấy thế nào ạ?”

Là vì anh ấy không nói gì thêm nên cậu bèn hỏi. Hiện tại, dù là đánh giá đến từ một người chẳng còn mang danh nhà tài trợ của cậu nữa, nhưng với tư thế thoải mái kì lạ từ anh, cậu không thể nghe một cách bình thường.

“Trông cậu trẻ quá.”

Người đó trả lời bằng giọng nói xen ý cười.

“Đến mức tôi cảm thấy hơi có lỗi. Đồng phục trung học ở Hàn Quốc đều thiết kế như vậy sao?”

“…Màn trình diễn, thì sao ạ?”

Khi chuyển trọng tâm trở lại nội dung quan trọng, Tristan im lặng một lúc, như thể tập trung nghe tiếng cello từ loa.

“Tôi thích Bach.”

Giữ nguyên tư thế thoải mái, anh ta nghiêng đầu về phía Do Hwa, trông thấy đôi mắt nhìn xuống đầy sự tinh tế và đôi môi đang mím lại.

“Thật ngoài tưởng tượng. Danh mục biểu diễn cho khối đại học, hình như chẳng có bản nào thuộc thời Baroque (*) cả, không phải sao?”

“…Vâng. Các giáo sư thường thu hẹp phạm vi tập trung cho các danh mục biểu diễn từ trước.”

(*) Baroque: hay còn gọi là thời kỳ Ba Rốc, là một giai đoạn nghệ thuật, kiến trúc và âm nhạc kéo dài từ cuối thế kỷ 16 đến giữa thế kỷ 18, ‘Bach’ được nhắc đến phía trên là Johann Sebastian Bach, một nhà soạn nhạc và nghệ sĩ organ nổi tiếng người Đức thuộc thời kỳ này

“Chắc là vì cậu chơi phần còn lại tốt quá. Vừa có lực, vừa có kỹ thuật xuất sắc. Nếu không trình diễn bản nhạc hoành tráng thì uổng phí rồi.”

Do Hwa kinh ngạc đến mức bàng hoàng. Không rõ biểu cảm nghi hoặc có hiện trọn vẹn lên mặt hay không mà người đàn ông đăm đăm nhìn cậu, anh ta tròn mắt.

“Sao lại làm vẻ mặt đó. Tôi nhớ chính tôi đã chọn và cho tiền cậu học hành đấy nhé.”

Cách nói thân mật mà nghe như quả tim bị gai đâm, bỗng chốc nhoi nhói. Do Hwa cụp mắt, bàng hoàng phút chốc rồi chợt nhận ra. Đó chẳng phải là chuyện đáng vui mừng. Nơi mà lời khen và nụ cười anh hướng đến chỉ là cậu ấy trong quá khứ, bản thân hiện tại vốn chẳng có câu chuyện nào ăn khớp chúng nữa.

Do Hwa hít một hơi rồi trả lời.

“Sau này, tôi muốn phát hành một album Bach. Khi lớn tuổi hơn, tôi từng nghĩ rằng sẽ tuyệt biết bao nếu một ngày nào đó, tôi sẽ làm được như vậy…”

“Ý hay đấy.”

Tiếng nhạc trong loa chầm chậm lắng xuống. Ulysses cựa mình thức dậy và bước vài bước, tuy nhiên lần này, nó chọn gác cái đầu nặng lên bàn chân đang đi dép lê của Do Hwa. Ngay khi chương nhạc thứ hai bắt đầu, Tristan Locke quay đầu lại, và cuộc trò chuyện kéo dài nhẹ nhàng cũng chợt im ắng, nhường chỗ cho những giai điệu cello.

Do Hwa ngắm nhìn bàn tay trắng muốt của người đàn ông rồi khẽ chớp mắt. Bên ngoài, Jean và Lowell chắc đang kéo lê cây thông vừa mới đốn hạ trên con đường phủ đầy tuyết. Khi họ về đến, cậu sẽ ra ngoài trang trí cùng Jean. Nơi này không có piano để luyện tập, cậu cũng chẳng định phục hồi chức năng. Có những bông tuyết rơi không ngừng nghỉ, có món Jean nấu trong bếp ngon lành, và có Giáng Sinh mà từ lúc nhỏ cậu chưa bao giờ từng bận tâm đến.

Một cảm giác tội lỗi ngọt ngào dường như đã trút bỏ hết mọi thứ trách nhiệm đè nặng tâm can. Do Hwa nhắm mắt, để mặc cơ thể trôi theo cảm xúc yên ổn lạ lùng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo