Ebony Castle - Chương 8.4

Phần 1 - Chương 8.4

Vào đêm Giáng Sinh, bão tuyết vẫn không ngừng trút. Ngoài tuyết trắng xoá, bên kia cửa sổ chẳng nhìn thấy gì, cả sóng điện thoại lẫn internet đều chập chờn. Sau vài lần thử, cuối cùng thì chủ nhà nghỉ trong làng cũng bắt máy, Jean giữ ống nghe với vẻ nghiêm trọng.

"Chắc vì lở tuyết mà họ vất vả dữ lắm."

Cúp máy xong, anh ta nói. Sau khi cẩn thận treo quả thông lên cây, Do Hwa ngẩng đầu.

"Không ai bị thương chứ ạ?"

"Ừ. Có một ngôi nhà bị sập. Đường vào thành phố cũng hoàn toàn bị chặn rồi... Eden tạm thời chắc không về Luân Đôn được nhỉ?"

Là một câu nói đùa, nhưng Do Hwa không cười nổi. Chợt nghĩ đến việc không thể luyện tập piano mấy ngày qua, cậu bỗng nhìn xuống đôi tay của mình. Đều đặn mỗi ngày, cậu kiên trì tập phục hồi chức năng, nhưng cậu sốt ruột vì bàn tay mình không thể đặt lên những phím đàn trắng.

Jean ngồi thụp xuống bên cạnh Do Hwa, dùng cả hai tay nhặt những quả thông có gắn dây lên.

"Dù sao thì Ellen cũng vậy, những người sống trong làng lâu thường bình tĩnh lắm. Vốn dĩ thời tiết ở đây... A."

Anh ta quay sang, ánh mắt Do Hwa cũng nhìn về hướng mà Jean đang nhìn. Ở cửa phòng ăn, vị thư ký đang đứng đó.

"Scott! Hôm nay tan làm sớm à?"

Jean hỏi. Thư ký ăn mặc ít trang trọng hơn bình thường, kéo ghế ra ngồi phịch xuống.

"Eve mà. Tôi cũng nên nghỉ ngơi chứ."

"Woa... hiếm thấy thật đấy. Năm ngoái hình như anh không nghỉ mà? Làm việc luôn cả Giáng Sinh phải không?"

"Khi đó giám đốc làm việc nên tôi cũng phải làm việc. Giờ thì khối lượng công việc của giám đốc giảm nhiều rồi nên phần tôi cũng giảm theo."

Anh ta trả lời một cách đơn giản. Do Hwa bất chợt nhớ đến Tristan, người đã trong phòng thưởng nhạc thay vì phòng làm việc ngày hôm qua. Có vẻ đúng như lời thư ký nói vào thời điểm trước, anh đang thực sự giảm công việc dần.

Chắc vì tò mò, Jean quay ra và hỏi tiếp.

"Vậy nếu công việc của ngài Locke không còn gì nữa thì anh sẽ thế nào, Scott?"

"...Tôi cũng không biết."

Khuôn mặt cứng đơ, thư ký đáp lời.

"Nếu giám đốc vẫn còn cần thì tôi sẽ ở lại đây... Còn nếu không thì, chắc tôi về lại Luân Đôn."

Ánh mắt anh ta lướt đi, thoáng chạm khuôn mặt Do Hwa. Cậu bất giác nhớ đến cuộc trò chuyện chỉ có hai người, cái lần mà vị thư ký ngồi đối diện cậu trong phòng khách tối tăm. Anh ta đã hy vọng cậu thành công đưa Tristan về Luân Đôn. Nếu vẫn giữ hy vọng đó cho đến hiện tại thì hẳn anh ta đã thất vọng rồi. Không những Do Hwa chẳng đủ sức làm điều đó, Lowell lại càng không có suy nghĩ sẽ đối mặt với rủi ro vô ích.

Jean khẽ ậm ừ, đồng thời nhún vai.

"Xem ra tôi nên vào bếp chuẩn bị dần rồi. Tối nay dùng bữa đơn giản thôi nhé. Để bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc tối mai mà giờ nhà bếp rối tung cả rồi."

"Dù có xin phép cho nghỉ vài hôm thì chắc giám đốc cũng sẽ đồng ý thôi mà. Ngài ấy cũng cho tôi ba ngày nghỉ, xem như là quà Giáng Sinh."

"Tôi đã nhận một cái cây rồi, không thể xin nghỉ thêm nữa. Với lại, nếu tôi mà nghỉ thì ai nấu nướng cho mọi người đây? Không bỏ đói Eden được."

Do Hwa bỗng dưng nhớ đến những cốc mì ly của Hazel trong tủ bếp, song nhanh hiểu ra đó chẳng phải là ý tưởng hay ho nên cậu im bặt. Jean đứng dậy, đẩy ghế vào.

"Eden, lát nữa gặp nhé. Mấy thứ còn lại chắc cậu lo được mà phải không?"

"Vâng. Hẹn gặp anh vào buổi tối ạ."

Khi Jean rời khỏi, trong phòng ăn được trang trí theo chủ đề Giáng Sinh cùng nỗ lực suốt hai ngày, lúc này chỉ còn lại thư ký và Do Hwa.

Lướt từ hai quả thông trong tay cậu, đôi mắt Lowell chuyển sang những đồ trang trí treo đầy trên cây, xong xuôi dừng lại trước những hộp quà đang đặt dưới gốc. Dùng ngón trỏ, anh ta chỉ vào vô số người tuyết tròn trịa treo khắp trên cây và hỏi.

"Những cái đó, ở đâu ra vậy?"

"À... Anh Jean làm đấy ạ. Đánh lòng trắng trứng rồi nướng trong lò."

"Còn chiếc tất Giáng Sinh kia?"

"Vốn dĩ từ đầu nó là chiếc tất đỏ của cô Hazel ạ."

Cắt tất ra, lồng bìa cứng phẳng vào bên trong rồi dán bông ở phần miệng. Chiếc mũ ông Noel nhỏ được cậu tận dụng từ phần bị cắt cũng được trang trí trên cây. Còn có những chiếc bánh quy gingerbread hình người do đích thân Jean hoàn thành, dải ruy băng đỏ Hazel tìm thấy, món đồ trang trí hình con tuần lộc trên chiếc bánh kem giờ cũng trở thành một món trang trí treo trên cây thông. Dù đã cố gắng hết sức với những nguyên liệu có trong dinh thự, nhưng theo cảm nhận của Do Hwa, trông nó tương đối nham nhở nếu gọi đây là cây thông Giáng Sinh nhà Tristan Locke.

Điều đó đã được thể hiện nguyên vẹn trong đôi mắt tràn đầy thương hại của người thư ký. Anh ta nhìn cây thông Giáng Sinh từ trên xuống dưới thêm một lần nữa, lần này, Lowell chỉ tay vào những hộp quà dưới gốc rồi hỏi.

"Đó có phải là những món quà mà cậu Eden đã mang đến không?"

"...Vâng."

Sáu chiếc hộp xếp nhấp nhô ở dưới gốc.

Khoảng lặng kéo dài. Do Hwa treo nốt quả thông cuối cùng lên cây trong cơn nhức mỏi, lùi lại một bước, cân bằng tổng thể một cách chỉn chu. Củi cháy tanh tách bên dưới chiếc kệ lò sưởi cũng được trang trí nến và ruy băng. Mùi nhựa thông mát lạnh trộn lẫn không khí ấm áp, lan toả nhẹ nhàng một cách dễ chịu.

Nếu muốn ăn tối ở đây, thêm một ít củi chắc cũng không tệ. Lúc Do Hwa cúi người xuống, chẳng nghĩ ngợi gì mà cho thêm củi, thư ký phía sau suốt từ nãy giờ vẫn giữ im lặng bất ngờ lên tiếng.

"Cậu Eden đã thích nghi hoàn toàn với dinh thự này rồi thì phải."

"........."

Do Hwa cầm que cởi lửa chọc chọc lò sưởi bỗng nhiên khựng lại.

"Thì, đó cũng là chuyện tốt mà."

Thư ký lẩm bẩm.

Do Hwa quay đầu lại. Dáng vẻ ngay ngắn đang ngồi trên ghế vẫn như thường ngày, thư ký ngắm nhìn ngọn lửa trong lò. Ánh lửa phản chiếu lên tròng kính của anh ta, sáng bừng nhấp nháy.

Đứng cạnh cây thông, cậu nhìn anh ta rồi hỏi.

"Ngài Locke đâu rồi ạ?"

Không nhìn Do Hwa, thư ký trả lời một cách vô cảm giống như lập trình.

"Hôm nay tôi cũng chưa gặp ngài ấy."

Điều đó cũng tương tự với Do Hwa. Sáng nay cậu đã dậy sớm nhưng vẫn không thấy bóng Tristan đâu. Cậu đã tự hỏi, liệu anh có ở văn phòng làm việc vào một ngày như hôm nay không, nhưng có vẻ không phải vậy.

"Thỉnh thoảng ngài ấy cũng biến mất như thế đấy."

Thư ký nói thêm, ánh mắt hướng ra khung cảnh trắng tinh bên ngoài cửa sổ.

"Vốn dĩ thông thường sẽ lái xe đi đâu đó, nhưng hôm nay thì không được... Chắc hẳn ngài ấy vẫn ở đâu đó trong dinh thự rồi."

"Bình thường ngài ấy có xuống làng không ạ?"

Cậu nhớ đến lần bị lạc trong rừng, bắt gặp xe anh và ngồi ghế phụ. Thư ký liếc nhìn Do Hwa rồi lắc lắc đầu.

"Giám đốc không ra vào làng đâu."

"........."

"Tôi đã đến đây cũng một năm rồi, nhưng trong suốt thời gian đó, những người giám đốc từng gặp chỉ có nhân viên trong dinh thự này, và cậu Eden mà thôi."

"Vậy..."

Nơi đây đơn giản là một khu rừng và chẳng có gì ở khắp mọi nơi. Cậu vốn định hỏi nếu không xuống làng thì liệu có nơi nào khác có thể đi đến bằng ô tô không, nhưng cuối cùng đành ngậm miệng. Bởi đó là chuyện cậu không cần biết.

Đôi mắt lạnh lùng từ người thư ký nhìn chằm chằm vào Do Hwa. Một bên khoé môi anh ta vặn lại.

"Có thể chỉ là trùng hợp, nhưng kể từ lúc cậu Eden bắt đầu đến đây, số lần giám đốc ra ngoài cũng tăng lên hẳn."

".........."

"Chắc cậu Eden không biết đâu. Trong mỗi ba ngày cậu ở lại đây, giám đốc luôn ở bên cạnh giúp đỡ cậu mà."

"...Vâng."

"Việc cậu dần quen thuộc với nơi này cũng là điều tốt, nhưng tôi hy vọng cậu cũng đừng quên, việc cậu được sống trong dinh thự này là đặc quyền lớn lao đến nhường nào."

Anh ta đứng dậy, để lại Do Hwa đang đứng yên đó.

"Giáng Sinh an lành nhé. Hẹn gặp cậu vào ngày mai."

"...Vâng."

Sau khi bóng lưng thư ký khuất hẳn, Do Hwa đã treo chiếc que cởi lửa về vị trí cũ. Những lời vừa rồi của vị thư ký không có gì sai. Cậu đã quen dần với việc đến thăm ngôi nhà, nhưng về cơ bản thì chẳng có gì được giải quyết cả. Toàn bộ thành quả, từ việc đôi tay cử động đến việc thuận lợi tiêu hoá thức ăn, tất cả đều nhờ quá trình điều trị từ Tristan Locke. Khoảnh khắc anh ấy bỏ mặc Do Hwa và quay bước đi, chỉ còn cuộc sống thường nhật cùng cơn tê liệt hiện diện mỗi ngày đang chờ đợi cậu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo