Ebony Castle - Chương 8.5

Phần 1 - Chương 8.5

Cho đến bữa tối, Tristan vẫn không xuất hiện bên trong phòng ăn. Do Hwa đã dùng bữa tối cùng với Jean và Hazel, bữa tối mà Jean chuẩn bị sơ sài theo tiêu chuẩn của anh ấy. Giống với thư ký, Hazel đã được nghỉ phép, trên người trang phục thoải mái, cô ấy thậm chí bật cười vài lần trước những câu đùa từ vị bếp trưởng.

“Chà, ngày mai phải tổ chức tiệc nên hôm nay nghỉ sớm thôi.”

Thu dọn sạch sẽ những đĩa tráng miệng, Jean vừa nói vừa ngáp dài. Ngọn lửa lò sưởi trong phòng ăn cháy âm ỉ, ánh xanh bập bùng.

“Cậu còn cần gì nữa không? Không thì đi nghỉ sớm đi, Eden.”

“Tôi cũng sẽ giúp mọi người dọn dẹp.”

“Không không, đừng làm gì cả. Cậu có biết lần trước tôi để cậu giúp, xong bị ngài Locke gọi đến mắng cho một trận không?”

Jean vội xua tay. Do Hwa bị đẩy đến gần cây thông, ngậm ngùi bất lực đứng nhìn hai người dọn dẹp những đĩa tráng miệng và cho lên khay.

“Vậy chúc cậu ngủ ngon nhé. Chúc mừng Giáng Sinh sớm nữa!”

Trước khi bưng khay đi xuống tầng dưới, Jean nhẹ nhàng ôm Do Hwa. Chào hỏi Hazel xong xuôi, Do Hwa tắt đèn phòng ăn trống trải. Ánh đèn cây thông Giáng Sinh nhấp nháy mờ ảo, sử dụng ánh sáng lò sưởi làm nền, Do Hwa ngắm nhìn nó một lúc lâu rồi mới quay về phòng dành cho khách.

Chẳng hiểu sao trong lòng cứ thấp thỏm mãi. Kể cả bây giờ, cảm giác thôi thúc cậu phải leo lên cầu thang và đến phòng ngủ của Tristan Locke nằm ở tầng trên cùng của căn nhà. Cả ngày hôm nay cậu không gặp anh, thành ra chẳng hề nói với nhau một câu nào. Vì vậy, chuyện cậu không nên lên đó là lẽ bình thường, là điều đúng đắn, nhưng không hiểu sao, Do Hwa vẫn đặt điện thoại bên cạnh, bất kể lúc tắm hay sau khi đã tắm xong.

Không rõ có phải do Hazel đã chuẩn bị từ trước không mà củi trong lò sưởi đang đủ đầy, kết hợp hệ thống sưởi điện đã được bật sẵn vô cùng ấm áp. Trong căn phòng dành cho khách, bên dưới chiếc giường sạch sẽ và mềm mại là hai túi nước nóng để sưởi ấm. Do Hwa tắt đèn, nằm xuống và kéo chăn đến tận mũi.

Cậu đã khổ sở suốt vài đêm liền bị Tristan hành hạ, ban ngày thì lại tất bật chuẩn bị bữa tiệc Giáng Sinh cùng Jean. Nhưng dù đã nhắm mắt từ lâu, Do Hwa vẫn không tài nào vào giấc ngủ được. Cậu ôm chặt túi chườm nóng, trằn trọc dưới lớp chăn nặng nề. Âm thanh gió rít qua tấm rèm dày, lay động khung cửa sổ vọng vào tai.

Bíp.

Điện thoại bên cạnh đầu chợt reo lên. Là tiếng chuông báo có tin nhắn mới. Cố gắng trấn tĩnh quả tim đập rộn, Do Hwa kéo sát điện thoại đến trước mặt mình.

Tên của Julian Svenson hiện lên màn hình. Ánh sáng màn hình làm cậu chói mắt nên không nhìn rõ, nhưng cơn căng thẳng ở cơ bụng đang quặn thắt dần thoải mái hơn.

Khi mắt đã thích nghi với ánh sáng, cậu nhận ra phía trên tin nhắn là bức ảnh Julian đang mặc sơ mi ngắn tay, còn đeo kính râm, cười tươi rạng rỡ bên cạnh bãi biển.

Merry Christmas! Tin nhắn này đã được tính toán chênh lệch múi giờ và gửi đi từ Sydney.

Tháng 1 tôi sẽ về lại Luân Đôn, lúc đó nhất định phải gặp nhau nhé!

“……..”

Đúng mười hai giờ, ngày 25 tháng 12. Nằm trong căn phòng dành riêng cho khách trong dinh thự của Tristan rồi nhận tin nhắn từ nước Úc đang vào hè, tâm trạng Do Hwa quả nhiên lạ lẫm. Thế giới bên ngoài dinh thự, cảm giác như có ai đó đang cố nhắc nhở cậu nhớ về nó, về một đất nước xa xôi tồn tại bên kia đại dương.

Cậu tắt màn hình, không muốn trò chuyện. Có lẽ ngày mai khi liên lạc với Nicholas, cậu sẽ trả lời tin nhắn một lượt.

Mở mắt một lần thì càng khó ngủ lại nữa. Do Hwa kéo chăn lên che nửa mặt, nằm ngửa dõi mắt nhìn lên trần nhà. Ánh sáng đỏ cam từ chiếc lò sưởi nhẹ nhàng đung đưa trên trần nhà như nhảy múa.

Căn phòng khách này còn lớn hơn cả căn hộ của cậu sống tại Luân Đôn. Giường ngủ gần như gấp đôi chiếc giường ở nhà. Dù vẫn nhỏ hơn chiếc giường tầng trên, nhưng hai khoảng trống bên cạnh cơ thể bỗng khiến Do Hwa thấy quá rộng rãi.

Chính cái suy nghĩ về chiếc giường của Tristan khiến cậu nhớ đến chủ nhân căn nhà, người đang say giấc trên chiếc giường đó. Do Hwa ôm túi chườm nóng, cố tìm cảm giác dễ chịu. Từ từ nhắm mắt, cậu ấn má xuống mặt gối mềm mại.

Có vẻ cậu đã thiếp đi một lát. Két, vì tiếng sàn kêu cọt kẹt, Do Hwa bỗng giật mình mở to mắt.

“………”

Âm thanh mà cậu nghe thấy trong giấc mơ chăng. Đẩy thân trên lên một nửa, cậu lắng tai nghe, lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân nhỏ. Rỉ qua khe cửa là chút ánh sáng từ đèn hành lang.

Từ cầu thang tầng ba, âm thanh bước chân từng hồi vọng xuống, hướng đi đâu đó bất ngờ dừng lại bên ngoài phòng cậu.

“………”

Tim đập thình thịch. Trong lúc Do Hwa căng mình, đôi mắt đăm đăm theo dõi cánh cửa thì tiếng bước chân bỗng nhiên xa dần. Chẳng bao lâu sau, ánh đèn tắt ngúm và chẳng để lại chút âm thanh nào, cả hành lang đều tối om. Buổi đêm tĩnh mịch bao quanh dinh thự lại rõ mồn một, lại thêm lần nữa tràn ngập căn phòng.

Cậu nhắm mắt lại rồi mở mắt ra. Trở mình trằn trọc, quyết định rời gối, cậu vùi mặt mình vào tấm nệm ấm áp bên dưới chăn. Thời gian chậm chạp trôi qua. Cho đến khi túi nước trong lòng trở nên ấm hơn, cậu vẫn không nghe tiếng bước chân kia quay trở lại trước phòng mình.

“…Ư.”

Cuối cùng, Do Hwa quyết định bật đèn cạnh giường, mặc áo khoác dày bên ngoài đồ ngủ. Công tắc máy sưởi cũng được cậu tắt. Chiếc gương nhỏ treo trên tường phản chiếu khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt.

Ki két.

Hành lang tầng hai chìm trong sắc xanh dương buổi rạng đông. Dù đang đi dép lông mềm, nhưng sàn gỗ cũ đóng băng lạnh lẽo khiến mỗi bước chân đều kêu cọt kẹt. Do Hwa cố nén âm thanh bước chân, lướt qua vô số cửa phòng khép kín.

Không rõ vì lí do gì, nơi cậu dừng chân đầu tiên lại là phòng làm việc của Tristan. Căn phòng sắp xếp một cách gọn gàng, nhưng hiện thời đang trống rỗng. Ngoại trừ một chiếc ghế từng tựa tường đã biến mất, mọi thứ dường như vẫn giữ nguyên trạng.

Do Hwa nhân tiện kiểm tra phòng nghe nhạc ở gần đó. Chiếc ghế bành lớn lạnh lẽo không chút hơi người. Do Hwa tạm thời đặt tay lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh một lát rồi rời khỏi phòng.

Bên kia hành lang tầng hai cũng có vô số căn phòng cậu chưa từng vào. Trong số đó có phòng ngủ của người hầu, nhưng khi theo chân Hazel lục lọi tìm đồ trang trí, cậu đã trông thấy khá nhiều căn phòng chỉ dùng để cất hành lý hoặc trống hoàn toàn. Có nhiều phòng tắm chưa xây dựng xong, những căn phòng trống và phủ đầy bụi. Vào lần đầu tiên cậu trông thấy nó, dinh thự trong mắt Do Hwa vừa to lớn vừa bí ẩn, nhưng khi đã quen cuộc sống ở đây, thỉnh thoảng nó giống vỏ bọc rỗng tuếch.

Do Hwa lại đi ngang phòng của mình, tiến về phía cuối hành lang đối diện. Đó là con đường cậu đã đi theo vào lần đầu tiên bước vào dinh thự.

Két.

Sàn hành lang kêu. Do Hwa dừng bước bên ngoài cửa thư viện đang đóng kín.

Ngay cả lúc này, cậu vẫn nghĩ đến việc quay trở lại căn phòng của mình. Việc anh giúp đỡ cho đến tận giờ, cho mượn thời gian, cơ thể quý báu, không đồng nghĩa việc cậu có nghĩa vụ hay quyền hạn gì lo lắng cho anh.

Là sự can thiệp không hề phù hợp, hành động trơ tráo không đúng thân phận. Biết rõ điều đó, Do Hwa vẫn vươn tay ra, gõ nhẹ vài lần rồi mở cánh cửa.

“……..”

Đèn chùm trên trần đã tắt. Mái vòm cao tròn chứa đầy bóng tối như dòng nước đen, bao trùm xung quanh khoảng không giá lạnh. Bên kia căn phòng, trong lò sưởi lúc này chỉ còn ánh lửa nhỏ bé bám víu chật vật thanh củi mảnh dẻ.

Không phải là nơi này sao. Do Hwa đang định quay đi thì chợt khựng lại, từ từ xoay người. Trong lò sưởi lớn gần cửa lúc này chỉ còn tro tàn, nhưng không có lí do gì để nó âm ỉ cháy đến hiện tại. Hazel cũng không nhất thiết phải ghé ngang đây và đốt lửa trước khi ngủ.

Băng qua trung tâm sàn nhà tròn và rộng rãi, Do Hwa trông thấy lưng ghế bành lớn bên cạnh lò sưởi, nơi đã bị những tàn lửa cạn kiệt bỏ quên. Gần đó, trên sàn lăn lóc một cái ly tròn cùng hai chai rượu vang rỗng.

Do Hwa bước những bước cuối trong cơn do dự. Xoay người theo ghế, cậu đứng lặng thinh bên cạnh lò sưởi.

Nơi ánh vàng cam từ ngọn lửa nhỏ lờ mờ lan đến, bỗng chốc hiện ra một người đàn ông. Thân người cao lớn tựa vào đường cong của ghế, ngủ trong tư thế bất tiện. Áo lông phủ lên người anh như một tấm chăn, đôi chân thừa ra trên chiếc ghế đẩu đang mang đôi dép lông giống Do Hwa. Bên trên ngực anh, cuốn sách bìa đỏ đang bị lật úp, không biết có phải anh đang đọc dở trước khi ngủ không.

Đứng im ở đó hồi lâu, Do Hwa lặng lẽ nhìn Tristan Locke. Bên trên gò má trắng trẻo mịn màng, ánh sáng hổ phách đung đưa chậm rãi, tựa làn sóng vỗ soi rọi từng đường nét gương mặt anh.

Đó là khuôn mặt mà cậu chưa từng nhìn gần thế này và lâu như vậy. Lí do là bởi không đủ can đảm nhìn trực diện anh khi mắt anh mở. Mỗi lần ánh mắt họ chạm phải nhau, Do Hwa cảm thấy mọi nỗi sợ hãi hay nỗi bi thảm, cả sự căm ghét, oán hận phi lý, bất kể cảm xúc, nội tâm trong lòng đều được anh đọc một cách rành rọt.

Có lẽ vì đây là lần đầu tiên cậu thấy khuôn mặt đang ngủ say của người ấy. Như thể tấm màn cảm xúc hỗn độn luôn được che phủ đã được vén lên, cậu lần đầu tiên nhìn trực diện anh một cách rõ ràng. Không phải chủ nhân cái tên, đơn thuần chỉ là một người đàn ông xa lạ, đang nằm yên ắng trước mắt Do Hwa.

Khuôn mặt cùng trũng mắt sâu, phảng phất dấu vết của sự mệt mỏi. Người đàn ông như theo thói quen, luôn đeo lên mặt biểu cảm điềm tĩnh không chút an nhàn, khuôn mặt trắng bệch mỗi khi tỉnh táo. Sắc mặt mệt mỏi như người suy kiệt sau thời gian dài vì công việc vậy.

“………”

Anh đã trốn chạy điều gì để đến nơi này? Điều gì khiến anh không muốn gặp ai, phải chăng cảm giác không phải nơi này thì không thở nổi, điều gì khiến anh khổ sở đến thế?

Và cậu, cậu chẳng hay biết gì về anh cả, chỉ luôn chăm chăm mù quáng vào hoàn cảnh của bản thân. Liệu anh có nghĩ một kẻ tóc đen vô duyên như cậu đã phá hỏng bét nơi lánh nạn duy nhất của mình không, và có nghĩ cậu nhẫn tâm khơi gợi những điều vốn dĩ bản thân anh muốn quên lãng?

“………”

Phân tử ánh sáng lập lờ đan xen trên hàng lông mi dài đều tăm tắp trông như nan quạt. Sử dụng ánh mắt, Do Hwa vẽ theo đường nét tinh tế tạo nên khuôn mặt của người đàn ông, đường nét thanh tú cùng ánh vàng cam đổ bóng mềm mại, được kết nối nhau một cách tao nhã, đường thẳng uốn lượn tạo thành đường cong. Như một mê cung, cũng như bản đồ. Cậu đứng lặng lẽ trong khoảng không đó, như thể tập trung tìm kiếm một câu trả lời vẫn đang ẩn giấu trong những đường viền.

Gió thổi ù ù trong ống khói chợt yên ắng. Khuôn mặt của người đàn ông chìm vào giấc ngủ bỗng nhiên cau nhẹ.

Do Hwa nhanh chóng lấy lại tinh thần. Rõ là khổ sở nếu anh tỉnh dậy mà trông thấy cậu ở đây.

Cậu vội xoay người, tiến một bước rồi dừng lại. Sau thoáng lưỡng lự, cuối cùng Do Hwa vẫn chọn quay lại. Cậu ngồi xổm xuống và cố giữ im lặng nhất có thể, lấy từ trong giỏ ra một thanh củi rồi đặt vào lò sưởi sắp tắt ngúm.

Lách tách.

Những cây gỗ trắng bị mài mòn đã sụp gãy thì cũng là lúc ngọn lửa hừng hực bốc lên không trung. Do Hwa nín thở, im lặng chờ đợi. Sau lưng không nghe bất kỳ âm thanh lạ nào, cậu mới yên tâm xếp củi vào lò. Do Hwa chất đống những cành cây khô, cậu khẽ nghiêng người, chụm môi lại và thổi nhẹ.

Lửa nhỏ chập chờn vất vả bám víu lớp vỏ mới của thanh gỗ, nhanh chóng bén ngót, chẳng mấy chốc mà hồi sinh, cháy xanh nóng rực. Hai lòng bàn tay cùng lúc xoè ra, Do Hwa từ từ đón lấy hơi ấm, nâng người dậy rồi quay lại, chạm phải đôi mắt của người đàn ông lúc này mở to.

“A…”

Do Hwa định mở miệng nói gì đó, không rõ để xin lỗi hay biện minh, nhưng cuối cùng khép miệng lại. Đồng tử xám tro của Tristan Locke ngước nhìn khuôn mặt của Yeon Do Hwa. Ánh nhìn mông lung xen lẫn vô cảm, như thể anh vẫn mắc kẹt trong mơ.

“Eden.”

Một lúc sau, anh mở miệng. Giọng anh khàn khàn xen lẫn tiếng thở. ‘Eden’, cậu đã nghe thấy khoé môi tinh tế phát âm tên mình thêm một lần nữa.

“Giáng Sinh vui vẻ.”

“………”

Như bị mê hoặc, Do Hwa dò dẫm tiến lại gần anh, hướng về bàn tay giơ ra trước mắt. Cánh tay cậu bị túm lấy, kéo xuống phía trên thân thể đang nằm. Tristan nhấc chiếc áo lông, bao phủ thân người Do Hwa, điềm nhiên khép mắt và thở chậm một hơi dài.

Dù qua hai lớp áo, cậu vẫn cảm nhận hơi ấm rắn rỏi từ lồng ngực anh. Do Hwa xoay nhẹ cơ thể cứng đờ, tựa gò má vào bờ vai vững chãi. Từ gáy cổ ấm áp, phảng phất mùi hương cơ thể của người đàn ông hoà quyện mùi hương rượu vang ngọt ngào. Do Hwa cảm giác một bên dép lê lủng lẳng, chầm chậm chới với rồi rơi xuống sàn. Lòng bàn chân trần chợt co rúm lại giữa không gian lạnh.

“…Khó quá, thật sự.”

Tristan lẩm bẩm. Bàn tay chậm rãi lướt trên lưng của Do Hwa, nhẹ nhàng vuốt ve hõm lưng có tên của mình.

“Ngày hôm đó, khi cậu tìm đến… Lẽ ra tôi nên gửi trả cậu về mà không gặp cậu.”

Nói xong, anh kéo Do Hwa lại gần và nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Cánh tay rắn chắc vấn vít quanh eo, chân đặt trên ghế cũng áp sát không kẽ hở.

Do Hwa giữ nguyên cơ thể, im lặng chờ đợi lời nói tiếp theo, nhưng chỉ nghe thấy tiếng thở đều đặn. Chiếc cổ gập xuống một cách bất tiện, nhưng chẳng bao lâu, khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông đã chìm sâu vào giấc ngủ yên tĩnh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo