Phần 1 - Chương 8.6
Bàn chân trần và gương mặt lạnh cóng. Do Hwa choàng tỉnh giữa giấc ngủ chập chờn, theo bản năng dụi người vào thứ gì đó ấm áp bên cạnh. Cậu vòng tay ôm lấy, áp sát gò má vào bề mặt rắn rỏi ấy. Do Hwa chầm chậm khẽ thở ra một hơi dài.
Trong lúc trằn trọc, bàn chân vốn đang vắt vẻo nơi mép ghế đẩu bất ngờ rơi bộp xuống sàn. Chân người đàn ông ngay bên cạnh cậu cũng bị kéo theo.
“A!”
Giật mình sửng sốt, cậu bật ngồi dậy. Lúc này cậu mới nhận ra, nơi đây không phải phòng khách nằm trong dinh thự, cũng chẳng phải căn hộ ở Luân Đôn, mà là thư viện, nơi cậu đang nằm không phải là giường mà trên cơ thể một người đàn ông.
Ngọn lửa trong lò sưởi nhỏ giờ đã hoá thành tro lạnh. Giữa bóng tối lờ mờ, Do Hwa nhẹ nhàng dịch người ra sau nhưng lại bất ngờ ngã nhào xuống bụng của Tristan Locke.
“……”
Cơ thể đóng băng trong sự lúng túng. Việc cậu ngã đè lên người Tristan đã đủ gây một cú sốc, nhưng xuyên qua lớp vải dày từ bộ đồ ngủ mà cậu vẫn cảm nhận rõ một thứ cứng cáp đang đè vào mông. Cậu hoảng đến mức không biết nên trượt lên hay lùi lại, vì sợ đánh thức anh ấy.
Chính khoảnh khắc đó, từ trong bóng tối, bàn tay rắn chắc thình lình vươn ra, giữ cặp mông tròn.
“…Từ lần sau.”
Giọng nói trầm khàn, còn vương dư âm của cơn ngái ngủ.
“Giống như một người bình thường… gọi tên, hoặc là lắc vai để đánh thức thì thế nào?”
Nhận sự giúp đỡ từ anh, Do Hwa chật vật lùi người sang bên, hướng về khuôn mặt không nhìn thấy rõ và nói xin lỗi.
“Xin lỗi ngài.”
“…Bây giờ là mấy giờ rồi.”
“Trời vẫn còn tối. Ngài ngủ thêm đi ạ.”
Cơ thể cậu, sau một đêm ngủ trong tư thế không mấy thoải mái ở nơi lạnh lẽo, giờ kêu cót két như bị gỉ sét. Cậu cố gượng dậy, định quay trở về phòng dành cho khách thì nghe tiếng Tristan Locke thở chậm một hơi, anh lên tiếng nói.
“Cậu kéo rèm lên giúp tôi được không?”
“…Vâng.”
Chỉnh trang cổ áo xộc xệch, Do Hwa tiến đến cửa sổ gần đó. Tấm rèm dày dặn được cậu kéo lên một đoạn, nằm ngoài dự đoán, bầu trời bên ngoài đã trở xám xịt. Hình như tầm khoảng tám, chín giờ sáng cũng không rõ nữa. Tuyết đã ngừng rơi, để lại duy nhất một bầu trời xám.
“…Ưm.”
Một tiếng thở dài trầm thấp vang lên. Do Hwa quay lại, thấy người đàn ông trong ánh sáng nhạt rũ rượi ngồi dậy, tay đang lùa qua mái tóc rối bù.
“Cảm giác đầu tôi sắp nổ tung vậy.”
Biểu cảm nhăn nhó không thể chứa đựng sự chân thật hoàn hảo hơn. Đó là hình ảnh mang tính ‘con người’ nhất cậu từng thấy ở Tristan Locke. Khiến Do Hwa suýt bật cười, nhớ đến vài người bạn thời đại học từng ôm đầu và than thở sau mỗi buổi tiệc.
“Tôi sẽ mang nước và thuốc giảm đau đến cho ngài ạ.”
Cậu nói với giọng cẩn trọng, anh khẽ giơ tay, như thể ra hiệu thế là đủ rồi.
“Không sao đâu. Cho tôi vài phút để tỉnh táo lại.”
“Vâng.”
Khi anh lại tựa đầu vào lưng ghế, khép mắt nghỉ ngơi, Do Hwa nhặt lên cuốn sách rơi bên cạnh ghế, đặt trở lại bàn. Cậu chọn mang hai trong số ba chiếc dép lê lăn lóc trên sàn. Lớp lông bên trong giờ đã ẩm ướt và se se lạnh. Suốt thời gian ngủ, dường như không cảm nhận được chút rét lạnh nào, nhưng khi nhiệt độ từ bên cơ thể bám chặt biến mất, cảm giác trống rỗng lan khắp mọi nơi.
Ngay cả khi nhóm lò sưởi, để làm ấm cả thư viện rộng thế này chắc sẽ tiêu tốn khá nhiều thời gian. Thay vào đó, tốt hơn hết là anh nên lên phòng ngủ của mình ở trên tầng ba, còn cậu quay về phòng dành cho khách sẽ hợp lý hơn.
Chàng trai đứng yên, lặng lẽ nhìn anh một lúc, chợt Tristan Locke hé một bên mắt. Lông mi vàng nhạt chớp chậm vài lần.
“Sao cậu nhìn tôi như vậy?”
“Nếu ngài định ngủ ở đây thì để tôi nhóm lò sưởi lên nhé.”
“Nếu tiếp tục ngủ trên chiếc ghế này thì lưng tôi cong cụp mất.”
Tristan nhẹ nhàng day mặt, thả đôi chân dài xuống chạm sàn nhà. Khuôn mặt gọn gàng và tỉnh táo hơn so với ban nãy.
Với những động tác uể oải, anh khoác áo lông, xỏ chân vào đôi dép lê đang nằm lăn lóc rồi quay người bước về cửa. Do Hwa run rẩy trong chiếc áo khoác, vội vàng bước theo. Bên ngoài lạnh lẽo đến mức nếu không gồng sức thì răng Do Hwa sẽ va lập cập. Nhìn làn hơi trắng liên tục phả ra mỗi khi nói chuyện, Do Hwa chợt nghĩ, thật may cả hai đã ngủ suốt đêm trong căn phòng đó mà không ai bị cảm lạnh.
Hành lang lạnh lẽo chẳng kém. Ngay cả khi bước vào phòng, bật lò sưởi tường lẫn lò sưởi điện thì cũng phải chờ trong cơn run rẩy. Do Hwa dừng chân trước cửa phòng dành cho khách.
Người đàn ông đi phía trước cũng tự nhiên dừng lại. Biểu hiện nghi ngờ hiện lên khuôn mặt khi anh quay người, Do Hwa dùng tay áo khoác chỉ vào cánh cửa.
“Giờ tôi xin phép vào trong đây ạ.”
Chỉ một khoảnh khắc, vì biểu cảm đó mà cậu cảm giác mình đã nhầm cửa, nhưng nhìn khoảng cách đo từ cầu thang thì chính xác là căn phòng này rồi. Đang đứng ở chỗ cách đó không xa, Tristan vẫn chăm chăm nhìn Do Hwa.
“Hay để tôi lên đốt lò sưởi trong phòng ngủ cho ngài nhé?”
Cậu hỏi muộn màng. Sắc mặt của người đàn ông vẫn chưa khá hơn, một bên bàn tay trắng muốt, đẹp đẽ khẽ tựa vào tường.
“Dù gì thì… tầng ba xa quá.”
Tristan lẩm bẩm một cách chậm rãi.
“Vì tôi thấy hơi chóng mặt.”
“…Vậy trước tiên ngài vào đây đi ạ.”
Do Hwa mở cửa phòng dành cho khách, xong xuôi vội vàng đỡ lấy người anh. Khi cánh tay nặng vắt lên vai cậu, hai chân Do Hwa bỗng nhiên lảo đảo.
May mắn là bên trong phòng vẫn còn hơi ấm từ lò sưởi bật tối qua. Do Hwa dìu người Tristan, chuệnh choạng bước qua căn phòng tăm tối, vén tấm chăn lộn xộn lên, thả anh xuống giường như ném vật nặng. Người đàn ông với thân hình cao lớn nằm ngoan ngoãn giữa chiếc giường, để mặc Do Hwa kéo chăn đắp kín tận cằm.
“Tôi sẽ nhóm lửa ngay bây giờ ạ.”
Vừa nói, cậu vừa bật lò sưởi điện. Trong lúc cậu đang phân vân có nên xuống bếp làm đầy túi chườm nóng không, thì từ dưới lớp chăn dày, Tristan nằm ngửa và khẽ lên tiếng.
“Lại đây đi.”
Đó là giọng nói nhẹ nhàng, như thể đang khẽ ve vuốt bên tai.
“Cậu đã sưởi ấm cho tôi suốt cả đêm mà. Cảm giác ấm và tốt lắm.”
“…Đợi tôi nhóm lửa rồi sẽ đến ạ.”
Phía dưới xương ức bất chợt đau nhói như đang căng thẳng. Phải khó khăn lắm Do Hwa mới tỉnh táo lại, bắt đầu chất củi và mồi lửa vào lò sưởi. Cậu lôi ra mớ than đỏ vẫn còn âm ỉ cháy từ đêm qua, chụm tay lại thổi, ngọn lửa chẳng mấy chốc mà sống dậy.
Trong lúc đang dùng đôi tay tê cóng nhóm lửa, cậu vẫn không ngừng để tâm phía sau. Chẳng hiểu sao, cứ có cảm giác một điều gì đó vẫn còn vương vấn mãi chưa kết thúc, cậu ngoái đầu nhìn, khuôn mặt Tristan lúc này đã rời khỏi chăn và yên lặng như đang ngủ.
Thấy vậy, Do Hwa mới yên tâm tiến lại gần, tiến vào góc chăn. Áng chừng khoảng cách và ngay khi cậu nằm xuống, cánh tay rắn chắc vòng qua eo cậu, kéo sát người cậu về phía của mình chỉ trong tích tắc.
“-A!”
Tay người đàn ông không chút ngần ngại luồn sâu bên trong, kéo khoá áo khoác phao dày và cởi bỏ tận tay áo. Cơ thể lúc này chỉ còn đồ ngủ lập tức chui trọn vào vòng tay anh. Do Hwa bất giác rụt người, áp gò má vào khuôn ngực rộng lớn. Tư thế giống hệt bên trong thư viện. Thân thể cùng với nhiệt độ quen thuộc khiến cơ thể cậu đang bị đông cứng dần dần tan chảy.
“…Ưm.”
Hơi thở của người đàn ông phả lên tóc cậu.
“Cơ thể cậu đông cứng rồi. Không giúp ích được nhiều nhỉ.”
“…Tôi xin lỗi ạ.”
“Ngược lại, tôi có cảm giác cậu đang rút lấy hơi ấm từ người mình vậy.”
Quả thật như lời anh nói, trái lại cơ thể anh ấy còn ấm áp hơn. Hít một hơi sâu, hơi ấm từ cơ thể anh hoà lẫn mùi hương quen thuộc len lỏi ùa vào. Chóp mũi lạnh buốt đến mức đau rát bỗng chốc tan chảy trong làn hơi ấm.
Nghe anh chỉ trích cậu đã bị loại khỏi tư cách lò sưởi ấm, thế nên đáng lẽ cậu phải lùi xuống. Ấy vậy nhưng mà, một khi đã chạm vào nhiệt độ thân thể ấm áp đó, cậu chẳng còn muốn lùi lại và quay trở về nơi lạnh lẽo nữa. Suốt đêm hôm qua cũng nằm trong tư thế này, liệu có sao không? Cánh tay ôm lấy lưng cậu cũng chẳng hề có ý định đẩy ra, thế nên Do Hwa vẫn nằm nguyên vẹn trong vòng tay của Tristan. Cảm giấc bất an từng bủa vây cậu đang cùng Do Hwa chìm vào giấc ngủ như thể xoa dịu. Giấc ngủ yên bình và thoải mái nhất mà trên thế gian, chỉ đối tác name mới mang lại được.