Error Zone - Chương 15

Việc Jae Min với chiều cao tương đương kèm người với Seung Pyo là có lợi nhất, nhưng bọn bạn lớp 2 không có ý định giao quá nhiều vai trò cho người mới. Họ đã giao cho Ryu Jae Min nhiệm vụ bảo vệ khu vực dưới rổ, vì vậy họ định bằng mọi cách bù đắp phần còn lại bằng những người còn lại.

 

“A!”

 

Nhưng việc bị xuyên thủng chỉ là vấn đề thời gian. Trong khi lũ trẻ lớp 4 chuyền bóng cho nhau, Oh Seung Pyo, người cứ liên tục đổi vị trí mà không có bóng, đã tìm ra một lỗ hổng trên sân và chiếm vị trí khi lũ trẻ lớp 2 lơ là dù chỉ một chút. Bọn bạn lớp 2 đã không thể ngăn cản Seung Pyo, người đột ngột xâm nhập vào khoảng trống dù đã cố gắng kèm chặt đến đâu.

 

Ngay lập tức nhận được đường chuyền, Seung Pyo nhanh chóng thực hiện cú ném, và quả bóng bay lên một cách mượt mà đến mức đáng thất vọng và xuyên qua lưới. Những đứa bạn của cả hai lớp đều cất cao giọng.

 

“A, Oh Seung Pyo giỏi vãi!”

 

“Bực mình thật sự.”

 

Vừa lẩm bẩm, bọn bạn lớp 2 vừa chỉnh đốn lại đội hình. Vì đã bị ghi một bàn nên lần này đến lượt lớp 2 tấn công. Jae Min nhanh chóng băng qua sân và lần này đứng vững dưới rổ của đội đối phương.

 

Trong khi chạy để đổi vị trí, Jae Min liếc nhìn Oh Seung Pyo. Tất cả những đứa  lớp 4 khác đều đang tập trung về phía sân này để phòng thủ, nhưng Oh Seung Pyo vẫn đứng yên gần đường giữa sân. Jae Min đứng dưới rổ và nhìn bóng lưng to lớn của Seung Pyo.

 

Hậu vệ của lớp 2 đảm nhận việc dẫn bóng và bắt đầu chạy. Ngoại trừ một người được giao nhiệm vụ dẫn bóng, tất cả những đứa  còn lại của lớp 2 đều di chuyển sang sân đối diện, chiếm vị trí ở mọi ngóc ngách và đứng đó chuẩn bị nhận bóng trong khi cản trở hàng phòng thủ. Khi các cầu thủ của cả hai đội tập trung lại với nhau, một nửa sân trở nên đông đúc.

 

Đứa  đang rê bóng đã bị chặn một cách bất lực bởi hàng phòng thủ của Seung Pyo đang đứng ở giữa sân. Seung Pyo với tay chân dài không chỉ có lợi khi tấn công mà còn khi phòng thủ.

 

Thông thường, khi tập trung phòng thủ, người ta sẽ lùi lại phía sau càng nhiều càng tốt thay vì tiến lên phía trước. Lối chơi của Seung Pyo, người đứng vững ở giữa sân, bản thân nó đã là một sự khiêu khích đối với hậu vệ. Hậu vệ của lớp 2 dường như muốn đáp lại sự khiêu khích đó, cố gắng rê bóng qua Seung Pyo, nhưng cậu ta không thể vượt qua được Seung Pyo, người đã chặn đường như thể đã đọc được hướng đi và cuối cùng bị cướp bóng.

 

Trước khi lũ trẻ kịp thở dài, Oh Seung Pyo đã lao tới. Những đứa  lớp 2 lại chạy hết tốc lực về phía rổ của mình, nhưng không đủ sức theo kịp tốc độ của Seung Pyo. Seung Pyo ung dung chạy trên sân trống và ghi thêm một điểm nữa. Đơn giản đến mức đáng ghét.

 

“Woah!”

 

“Thấy chưa, đã bảo là không phải đối thủ mà.”

Khi trận đấu diễn ra một cách áp đảo hơn cả mong đợi, những học sinh đang xem đã hào hứng cổ vũ. Dù siêu tân binh Ryu Jae Min có chơi bóng rổ giỏi đến đâu thì có vẻ như vẫn không có khả năng đánh bại lớp 4 với át chủ bài truyền thống Oh Seung Pyo. Khác với cầu thủ chuyên nghiệp hoặc đội thể thao, trong bóng rổ ở trình độ học sinh trung học phổ thông thông thường, năng lực của một át chủ bài dẫn dắt đội quan trọng hơn chiến lược hoặc tinh thần đồng đội.

 

Jae Min cắn nhẹ môi. Trước khi bàn đến chuyện có thể thắng hay không, Jae Min thậm chí còn chưa thể đối đầu trực diện với Seung Pyo. Không, nói một cách lạnh lùng hơn thì cậu còn chưa chạm được vào bóng. Biểu cảm của Jae Min trở nên sắc bén khi cậu sốt ruột nắm chặt rồi xòe tay ra vài lần.

 

Lại đến lượt lớp 2 tấn công. Lần này chiến lược vẫn như cũ. Hậu vệ dẫn bóng và những cầu thủ còn lại nhận bóng để ghi bàn. Vì chiến lược của lớp 2 không thay đổi nên hàng phòng thủ của lớp 4 cũng vậy. Hậu vệ lại bị Oh Seung Pyo chặn lại, và sau khi đấu đá lòng tự trọng với Seung Pyo, cậu lại bị cướp bóng bằng cách tương tự và bị ghi bàn một cách dễ dàng. Liên tục bị ghi điểm, những đứa  lớp 2 mất kiên nhẫn và tranh nhau lớn tiếng.

 

“Mẹ kiếp, toàn bị Oh Seung Pyo cướp bóng thôi! Đừng cố gắng đột phá nữa mà chuyền bóng đi!”

 

“Biết rồi, biết rồi!”

 

Khi những lời chỉ trích gay gắt trút xuống từ đồng đội, hậu vệ của lớp 2 nhanh chóng trở nên khiêm tốn. Trong cơ hội tấn công tiếp theo, lần này cậu không cố gắng tự mình đột phá hàng phòng thủ mà chuyền bóng ngay cho người bạn đang chờ bóng.

 

Sau khi chỉ bị đánh đập ngay từ đầu, đây là một cơ hội khó khăn mới có được. Những đứa  lớp 2 đã thể hiện khả năng tập trung cao độ và tiếp tục chuyền bóng chính xác chưa từng thấy trước đây. Ồ ồ, tiếng thán phục của khán giả vang vọng khắp sân. Jae Min vươn tay ra. Cuối cùng quả bóng cũng đến tay cậu.

 

Thông thường, khi có cơ hội thực hiện cú ném dưới rổ, nhiều cầu thủ sẽ ý thức về hàng phòng thủ đang cố gắng ngăn cản mình. Họ rê bóng và đấu trí, sau đó tìm cơ hội để ném bóng lên, hoặc chuyền bóng cho cầu thủ ở gần để tiếp tục gây rối cho hàng phòng thủ. Trung phong của lớp 4 cũng trừng mắt và cố gắng kiềm chế Jae Min ngay khi cậu chạm vào bóng.

 

Nhưng Jae Min, người vừa mới học bóng rổ, không có thời gian để lo lắng về những điều khác hoặc quan tâm đến hàng phòng thủ. Chỉ có việc cậu đã có được cơ hội mà cậu hằng chờ đợi là quan trọng. Jae Min quay người về phía rổ, và không hề do dự, cậu nhảy lên và ném bóng như đã được học.

 

Cú ném chân thực như sách giáo khoa, không có bất kỳ kỹ xảo hay mánh khóe nào, ngược lại khiến hàng phòng thủ bối rối. Quả bóng được ném lên một cách chân thực và bay đi một cách chân thực,

 

“Vào!”

 

Vượt qua rổ một cách chân thực trong tiếng reo hò lớn.

 

“Ryu Jae Min ghi bàn đầu tiên cho lớp 2!”

 

“Wow, vãi cả đỉnh?”

 

Với diễn biến trận đấu ngày càng trở nên thú vị, những người đang xem đã vung tay hoặc vỗ tay và hòa mình vào trận đấu. Jae Min, người cuối cùng cũng đã hoàn thành vai trò của mình, cũng không giấu được niềm vui và cười tươi rói.

 

“Giỏi lắm, Ryu Jae Min!”

 

Những đứa  lớp 2 tranh nhau khen ngợi Jae Min. Đến lúc này, Jae Min dường như mới hoàn hồn, kìm nén nụ cười rạng rỡ và giả vờ bình tĩnh, nhưng khuôn mặt cậu đã không còn vẻ lạnh lùng thường ngày mà tràn đầy sự nhiệt huyết. Trong khi lũ trẻ lớp 2 chia sẻ niềm vui ghi bàn đầu tiên, thì lũ trẻ lớp 4 lại trút sự oán giận lên trung phong của chúng.

 

“Trời ạ, đến thế mà cũng không chặn được à?”

 

“À, chỉ là lơ là một chút thôi. Tớ sẽ làm nghiêm túc hơn.”

 

Trung phong của lớp 4, người đã để lọt lưới cú ném đầu tiên từ một người mới, trả lời một cách ngại ngùng. Seung Pyo im lặng nhìn Jae Min đang cười dưới rổ. Dù gì thì đây cũng chỉ là bàn đầu tiên. Hiện tại lớp 4 vẫn đang dẫn trước một cách áp đảo.

 

Những đứa  lớp 4 cố gắng tìm lại nhịp điệu của mình, nhưng lớp 2, người đã có được động lực sau khi ghi điểm đầu tiên, đã không còn dễ dàng như trước. Khi cán cân nghiêng về một bên như một chiếc bập bênh dần lấy lại sự cân bằng, quả bóng đã đi lại khắp sân nhanh hơn trước một chút.

 

Thật khó tin là Jae Min đã ghi thêm hai điểm nữa. Cậu đã ghi bàn chỉ bằng những cú ném dưới rổ chính thống, bám sát kế hoạch ban đầu mà không có bất kỳ chiến lược đặc biệt nào. Trung phong của lớp 4, người ban đầu khẳng định rằng cậu đã bị lơ là nên mới bị thua, đã khó đưa ra lý do tương tự khi Jae Min liên tục ghi điểm. Dù đây là trận bóng rổ đầu tiên, Ryu Jae Min có chiều cao nhỉnh hơn cậu một chút, và khả năng bật cao hay nắm bắt thời điểm cũng tốt hơn cậu nghĩ, khiến việc phòng thủ trở nên khó khăn.

 

Khi những bàn thua theo một mô típ tương tự lặp đi lặp lại, cuối cùng những đứa  lớp 4 đã đồng thanh hét lên.

 

“Oh Seung Pyo, cậu xem vị trí trung phong đi!”

 

Bất chấp tiếng kêu tuyệt vọng của bọn bạn, Seung Pyo vẫn trả lời với khuôn mặt chán chường.

 

“À, gì chứ. Tớ không thích làm trung phong vì chán lắm.”

 

“Lần này làm ơn làm giùm đi. Ryu Jae Min cao quá nên ngoài cậu ra thì khó mà cản được.”

Oh Seung Pyo là người sẽ dồn hết tâm sức vào những việc mình thích, những việc mình muốn làm hơn bất kỳ ai, nhưng lại trở nên lười biếng hơn bất kỳ ai vào những việc mình không giỏi, những việc mình không muốn làm. Cậu thể hiện sự không hài lòng với tình hình bằng biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng cuối cùng cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo ý kiến của đa số. Dù sao thì bóng rổ cũng là một môn thể thao đồng đội, và trận đấu hôm nay là một trận đấu quan trọng đối với Seung Pyo vì nó có một vụ cá cược liên quan.

 

Seung Pyo, người chấp nhận việc đổi vị trí, đã ra hiệu tay và chạy về phía cuối sân. Khi cậu, người đã kiểm soát khu vực giữa sân trong suốt thời gian qua, chặn đường như một người gác cổng gần rổ, một cảm giác áp lực đột ngột ập đến khu vực đó. Những đứa  của mỗi lớp hét lớn để cổ vũ và một lần nữa củng cố quyết tâm của mình. Ngoại trừ hai người bận cãi nhau dưới rổ.

 

“Này, đừng có bám sát quá.”

 

“Thì phòng thủ dưới rổ vốn là như này mà, sao nào?”

 

“Đừng có kéo áo.”

 

“Có kéo đâu? Mới học bóng rổ mà đã định giở trò giả vờ rồi.”

 

Trong khi những đứa  khác lặp đi lặp lại các pha tấn công và phòng thủ, đột phá và kiềm chế, không thể dễ dàng tiến lên phía trước, thì hai trung phong đảm nhận khu vực dưới rổ cũng đang lén lút cãi nhau.

 

Để chặn đứng các pha tấn công dưới rổ của Jae Min ngay từ đầu, Seung Pyo đã bám sát ngay sau lưng Jae Min và di chuyển như hình với bóng mỗi khi Jae Min nhấc chân.

 

Jae Min hơi nhíu mày và tập trung cao độ hơn bao giờ hết. Có thể là do cậu tưởng tượng, nhưng cậu dường như cảm nhận được cả hơi thở của Oh Seung Pyo. Cậu có cảm giác như lưng mình đang nóng lên vì hơi ấm truyền đến từ phía sau. Dù cậu có đổi vị trí thế nào để rũ bỏ, Seung Pyo vẫn không buông Jae Min và bám sát ngay lập tức.

 

Nghĩ lại thì hàng phòng thủ trước khi đổi vị trí cũng không khác biệt lắm, nhưng có lẽ vì cái tên mình ghét dính lấy mình nên cậu cảm thấy khó chịu hơn. Biểu cảm nhăn nhó một lần không dễ dàng dịu đi, nhưng cậu nghiến răng vì biết rằng đây là cách phòng thủ của trung phong như Seung Pyo nói.

 

Jae Min luôn là người nhanh chóng tập trung vào những việc cần thiết. Sau khi chấp nhận tình huống, cậu chỉ tập trung vào quả bóng, theo dõi dòng chảy của trận đấu thay vì Seung Pyo đang đuổi theo mình ở phía sau. Đầu cậu tràn ngập suy nghĩ rằng nếu nhận được đường chuyền thì cậu phải ném bóng lên mà không bỏ lỡ thời cơ, và sự khó chịu vì hơi ấm sát gần cũng trở nên mờ nhạt.

 

Mặt khác, ánh mắt của Seung Pyo, người đứng phía sau, vẫn không thể tập trung vào một chỗ và đang xao nhãng.

 

Đôi mắt lẽ ra phải di chuyển nhanh chóng theo tình hình trên sân và quả bóng, nhưng cứ liên tục hạ xuống mái tóc đen ngay trước mắt cậu. Mỗi khi Ryu Jae Min di chuyển sang trái và phải, mái tóc cũng rung rinh theo như một cái đuôi chậm một nhịp.

 

Mỗi khi đó, một mùi hương thoang thoảng, khó phân biệt là mùi dầu gội hay mùi cơ thể, thoang thoảng bay đến từ Ryu Jae Min. Nếu nó rõ ràng như mùi nước hoa thì có lẽ sẽ ổn thôi, nhưng nó cứ lặp đi lặp lại việc kích thích mũi một cách thoáng qua rồi biến mất như một ảo ảnh, khiến cậu cứ mãi bận tâm đến mức cậu tự hỏi liệu đây có phải là một chiến lược hay không.

 

Mặc kệ có mùi hay không. Oh Seung Pyo cố gắng phớt lờ và quay mắt lại về phía sân, nhưng mỗi khi Jae Min di chuyển trước cậu một bước hoặc theo sau cậu chậm một bước, những thứ như đường cằm nghiêng nghiêng và gáy nhìn từ phía sau, vành tai nhỏ nhắn cứ liên tục lọt vào tầm mắt khiến cậu không thể tập trung được. Có lẽ vì cậu chỉ toàn đối diện khi nói chuyện nên hình ảnh Ryu Jae Min nhìn từ phía sau lại xa lạ đến bất ngờ.

 

Dù là mùa đông nhưng cậu vẫn thấy mồ hôi lấm tấm trên gáy trắng trẻo. Seung Pyo cũng thấy nóng. Họ đã đổi cho nhau vài bàn thắng rồi nên cậu cũng đã chạy khá nhiều. Có vẻ như Jae Min đang khó thở vì nhịp thở của cậu hơi gấp gáp. Cái vẻ bình tĩnh của cậu ta ngay cả khi tức giận, khi cậu thở hổn hển và di chuyển cơ thể lại có chút khác biệt so với khi nhìn từ xa….

 

“Oh Seung Pyo, làm gì đấy!”

 

Khi Seung Pyo giật mình tỉnh lại vì tiếng kêu vội vã của bọn bạn, cậu mới nhận ra rằng quả bóng đang ở trong tay Ryu Jae Min. Cậu chửi thầm và nhảy lên nhưng đã quá muộn. Jae Min đã lại một lần nữa thực hiện thành công cú ném dưới rổ chính thống mà cậu đã thành công mấy lần rồi, và quả bóng đã vượt qua tay Seung Pyo và xuyên qua lưới một cách gọn gàng.

 

Oaaaaaa! Tiếng reo hò lớn nhất từ trước đến giờ vang lên. Ngay cả những giáo viên đang đứng giữa các học sinh cũng lẩm bẩm “Trời ơi” và che miệng lại vì ngạc nhiên.

 

“Điên mất, Ryu Jae Min còn vượt qua được cả Oh Seung Pyo kìa!”

 

“Chuyện này giờ không biết sẽ ra sao nữa. Đặt tiền ngay bây giờ đi.”

 

Những người đang xem, số lượng đã tăng gấp đôi so với ban đầu, bắt đầu phấn khích. Cũng có những đứa  bắt đầu đặt cược muộn, và có những đứa  quay video trận đấu bằng điện thoại.

 

Ryu Jae Min, người đã ghi bàn, ngay lập tức chạy về phía rổ đối diện để phòng thủ. Những đứa  lớp 2 đã đụng vai hoặc đập tay high-five với Jae Min đang chạy cùng trên sân và không giấu được sự phấn khích của mình.

 

“Ryu Jae Min, cậu không phải thiên tài thật đấy à?”

 

“Cậu giờ không thoát được bóng rổ đâu. Bọn tớ sẽ cứ bám dính lấy cậu cho mà xem.”

 

Đáp lại những lời khen ngợi pha chút đùa cợt của bọn bạn, Jae Min cười lớn và cùng vỗ tay với chúng. Đó là một nụ cười sảng khoái và dễ chịu, như thể cái răng đau đã rụng mất rồi vậy.

 

“Oh Seung Pyo, cậu sao thế?”

 

“Sao cậu không chặn được chứ, cậu đó!”

 

Khác với Jae Min, người đang được mọi người ca ngợi và chú ý, Seung Pyo bị những đứa  đã tin tưởng giao cho cậu vị trí dưới rổ vây quanh và quở trách. Nhưng Seung Pyo không hề xấu hổ mà chỉ lườm Jae Min đang chạy về phía xa rồi dửng dưng đáp lại.

 

“Đã bảo là không thích làm trung phong rồi mà.”

 

“Vậy đổi lại nhé?”

 

“Không, lần này tớ sẽ làm đàng hoàng.”

Khi thấy cậu có vẻ như đã bừng bừng khí thế, bọn bạn cũng ngừng trách móc. Seung Pyo chạy về phía rổ của lớp 2. Cuộc tấn công của lớp 4 bắt đầu.

 

Sự phấn khích khi lính mới bóng rổ Ryu Jae Min đã phá vỡ hàng phòng ngự của át chủ bài Oh Seung Pyo và ném bóng thành công, ngược lại khiến những đứa  lớp 2 trở nên mất tập trung. Khi sự căng thẳng từng duy trì đến giờ sụp đổ, lần này đường chuyền đã được kết nối một cách dễ dàng, và quả bóng đã nhanh chóng đến tay Seung Pyo.

 

Hầu hết các điểm của lớp 4 đều do Seung Pyo chịu trách nhiệm, và sự năng động của Jae Min chỉ tập trung vào các pha tấn công dưới rổ. Vì lý do đó, Jae Min thậm chí còn chưa thể bắt đầu phòng thủ một cách nghiêm túc. Jae Min cũng đã cố gắng ngăn cản cậu một cách tỉ mỉ như Seung Pyo đã bám chặt và kèm sát cậu ở phía sau trước đó, nhưng không dễ như cậu nghĩ. Seung Pyo, cao gần 190 cm, còn nhanh nhẹn nữa, khiến Jae Min hết lần này đến lần khác bỏ lỡ nhịp điệu của cậu và phải vội vã đuổi theo phía sau.

 

Khi quả bóng vào tay Seung Pyo, Jae Min đã cố gắng hết sức để thu hẹp khoảng cách với Seung Pyo. Seung Pyo nghiêng người và rê bóng, và Jae Min nhanh chóng đuổi theo và áp sát cậu như thể đang đẩy cậu. Seung Pyo cũng kiềm chế Jae Min và có vẻ như đang đo thời điểm, lùi lại một vài bước, rồi đột nhiên nhảy lên cao.

 

Jae Min, người đã trở nên vội vã, cũng nhanh chóng vươn tay ra, nhưng đã quá muộn. Quả bóng bay qua tay Jae Min một cách vô ích và bay thẳng vào lưới, và Seung Pyo, người đã nghiêng người về phía sau và nhảy lên, đã cười và hạ cánh một cách thoải mái.

 

“Oa, fadeaway!”

 

“Oh Jordan đến à?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo