“Ừ.”
Suhyun nghiêng đầu nhìn Seungpyo với vẻ nghi ngờ khi chỉ nhận được câu trả lời vô hồn cho câu hỏi trêu chọc đó. Seungpyo, người đã thúc giục cô nhanh đi hát, lại chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình như thể hồn đã lìa khỏi xác.
Nhưng Suhyun nhanh chóng không còn quan tâm đến phản ứng của Seungpyo nữa. Bởi vì nhạc nền đã bắt đầu. Bài hát mà Suhyun chọn là bài hát hit của một ca sĩ solo nổi tiếng, đồng thời là bài hát của thần tượng hàng đầu trong cùng công ty quản lý và là tiền bối lớn của Suhyun.
Seungpyo, người lúc đầu chỉ ngồi ngơ ngác như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng, dần dần tỉnh táo lại trước kỹ năng ca hát của người bạn cùng lớp, người dễ dàng vượt qua những nốt cao. Khi Suhyun kết thúc bài hát bằng màn trình diễn bắn súng bằng ngón tay, cậu đã vỗ tay một cách vô thức.
“Điên rồi. Cậu hát hay hơn nhiều rồi đó.”
“Ngày nào tôi cũng tập mà, phải giỏi hơn chứ.”
Từ đó trở đi, cả hai chỉ tập trung vào việc hát. Seungpyo, người được Suhyun truyền cảm hứng, cũng chọn bài hát tiếp theo và bắt đầu hát. Kỹ năng ca hát của cậu vẫn dở như vài ngày trước, nhưng bạn bè thân thiết hồi cấp 2 đã biết Seungpyo hát dở và lạc nhịp, nên cậu không cần phải giả vờ như mình giỏi.
Khi cả hai luân phiên hát, một giờ đã trôi qua rất nhanh. Cả hai người đang hăng say đi ra ngoài chơi mấy ván game đối kháng và đua xe.
Sau khi tập trung vào game một lúc, cả hai đói đến mức bụng réo lên và đi đến một quán bánh waffle. Seungpyo, người đang cắn vài miếng bánh waffle giòn rụm với mứt táo và kem tươi, đột nhiên nhớ đến chuyện đã xảy ra ở học viện.
“À, Kang Jiseon cũng học ở học viện mà tôi đang học á.”
“À, thật hả? Bạn ấy vẫn khỏe chứ?”
“Kang Jiseon bảo dạo này khó gặp được cậu lắm á.”
“Tại tôi luyện tập nên về nhà muộn và không dùng điện thoại được nữa. Tôi không liên lạc thường xuyên như hồi xưa được.”
Thì ra việc chuẩn bị làm người nổi tiếng hay chuẩn bị cho kỳ thi đại học cũng đều bận rộn và mệt mỏi như nhau. Chỉ cần đi học thôi cũng đã khó gặp được rồi, huống chi là khi đã vào công ty quản lý. Seungpyo gật đầu.
Khi cả hai định tiếp tục trò chuyện trong lúc ăn bánh waffle, đã đến giờ phải chia tay. Suhyun bảo bạn ấy phải đến phòng tập vào buổi tối, nên cả hai không thể ăn tối cùng nhau. Seungpyo cũng đã hứa với gia đình rằng sẽ ăn tối với họ hôm nay vì các dì của cậu sẽ đến nhà.
“Hôm nay vui quá! Hẹn gặp lại cậu khi nào có thời gian nha.”
“Ừ, cậu về cẩn thận.”
Sau khi chào nhau xong, Seungpyo lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Suhyun đang đi về phía ngược lại. Thay vì quay người ngay lập tức, cậu hít một hơi rồi nghiêng đầu.
“Chuyện này không phải là hẹn hò.”
Mọi thứ quá giống hồi cấp 2.
Ở karaoke, cả hai chỉ cạnh tranh hát liên tục mà không nói với nhau câu nào, thực hiện những màn trình diễn hài hước như thể đang thi xem ai “lầy” hơn, chọn những trò chơi mà cả hai muốn chơi và chơi luân phiên, đi ra ngoài ăn vặt rồi vội vã chia tay khi đến giờ phải về nhà.
Vì quá mải mê chơi mà cậu đã kết thúc ngày chủ nhật mà không kịp so sánh và thử nghiệm xem “thời kỳ hoang mang về khuynh hướng tính dục mà thanh thiếu niên thường trải qua” sẽ khác biệt như thế nào khi ở bên một bạn gái.
Seungpyo quay người lại, nuốt lấy sự hối hận muộn màng vì đã sử dụng thời gian một cách sai lầm. Nghĩ lại thì đó là điều đương nhiên. Dù cậu đã vui khi gặp lại người bạn cùng lớp hồi cấp 2, nhưng cậu không thể bỗng nhiên coi một người bạn mà cậu đã thân thiết từ vài năm trước thành một cô gái được.
Vậy thì mình phải gặp ai đây? Seungpyo dừng chân khi đi ngang qua khu vui chơi với những suy nghĩ trống rỗng.
Sau khi do dự một lúc, cậu bước vào khu vui chơi mà cậu đã từng vào một lần với Ryu Jaemin và một lần với Jeong Suhyun, lần này là một mình. Bỏ lại những người đang dồn hết sức vào công việc riêng, cậu mở cửa buồng karaoke còn trống.
Seungpyo ngồi phịch xuống chiếc ghế trống. Trên màn hình vẫn đang phát luân phiên những video ca nhạc chưa được chọn bài nào. Chẳng hiểu sao cậu lại đến phòng karaoke chỉ cách nhau vài ngày. Thường thì cậu sẽ hát rất nhiều bài hát, nhưng khi ngồi một mình, chỉ có một bài hát cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Từ khi cậu đến khu vui chơi.
Sau khi do dự, cậu bỏ xu vào khe máy. Một bài hát chủ đề hoạt hình dễ thương không phù hợp với sự yên tĩnh trong buồng hát bắt đầu vang lên.
Seungpyo không hát. Cậu chỉ cắn môi trong khi nhìn chằm chằm vào video với những nhân vật động vật tròn trịa và dễ thương dường như không có bất kỳ lo lắng nào trên đời đang nhảy múa vui vẻ.
“Áaa, chết tiệt… Phải làm sao đây….”
Seungpyo, người vuốt ngược mái tóc cúi gằm xuống nhiều lần như thể cuộc đời đã kết thúc, bỏ chạy khỏi đó trước khi bài hát ngắn kết thúc, với bài hát chủ đề hoạt hình làm nhạc nền.
Khi cậu đang bước nhanh như chạy để về nhà, một giọng nói quen thuộc bỗng gọi cậu lại.
“Ơ! Oh Seung!”
Seungpyo giật mình và quay lại, những gương mặt quen thuộc mà cậu vẫn thấy hàng ngày đang nhìn cậu. Seungpyo chỉ ngơ ngác nhìn họ mà không có vẻ gì là vui mừng.
“Cậu bảo có hẹn mà? Bọn tôi đang định ra quán net, đi cùng không?”
“toi về nhà sau khi hẹn xong rồi.”
“Thôi kệ, khi nào vào được thì cậu vào nha.”
“Ừ.”
Seungpyo vừa chào vừa vội vàng rời đi như thể cậu vừa bị bắt quả tang đang ăn trộm. Bọn trẻ quay lại nhìn cậu và xì xào.
“Sao trông nó kỳ vậy. Cứ như bị ốm ấy.”
“Tuần này nó hơi lạ rồi thì phải?”
“Chắc lại cãi nhau với anh trai rồi.”
Ngày cuối tuần quý giá cứ thế trôi qua.
***
Thứ Hai, vừa mở cửa lớp, Seungpyo đã cảm thấy bầu không khí kỳ lạ.
Ánh mắt của đám bạn thân nhìn cậu không bình thường chút nào. Seungpyo cũng đặt cặp xuống chỗ ngồi, khẽ nhíu mày.
“Gì đấy?”
“Ô Seungpyo, đồ phản bội!”
Một đứa cố tình hạ giọng, gầm gừ.
“Nghe bảo mày gặp Jung Suhyun?”
“Hẹn hò hôm Chủ nhật là Suhyun à?”
“Nghe bảo mày đi hát karaoke với Jung Suhyun!”
Khí thế như bầy linh cẩu lao vào cắn xé mục tiêu. Seungpyo lùi lại, vô thức liếc nhìn về phía Jaemin.
Ryu Jaemin hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, mặt không cảm xúc nhìn xuống cuốn sách. Seungpyo đẩy những đứa trẻ phiền phức ra, lầm bầm.
“Gặp thì sao?”
“Đằng nào cũng gặp thì rủ bọn tao đi cùng có phải hơn không? Mày biết là bọn tao cũng muốn gặp Jung Suhyun mà!”
“Ái chà, nghe nó nói kìa, đồ chó.”
Nhưng bọn trẻ cũng không thể phủ nhận sự thật tàn khốc, mỗi đứa một vẻ thở dài tiếc nuối rồi vây quanh Seungpyo. Seungpyo xua tay bảo chúng biến đi nhưng sự hiếu kỳ của bọn trẻ đã bùng cháy như lửa gặp dầu.
“Thế nào? Có xinh hơn hồi cấp hai không?”
“Hôm qua chỉ đi hát karaoke thôi à? Còn làm gì nữa?”
“Sao lại gặp nó? Nói chuyện gì?”
Hàng loạt câu hỏi đổ dồn tới tấp, Seungpyo nhắm chặt mắt. Sai lầm rồi. Lẽ ra nên đến một vùng quê xa xôi, nơi không có người quen nào để chơi mới đúng.
Trong khi Jung Suhyun, người có ước mơ trở thành nghệ sĩ, có lẽ đang trải qua một ngày bình yên thì chỉ mình cậu phải chịu đựng phiền phức vì tội gặp gỡ riêng thành viên nhóm nhạc nữ tương lai. Hơn nữa, cậu còn chưa giải quyết được nỗi băn khoăn về việc mình có xu hướng tình dục gì đó trong giai đoạn nổi loạn này.
“Ồn ào quá! Chỉ là chơi một lúc rồi về thôi!”
Cậu quát lớn, bọn trẻ lúc này mới cụp đuôi, tản ra. Dù sao thì chắc chắn chúng vẫn sẽ tụ tập lại, lầm bầm với nhau nhưng ít nhất chúng không làm phiền cậu nữa là may rồi. Seungpyo thở dài một hơi dài, không tiếng động.
“Không muốn để Ryu Jaemin biết chuyện mình gặp Jung Suhyun.”
Không, tại sao? Biết thì sao? Tại sao lại không được biết?! Seungpyo tự phản bác lại suy nghĩ của mình, cố tỏ ra bình tĩnh rồi mở sách giáo khoa.
Jaemin thực sự không quan tâm hay chỉ giả vờ không biết, hôm nay cậu ấy thậm chí còn không vô tình liếc nhìn Seungpyo một lần nào. Lúc nãy thì đọc sách, giờ thì lại nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt thờ ơ.
Nếu không phải cái điện thoại chết tiệt kia thì đã không có chuyện này… Seungpyo lầm bầm trong lòng rồi thở dài thườn thượt. Giờ trách điện thoại thì được ích gì. Mọi chuyện đã lỡ rồi.