Error Zone - Chương 34

Những lời thăm dò không hợp với cậu ta cứ quanh co lòng vòng, có vẻ không ổn. Jae Min không thèm nghe thêm nữa mà trả lời.

“Tôi đoán được cậu định nói cái vớ vẩn gì rồi, chỉ cần tưởng tượng thôi là đã thấy phát bực rồi, nên im miệng đi.”

“Thay vì thế, hãy nghe tôi nói này. Cậu cũng có những điều muốn giải tỏa theo cách này, à, tôi không nói vậy để trêu cậu đâu, đó là sự thật mà, dù sao thì cậu cũng có lý do để quay video hay chụp ảnh rồi đăng lên chứ. Tôi tìm hiểu thì thấy tất cả là do giai đoạn khủng hoảng giới tính mà thanh thiếu niên nào cũng trải qua cả? Trước kia cậu còn hút thuốc nữa cơ mà. Nếu cứ làm những chuyện nguy hiểm để giải tỏa căng thẳng thì cũng không tốt cho cậu đâu.”

“Cậu không nghe thấy tôi bảo im miệng à?”

“Vì cùng trường nên tiết kiệm được thời gian, mà cũng không ai phát hiện ra nữa.”

“Không ai phát hiện ra thì để làm gì. Chẳng phải cậu sẽ tung nó ra đấy thôi.”

“Nếu không tin tôi thì cậu cũng chụp một tấm ảnh tôi đang thủ dâm rồi mang đến đây đi. Vậy là xong chứ gì.”

Jae Min lộ vẻ mặt khó chịu ra mặt trước đề nghị dai dẳng của cậu.

“Cho không tôi cũng không thèm lấy.”

“Tôi cũng không hiểu sao mình lại thế này nên đã thử tìm tư vấn rồi đấy? Nhưng mà… người ta bảo là đến tuổi học sinh cấp ba thì có thể như thế này. Không có gì to tát đâu.”

Chắc đây không phải là một đề nghị tồi tệ đối với một kẻ đã từng làm chuyện đó với những người cậu còn chẳng biết mặt mũi là ai. Seung Pyo thăm dò bầu không khí của Jae Min rồi hỏi.

“Chẳng lẽ… chuyện đó của chúng ta là nụ hôn đầu của cậu hay gì đó, không phải vậy chứ?”

Sẽ còn đáng ngạc nhiên hơn nếu một kẻ lén lút điều hành tài khoản ảnh nóng rồi buôn chuyện thô tục với những người không quen biết lại bảo là mình chưa từng hôn ai đấy. Thẳng thắn mà nói thì Seung Pyo tự tin là mình sẽ không hề nhướn mày dù cho cậu ta thú nhận đã dâng cả thân xác cho những người đó.

Nhưng vì cậu ta ra sức chối bỏ đến mức quá đáng nên cậu tò mò hỏi thử, và ngay lập tức cậu nhận được câu trả lời sắc bén.

“Đương nhiên là không phải rồi, thằng chó chết ạ.”

“Ờ, tôi cũng không phải mà. Vậy thì cả hai chúng ta đều không phải lần đầu thì cứ coi như chuyện bình thường thôi chứ sao.”

Cậu không muốn thua nên đã giả vờ như đó không phải là lần đầu của mình. Đành vậy thôi. Giờ mà thú nhận đó là nụ hôn đầu thì cậu sẽ thành một thằng ngu ngốc đã vứt bỏ nụ hôn đầu của mình vào hư không. Đó là một hành động ngu ngốc đến mức cậu không thể chỉ trích Ryu Jae Min là đồ điên được nữa.

Jae Min cau có nhìn Seung Pyo đang đứng lỳ ra đó rồi buông một câu.

“Tự hào vì đã có nhiều kinh nghiệm lắm à? Thật là đồ trai bao….”

“Từ giờ đừng có dùng những từ ngữ xấu xa như trai bao nữa. Chẳng phải tôi đã bảo là sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa rồi sao.”

“Chính cậu là người đã nói câu đó trước đấy.”

“À, xin lỗi mà.”

Seung Pyo tin rằng Jae Min sẽ đồng ý. Nếu định từ chối thì Jae Min đã rời khỏi phòng âm nhạc từ lâu rồi, nhưng Ryu Jae Min vẫn đứng trước mặt cậu.

Hơn nữa, khủng hoảng giới tính mà thanh thiếu niên nào cũng trải qua, và cả những ham muốn rõ ràng cứ thỉnh thoảng lại ập đến tấn công cơ thể cậu nữa, chắc chắn không phải là chuyện chỉ mình cậu trải qua thôi.

“Cậu đã cho tôi ăn hành một lần, tôi cũng đã cho cậu ăn hành một lần, hai chúng ta đều đã cho nhau ăn hành rồi… vậy thì từ giờ trở đi cả hai cứ làm những gì mình muốn là được chứ gì.”

Có lẽ Oh Seung Pyo là người đầu tiên Ryu Jae Min thấy cái bộ dạng hèn hạ của mình, chuyên dùng điểm yếu của người khác để uy hiếp, và Ryu Jae Min cũng có lẽ là người duy nhất mà Oh Seung Pyo bộc lộ bản chất điên rồ của mình ra.

Với việc cả hai bên đều đã không còn gì để che giấu nữa, thì việc cứ gạt bỏ mọi thứ sang một bên rồi giải quyết mỗi khi ham muốn dâng trào cho đến khi giai đoạn khủng hoảng giới tính này kết thúc, theo suy nghĩ của Seung Pyo thì không có gì là xấu cả. Ryu Jae Min, người đứng nhất toàn trường, chắc chắn sẽ hiểu cho suy nghĩ của cậu vì cậu là một người thông minh. Có lẽ những người bình thường khi nghe thấy sẽ cho rằng cậu bị điên, nhưng dù sao thì chuyện này cũng không đến tai người khác đâu.

“Tôi…”

Đúng lúc Jae Min định trả lời thì cánh cửa bật mở. Nghĩ lại thì, cậu đã không khóa cửa lại mà cứ ầm ĩ nãy giờ.

Trong lúc Seung Pyo thầm giật mình nuốt nước bọt vì sự bất cẩn của mình, thì giáo viên âm nhạc bước vào với đôi mắt trợn tròn.

“Các em vẫn còn ở phòng âm nhạc à? Mau về lớp đi. Sắp bắt đầu tiết học rồi đấy.”

“Vâng ạ. Em xin lỗi.”

“Các em phải dọn dẹp nhiều thứ lắm hả? Tôi xin lỗi. Đáng lẽ tôi phải làm mới đúng.”

“Không ạ, không có gì nhiều đâu ạ. Em đi ngay đây.”

Lần sau phải cẩn thận hơn mới được. Seung Pyo thở phào nhẹ nhõm rồi bước ra khỏi phòng âm nhạc và lên cầu thang, Ryu Jae Min, người vừa nãy có vẻ định trả lời cậu, thì vẫn im lặng nãy giờ.

Vẻ mặt lạnh lùng đó như thể cậu đã quên hết mọi chuyện vừa xảy ra. Chỉ có vết máu khô nhỏ trên môi cậu là bằng chứng cho những gì đã xảy ra trong phòng âm nhạc.

Cậu không thể hỏi thêm gì nữa ở hành lang nơi mọi người qua lại, và cuối cùng cậu vẫn chưa nhận được câu trả lời và đang đến gần lớp học. Thôi kệ đi. Tiện thể, Seung Pyo thì thầm vào tai Jae Min.

“Tôi sẽ ở phòng tài liệu vào giờ ăn trưa. Nếu cậu nghĩ lại thì đến nhé.”

“Cứ tha hồ mà chờ đi.”

Jae Min sải bước đi trước và mở cửa lớp như thể chuyện này không đáng để cậu cân nhắc.

Sau khi tan học, Jae Min đứng một mình trước cổng trường để chờ xe đến đón.

Cậu luôn nhìn ra xa với vẻ mặt vô cảm như thường lệ, nhưng rồi khóe miệng cậu bỗng nhiên giãn ra và cười khúc khích. Cậu định nhịn vì cảm thấy như thể mình sẽ thua nếu cười, nhưng vì không có ai nhìn nên cậu đã thả lỏng.

Hôm nay vào giờ ăn trưa, Ryu Jae Min đã làm gì sau khi nhận được một đề nghị gây sốc?

Còn gì nữa chứ. Đương nhiên là cậu đã không đi rồi. Dù sao thì cậu cũng chỉ nửa tin nửa ngờ rằng Oh Seung Pyo có thật sự chờ mình ở phòng tài liệu hay không. Nếu đó là lời nói thật lòng thì Oh Seung Pyo sẽ chỉ phải xấu hổ một mình rồi thôi, còn nếu đó là lời nói dối thì cậu không thể để bị lừa gạt bởi cái trò đùa đó được, nên ngay từ đầu Jae Min chỉ có một lựa chọn duy nhất là ‘không đi’.

Khi tiết học sắp bắt đầu, Oh Seung Pyo trở lại lớp với vẻ mặt cố tỏ ra bình thường nhưng thật ra thì đang thối rữa. Nhìn thấy lũ bạn đang chơi ở sân thể thao hỏi cậu đã đi đâu, Jae Min biết chắc chắn là cậu ta đã thật sự cắm rễ ở phòng tài liệu.

Oh Seung Pyo không trả lời tử tế mà quay trở về chỗ ngồi, không nói với Jae Min một lời nào cho đến khi tan học. Cậu ta vốn dĩ là một kẻ mặt dày đến mức có thể nói rằng cậu ta chỉ đang cố câu nhử Jae Min thôi, nhưng đến cả những câu đùa đó mà cậu ta còn không thể thốt ra, thì có vẻ như chính bản thân cậu ta cũng cảm thấy xấu hổ khi nghĩ lại.

Jae Min, người đã cố gắng không cười trong lớp, giờ đang thoải mái cười nhạo Oh Seung Pyo. Cậu ta đã tin vào cái gì mà lại tự tin bảo là mình sẽ ở phòng tài liệu vào giờ ăn trưa chứ, càng nghĩ càng thấy cậu ta là một tên điên. Cậu ta thật sự nghĩ rằng sau khi nghe những lời đó thì cậu sẽ đến gặp cậu ta sao?

‘Đúng là đồ ngốc. Thật kỳ lạ khi cái đầu đó lại có thể đứng thứ hai toàn trường đấy.’

Dù sao thì người lớn cũng đã từng bảo cậu là cái đầu dùng để học khác với cái đầu dùng để sinh hoạt mà. Vấn đề là những lời đó cũng không phải là lời khen dành cho Jae Min cho lắm.

Việc được điểm cao không có nghĩa là cậu nhanh nhạy hơn hay không mắc sai lầm hơn người khác, nhưng việc phải nhận những lời trách móc hay những ánh mắt đại loại như ‘Tại sao đến cả chuyện đó mà đến cả người như cậu cũng không làm được’ mỗi khi cậu phạm sai lầm hay gặp phải những lo lắng mà ai cũng có, thì cũng không phải là chuyện gì vui vẻ cả. Nghĩ đến kinh nghiệm của mình, cậu không muốn liên kết thành tích của Oh Seung Pyo với sự ngu ngốc của cậu ta rồi cười nhạo cậu ta.

Nhưng buồn cười thì vẫn là buồn cười thôi. Trong lúc cậu tự gật đầu, một chiếc xe quen thuộc dừng lại gần đó. Cậu nhanh chóng chạy đến và mở cửa ghế phụ, người lái xe đón khách chào cậu.

“Chào cháu. Cháu là Jae Min à?”

“…À, vâng ạ.”

Người cầm lái là một người lạ. Jae Min ngập ngừng một chút rồi nhanh chóng lên xe và đáp lại lời chào.

“Chào bác ạ.”

“À, bác được quyết định đến đón cháu kể từ hôm nay, bố mẹ cháu đã nói với cháu chưa?”

“…Chưa ạ.”

“Bác cũng vừa phỏng vấn xong ngày hôm qua rồi được quyết định làm ngay hôm nay thôi. Chắc do mọi thứ thay đổi quá gấp gáp nên bố mẹ cháu chưa kịp nói với cháu.”

Jae Min có hơi bối rối vì cậu hoàn toàn không biết việc người lái xe đón khách sẽ thay đổi, nhưng cậu nhanh chóng chấp nhận tình huống này. Đây không phải là lần đầu tiên người lái xe đón khách của Jae Min thay đổi mà không nói gì với cậu.

Anh chàng hay đón cậu lần này đã làm việc khá lâu rồi và cũng khá hiểu chuyện của Jae Min. Anh ta còn có sự tinh tế để đáp ứng những yêu cầu như đến đón muộn hơn 10, 20 phút mà không để bố mẹ cậu biết, không biết có phải anh ta đã bị phát hiện ra hay không. Cậu sẽ cảm thấy có lỗi nếu anh ta bị sa thải vì yêu cầu của cậu.

Người đó thường kể cho cậu nghe những câu chuyện thú vị như chuyện đi học đại học hay thất bại trong buổi xem mắt, nên cậu cũng khá thích những chuyến đi đó, nên cậu cũng hơi tiếc khi không thể gặp lại anh ta. Nếu anh ta nghỉ việc thì cậu cũng muốn ít nhất là chào tạm biệt anh ta, nhưng cậu không biết anh ta đã nghe những gì từ bố mẹ cậu rồi nghỉ việc nên cậu cũng ngại liên lạc trước.

Dù sao thì công việc bán thời gian cũng sẽ thay đổi bất cứ lúc nào thôi. Dù biết vậy nhưng cậu vẫn không khỏi cảm thấy buồn. Giá như cậu được phép sử dụng điện thoại mình muốn, thì dù chỉ là một thông báo ngắn gọn rằng kể từ hôm nay sẽ có một người mới đến đón cậu thôi cũng tốt rồi.

“Sau khi tan ở đây thì cháu còn phải đi một chỗ nữa đúng không? Bác sẽ căn giờ để đến đón cháu.”

“Vâng ạ.”

Jae Min bước vào tòa nhà học viện và lên thang máy hòa mình vào đám trẻ. Chỉ là một chuyện nhỏ như việc người lái xe đón khách đột ngột thay đổi, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy hơi buồn nên đã tựa lưng vào tường.

Vì vẫn chưa đến giờ học nên sảnh học viện ồn ào với lũ bạn đang tán gẫu, lũ bạn đang làm bài tập chưa xong, và lũ bạn đang uống nước hay đồ uống. Và ở nơi một vài đứa trẻ đang tụ tập có cả Oh Seung Pyo nữa.

Vừa chạm mắt nhau thì vẻ mặt Oh Seung Pyo đã trở nên lạnh lùng. Cậu ta đang cư xử như thể mình vừa bị đá dù hai người chưa hề hẹn hò gì hết. Dù chỉ là một tên hèn hạ chỉ biết đe dọa và quấy rối người khác, thì cậu ta cũng nên thấy may mắn khi không bị báo cảnh sát đi chứ.

‘Nghĩ lại thì, mình chỉ làm một lần thôi, còn thằng đó đã làm đến hai lần rồi.’

Ngay cả lời nói để cho hai người huề nhau cũng không còn đúng nữa rồi. Vì cái triệu chứng bệnh dại thứ hai mà cậu ta đã thể hiện ngày hôm nay là một trường hợp cậu ta tự nổi điên một cách tùy tiện và vô cớ.

Jae Min hoàn toàn phớt lờ Seung Pyo và đi vào giảng đường như thể không nhìn thấy cậu ta. Cậu cảm thấy như tâm trạng hơi chùng xuống của mình vì chuyện người lái xe đón khách vừa nãy như được bay bổng lên không trung, khi nghĩ đến việc cậu đã bẻ gãy sự tự tin vô lý của cậu ta. Trái tim cậu trở nên nhẹ bẫng như thể được đặt trên một khinh khí cầu. Jae Min cảm thấy vẻ mặt mình đang thả lỏng mà không hề hay biết, nên vội vàng làm cho mặt mình trở nên cứng đờ.

‘Không được. Mình mà thấy chuyện này thú vị thì…’

Ý nghĩa của việc dính líu sâu sắc đến người khác không chỉ giới hạn ở việc có thiện cảm và trở nên thân thiết hơn. Mối quan hệ mà hai bên cứ liên tục cố gắng chọc tức nhau hay tranh cãi với nhau bằng ác ý và thù địch còn sâu sắc hơn là mối quan hệ chỉ chào hỏi nhau bằng nụ cười nữa.

Jae Min lắc đầu vài lần để tự trấn an bản thân, bảo mình đừng quan tâm đến những chuyện vô ích cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc. Những tạp niệm không cần thiết bị rơi rụng và bay đi nhờ vào tác động vật lý. May mắn thay, giảng viên đã bắt đầu bài học trước khi những suy nghĩ đã được dọn dẹp một cách chăm chỉ đó kịp lấp đầy đầu cậu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo