Khi cậu về đến nhà thì trời đã mưa phùn. Người lái xe đón khách cũng xuống xe cùng với Jae Min. Vì chiếc xe là do bố mẹ Jae Min hỗ trợ nên khi về anh ta cũng phải sử dụng phương tiện công cộng.
“Cháu chào bác ạ.”
“Ừ, mai gặp lại nhé.”
Sau khi tạm biệt người lái xe đón khách và một mình lên thang máy, Jae Min nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình phản chiếu trong gương. Có lẽ do cơ mặt bị căng cứng vì cậu đã cố giữ vẻ mặt cứng đờ suốt cả ngày nên cậu cảm thấy vùng má mình nặng trĩu.
Cậu cố tình kéo khóe miệng lên thật cao để tạo ra một nụ cười. Có lẽ vì đó là một nụ cười gượng gạo nên nó trông rất gượng gạo.
Trước khi bước vào nhà và chào hỏi, Jae Min phát hiện ra một đôi giày thể thao của phụ nữ. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng biết đó không phải là kiểu dáng mà mẹ cậu sẽ đi. Cậu vội vàng bước vào bên trong, và trong phòng khách thật sự có một vị khách mà cậu đã rất lâu rồi mới gặp lại.
“Chị.”
“Ồ, Jae Min về rồi à?”
Đó là người chị gái đã đến thăm nhà lần đầu tiên trong năm nay, sau khi đến vào dịp Tết Trung thu năm ngoái. Có lẽ chị đang nói chuyện với mẹ cậu nên cả hai người đang ngồi đối diện nhau quanh chiếc bàn ở phòng khách. Jae Min thậm chí còn chưa kịp đặt cặp xuống mà đã ngồi xuống bên cạnh chị.
“Khi nào chị đến thế? Em còn không biết nữa.”
“Chị có chuyện muốn nói với mẹ nên đã ghé qua một lát sau khi tan làm. Chị định về ngay bây giờ đây.”
“Sớm vậy ạ? Bây giờ em mới về mà….”
Có lẽ vì cảm thấy có chút hờn dỗi trong giọng nói của cậu nên chị gái cậu đã nở một nụ cười gượng gạo. Cậu biết chị không thích ở lại nhà lâu, nhưng cậu đã nghĩ rằng chị sẽ ngủ lại vì trời đã muộn rồi. Người mẹ đang lắng nghe nãy giờ đã cắt ngang cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai anh em.
“Định lười biếng vì chị con đến vào ngày thường à? Mau đi tắm rồi thay quần áo đi. So Min, nếu con định về thì đứng dậy trước khi muộn hơn nữa đi.”
“Vâng ạ.”
Chị gái Jae Min thật sự đứng dậy với vẻ định về. Cậu cảm thấy tiếc nuối, nhưng nếu chị không ngủ lại thì giờ cũng là giờ chị nên về rồi.
“Lần sau em mời chị ăn ngon nhé. Chúng mình gặp nhau ở ngoài đi.”
Dù nói vậy, nhưng chị gái cậu cũng bận mà cậu cũng bận, nên chắc sẽ phải mất một thời gian nữa thì cậu mới có thể gặp chị ở ngoài và ăn uống được một bữa. Dù cậu biết rõ điều đó, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu và hỏi.
“Vâng ạ, chị đi bằng gì ạ?”
“Chị định bắt taxi.”
“Để em ra cùng chị nhé. Em xem chị bắt taxi rồi về ạ.”
“Thôi, vào nhà đi. Tâm trạng mẹ giờ không tốt đâu. Chị bắt taxi rồi sẽ gửi thông tin chuyến xe cho em qua điện thoại.”
Những lời cuối cùng là một lời thì thầm. Cánh cửa đóng lại cùng với tiếng khóa cửa lạch cạch khiến cậu bỗng cảm thấy cô đơn. Nếu cậu không biết là chị đến thì có lẽ cậu đã không cảm thấy tiếc nuối đến vậy.
Trong lúc Jae Min tiễn chị ở cửa, người mẹ đã không hề ra khỏi phòng khách. Khi cậu trở lại phòng khách, bà vẫn khoanh tay ngồi nhìn thẳng về phía trước. Có lẽ câu chuyện mà chị đến để kể không phải là một câu chuyện vui vẻ gì.
“Con đi tắm đây ạ.”
Cậu định không hỏi chuyện gì đã xảy ra mà đi vào phòng tắm, nhưng giọng nói lạnh lùng của mẹ đã níu chân cậu lại.
“Con không quan tâm đến chuyện của chị con à? Con thật là vô tâm.”
“…Con định tắm xong rồi hỏi ạ.”
“Con bé bảo sẽ nghỉ việc. Nó đã đến vào cái ngày mà bố con cố tình về muộn rồi đấy.”
“Chị ấy nghỉ việc ạ? Sao ạ?”
“Con bé muốn sống ở nước ngoài. Nếu muốn vậy thì đáng lẽ nó nên đi du học từ lâu rồi. Lúc bảo nó đi thì lại không chịu đi….”
“Chị ấy đi du học ạ?”
“Nếu là đi du học thì mẹ đã nói như thế này à? Đi working holiday hay gì đó, giờ mới bảo sẽ đi phí thời gian thế này thì khiến mẹ đau đầu chứ. Con bé biết rõ mấy đứa con nhà bác đang đi du học mà bảo mẹ giải thích thế nào với họ đây.”
Jae Min không biết phải trả lời gì nữa nên đã im lặng. Cậu biết working holiday là gì, nhưng thật lòng mà nói thì một học sinh cấp ba như Jae Min khó có thể phán đoán được quyết định của chị mình là tốt hay xấu.
Điều mà Jae Min có thể biết là chị cậu nghĩ rằng đó là một lựa chọn tốt, và mẹ cậu thì không hài lòng với lựa chọn đó.
“Con tuyệt đối đừng có như vậy đấy. So Min cũng đã từng thông minh thế nào khi còn học cấp ba chứ? Con bé không biết là mẹ đều làm vậy là vì nghĩ cho nó mà cứ hễ giận dỗi bố con thì lại cứ như thế này thì thật là….”
Giờ cậu có thể chuồn đi tắm được chưa nhỉ. Đầu Jae Min đã tràn ngập những suy nghĩ đó rồi. Có lẽ mẹ cậu cũng nghĩ rằng mình đã than thở quá nhiều nên đã thở dài rồi vẫy tay.
“Nói nữa thì chỉ thêm đau đầu thôi. Mau đi tắm rồi vào phòng của con đi.”
“Vâng ạ.”
Jae Min nhanh chóng bước vào phòng. Cậu dọn dẹp cặp sách, thay đồng phục rồi vào phòng tắm, và ngay cả khi cậu bước ra thì mẹ cậu vẫn ngồi yên ở một chỗ mà không hề thay đổi tư thế.
Tin nhắn xác nhận chuyến xe mà chị cậu gửi đã đến điện thoại cậu. Jae Min đặt điện thoại lên đế sạc rồi ngồi xuống bàn. Vốn dĩ bầu không khí trong nhà đã cứng nhắc rồi, hôm nay lại càng đặc biệt căng thẳng. Nếu bố cậu về thì giờ không chỉ cứng nhắc mà còn trở nên sắc bén nữa chứ.
Không hiểu sao ngay cả trong phòng mình mà cậu cũng phải nín thở. Jae Min đeo tai nghe vào và bật ASMR mà cậu thường nghe khi tự học rồi mở sách ra. Cậu chỉ muốn ngừng quan tâm đến những gì đang diễn ra bên ngoài căn phòng của mình.
“…….”
Tâm trạng, suy nghĩ, cảm xúc không vận hành theo ý muốn của con người. Jae Min không thể giải được ngay một bài tập không hề khó và chỉ liên tục gạch chân dưới những con chữ rồi thở dài và ngả người ra sau. Những tạp niệm vớ vẩn đang cản trở sự tập trung của cậu.
Những người kết hôn là những người như thế nào nhỉ? Bố và mẹ cậu có yêu nhau không?
Có lẽ vì họ giống nhau nên họ hiểu nhau chăng? Vậy thì tại sao con cái của họ là chị và cậu lại không thể hiểu được hai người kia nhỉ?
Có vẻ như sau khi tốt nghiệp đại học thì chị cậu chỉ hiếm khi về nhà vào dịp lễ tết và thậm chí còn hầu như không gọi điện thoại nữa. Chị có thể sống trong một căn hộ mà bố mẹ cậu sở hữu, nhưng chị lại thuê một phòng cùng với bạn bè và trả tiền thuê nhà. Cậu cũng từ chối chiếc xe mà bố mẹ định mua tặng làm quà mừng tốt nghiệp và sử dụng phương tiện công cộng.
Có lẽ đối với ai đó đó chỉ là sự hờn dỗi đầy sung sướng của một kẻ ngậm thìa vàng, nhưng việc từ chối những gì được cho đôi khi cũng cần đến lòng dũng cảm và ý chí đấy. Không có nhiều người có thể bỏ qua một con đường tắt hiển hiện trước mắt và chọn một con đường vòng không rõ ràng. Jae Min vì thế mà thích chị mình.
Việc những biểu hiện từ chối đã kéo dài trong nhiều năm trời mà cậu vẫn có thể thấy rõ bằng con mắt còn non nớt của mình, thì làm sao mẹ cậu có thể dùng một câu nói đơn giản là ‘hơi giận dỗi’ để giải thích được cơ chứ. Chẳng lẽ nếu không cắt đứt mối quan hệ thì sự từ chối sẽ không còn là sự từ chối nữa, và những chuyện đã xảy ra trong suốt thời gian đó sẽ trở thành những chuyện ‘có thể xảy ra’ giữa các thành viên trong gia đình hay sao.
“Đau.”
Jae Min đang vuốt ve đầu bút chì một cách vô thức, và chỉ đến khi bị đầu bút chì đâm vào dưới móng tay thì cậu mới nhận ra mình đã quá tập trung vào những suy nghĩ vẩn vơ.
Như thể hôm nay có ma quỷ ám, những chuyện cản trở việc học của cậu cứ liên tục xảy ra. Từng việc một nếu xét riêng thì có vẻ như chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng giống như nếu cứ liên tục bị đánh dù chỉ bằng một lực yếu thì cũng sẽ cảm thấy đau, những nỗi buồn nho nhỏ cứ tích tụ lại và rút cạn hết năng lượng của cậu.
Jae Min quyết định từ bỏ việc ngồi trước bàn học nữa và hướng về phía giường. Kinh nghiệm cho cậu thấy rằng dù cậu có cố bám trụ trên ghế thì cũng chỉ làm tiêu hao thể lực của cậu thôi chứ không giúp cậu học được gì cả.
Cậu nằm trên giường và ngước nhìn khoảng không tối tăm. Nơi đó tối đen như đêm nhưng không trơn tru như đêm, mà là nơi những khó chịu của một ngày tích tụ lại như cặn bã, vừa đen, vừa gồ ghề, vừa nhớp nháp.
Đó là nước thải cảm xúc mà cậu phải lén lút xả ra ở nơi mà mọi người không nhìn thấy. Nếu là trước đây thì cậu đã đổ đống chất thải này vào thùng rác mà cậu đã tạo ra, rồi trộn lẫn nó vào đống chất thải của những người khác mà cậu còn không biết là ai, sau đó đi ngủ, nhưng vì Oh Seung Pyo mà giờ cậu cũng khó làm vậy.
Jae Min lặng lẽ nhắm mắt trong bóng tối mịt mờ rồi rụt rè đưa tay vào bên trong quần. Cả cái cảm giác tay cậu lướt qua đùi thôi cũng khiến cậu sởn da gà.
Những từ ngữ đang chìm trong đầu cậu dần dần lộ diện. Đồ rẻ rách, đồ trai bao, đồ biến thái…. Những lời chỉ trích nguyên sơ mà cậu chỉ tiếp xúc qua con chữ trong màn hình điện tử, gần đây cậu đã nghe thấy chúng bằng giọng nói thật nhiều lần, đang thoát ra khỏi đầu cậu và văng vẳng bên tai cậu. Bàn tay trượt vào bên trong đùi và nắm lấy hơi nóng đang bắt đầu hình thành ở trung tâm cơ thể cậu.
‘Cậu không nói thì sự thật về việc cậu là một thằng cởi quần áo khoe hàng để người khác ngắm rồi bán dâm cũng đâu có biến mất đâu.’
Jae Min nhắm mắt lại khi nhớ lại giọng nói mà cậu đã nghe vào ban ngày. Trong căn phòng không một ánh sáng, cậu kéo chăn trùm kín đầu.
Hơi thở gấp gáp của cậu nhanh chóng khiến bên trong chăn trở nên nóng hầm hập. Có vẻ như cậu sẽ ngộp thở và đổ mồ hôi vì ngột ngạt và nóng bức, nhưng Jae Min chỉ tập trung vào cử chỉ của mình. Cậu siết chặt lấy dương vật đang cương cứng và tiếp tục hành vi mà cậu sẽ không bao giờ cho người khác thấy. Vùng bụng dưới của cậu nóng lên. Cậu lại nhớ đến một lời mà Oh Seung Pyo đã nói.
‘Hãy làm cái trò rẻ rách đó trước mặt tôi đi. Tôi đã suy nghĩ về nó trong khi học và thấy tò mò đấy. Không biết trò khoe hàng của học sinh đứng nhất toàn trường khi nhìn tận mắt thì sẽ như thế nào nhỉ.’
Jae Min nhắm chặt mắt lại và tưởng tượng mình đang đứng trước mặt Seung Pyo, người đang nở một nụ cười ngạo mạn và xấc xược. Cậu cởi quần áo rồi đứng trần truồng trước mặt cậu ta đang mặc đồng phục, rồi làm theo những gì cậu ta bảo, siêng năng thủ dâm trong khi lắc lư dương vật của mình.
Khác với ngoài đời, cậu không phản bác cũng không chống lại, mà chỉ ngoan ngoãn tuân theo như một học sinh gương mẫu đang làm bài tập về nhà chứ không hề hung hăng như thể đang trút giận như lần trước. Nhìn Jae Min như vậy, Oh Seung Pyo trong tưởng tượng khúc khích cười rồi mở miệng.
‘Thích lắm à? Đồ biến thái.’
“Ahhh….”
Jae Min siết chặt lấy dương vật đang ngọ nguậy của mình. Đùi và eo cậu giật giật, và ngay sau đó tay cậu đã ướt đẫm tinh dịch nóng hổi.
Trong khi điều chỉnh hơi thở và thở hổn hển trong bóng tối và hơi nóng cho đến khi dư âm của khoái cảm dịu xuống, Jae Min bỗng kéo mạnh chăn xuống. Phù, sau khi thở dài một hơi, cậu lục lọi trên tủ đầu giường bên cạnh giường và lấy khăn ướt ra lau tay và dương vật một cách nhanh chóng. Tuy vậy mùi tinh dịch vẫn không biến mất khiến mặt cậu lại đỏ bừng.
Quả nhiên có vẻ như cậu sẽ không ngủ được vì chỉ lau bằng khăn giấy thôi vẫn khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cậu áp mặt vào cửa và lắng nghe những âm thanh bên ngoài. Cậu có vẻ đã không còn ai nên đã hé cửa bước vào phòng tắm một cách lặng lẽ và hoàn thành việc dọn dẹp.
Khi quay lại phòng và nằm xuống, cảm giác hối hận ập đến và tấn công cơ thể cậu một cách nặng nề. Ngay cả lời cuối cùng mà cậu nghĩ đến ngay trước khi xuất tinh cũng là một lời mà Oh Seung Pyo còn chưa từng nói.
Có lẽ cậu đã thật sự trở thành một kẻ biến thái như lời chế giễu của cậu ta rồi? Cậu đã từng nghĩ đây chỉ là một thú vui ngắn ngủi để giải tỏa căng thẳng, chỉ là một sở thích tạm thời mà cậu sẽ vứt bỏ khi đến thời điểm, nhưng có lẽ cậu đã trở thành một người giống như cậu ta trong lúc cậu lảng vảng trong thùng rác như câu ‘gần mực thì đen’ rồi.
Sau khi xả hết hơi nóng trong cơ thể, cậu đã cảm thấy thư giãn và mệt mỏi, nhưng nỗi buồn vẫn không hề được giải tỏa. Giữa lúc đó cơn buồn ngủ vẫn chăm chỉ tìm đến cậu, nên Jae Min không cố gắng chống lại mà nhắm mắt lại.
**