Error Zone - Chương 88

lịch update: thứ 4

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.
----------------
Sự hối hận ập đến chưa đầy 24 giờ sau khi Jaemin chấp nhận lời tỏ tình của Seungpyo.

Jaemin hoàn toàn không thể hiểu được tại sao Oh Seungpyo lại phấn khích đến vậy, như thể mọi chuyện đều không diễn ra theo ý cậu. Cậu ta nhắn tin không ngừng nghỉ, hễ cứ chạm mắt là lại cười toe toét, đến mức Jaemin cảm thấy kiệt sức vì phải đáp lại cậu ta.

Không thể lấy lại những gì đã nói, Jaemin định sẽ duy trì tình trạng này cho đến kỳ thi cuối kỳ, dù thích hay không. Nhưng ngoài ra, Jaemin cảm thấy rằng mình đã phạm phải một sai lầm mơ hồ.

Cậu không cho rằng giả thuyết Oh Seungpyo đã tỏ tình giả để khiến cậu bối rối là sai. Chỉ là cậu chậm chạp nhận ra rằng việc đáp lại bằng một lời tỏ tình đáp lễ có lẽ không phải là câu trả lời đúng đắn. Đó là một sai lầm khi cậu hoàn toàn không cân nhắc đến sự khác biệt trong tính cách của cả hai.

Cậu đã bỏ qua tính toán rằng cách suy nghĩ của cậu và Seungpyo có thể hoàn toàn khác nhau trong bất kỳ việc gì. Cậu đáng lẽ nên nghĩ đến chuyện đã xảy ra khi cậu đưa Seungpyo về nhà lần trước... Cậu vẫn còn nhớ rất rõ khoảnh khắc bối rối khi cậu nghĩ rằng Seungpyo sẽ trở nên mất kiểm soát như cậu nếu cậu chạm vào chỗ đó, nhưng thay vào đó, Seungpyo lại trừng mắt và trở nên hung hãn hơn.

Với Oh Seungpyo, khả năng cao là cậu ta sẽ tin vào câu trả lời "tôi thích cậu" của Jaemin và đang tự đắc trong lòng.

Cậu ta đang cười nhếch mép khinh bỉ Ryu Jaemin, người đã tin vào lời tỏ tình dối trá của cậu ta và hùa theo cậu ta, cho rằng Jaemin chỉ là một tên mọt sách chỉ giỏi học hành, và có lẽ cậu ta đang lên kế hoạch chơi đùa với Jaemin cho đến kỳ thi cuối kỳ rồi đá cậu ta, đó là suy đoán hợp lý nhất.

'Thà rằng mình đá cậu ta ngay từ đầu còn hơn.'

Oh Seungpyo có lòng tự trọng rất cao. Nếu cậu ta bị từ chối ngay lập tức, kèm theo vài lời sỉ nhục, thì dù lời tỏ tình đó có không thật lòng đi chăng nữa, cậu ta cũng sẽ nổi giận.

Sau khi bị Ryu Jaemin, một thằng đĩ bẩn thỉu và biến thái, đá và nghe những lời khó nghe, liệu cậu ta còn quan tâm đến kế hoạch gì nữa không? Chắc hẳn cậu ta đã nhíu mày và trút những lời lẽ cay độc lên Jaemin như mọi khi. Nhưng đã quá muộn để sửa đổi đối sách.

Ừ, cứ tự đắc đi. Càng tự cao thì khi thất bại, cảm giác thất bại cũng sẽ càng lớn hơn. Jaemin vẫn còn niềm vui trong tương lai.

Trên đường về nhà, Jaemin ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, điện thoại trong túi cậu rung lên. Cậu mệt mỏi xem thông báo, nghĩ rằng đó lại là Oh Seungpyo, nhưng người gửi lần này là dì giúp việc. Bình thường thì dì hầu như không liên lạc trực tiếp với Jaemin, nhưng vì cậu nhờ dì làm cơm hộp nên hôm nay cậu đã nhắn tin qua lại với dì vài lần.

[Jaemin, ngày mai cậu sẽ ăn cơm hộp với bạn đó đúng không? Nếu cậu biết bạn đó thích ăn gì thì dì sẽ làm cho hợp khẩu vị]

Dì có vẻ đang băn khoăn không biết nên làm món gì cho ngày mai, nên đã xin lời khuyên từ Jaemin. Jaemin muốn trả lời thật lòng. Cứ làm món gì cũng được ạ. Vì Oh Seungpyo sẽ ăn nên nếu có thể thì dì bỏ thêm thật nhiều thuốc đau bụng vào ạ.

Nhưng trái với những gì cậu nghĩ, Jaemin do dự rồi cẩn thận viết một câu trả lời.

[Tôi chỉ ăn cơm ở trường với bạn ấy thôi nên tôi không biết rõ lắm, nhưng hình như bạn ấy thích ăn thịt ạ]

[Vậy dì làm kimbap cho nhé? Kimbap bò có bình thường quá không?]

[Không ạ, kimbap cũng được ạ, tôi cảm ơn dì]

Kimbap ở quán ăn vặt mà lũ trẻ ăn vội vàng trước khi vào học cũng không tệ, nhưng kimbap do dì làm thì chắc chắn là một món ăn ở một đẳng cấp khác. Cơm ở trường trung học Illyang không tệ nhất, nhưng nó không ngon như bất kỳ bữa ăn ở trường nào, vì vậy việc phải ăn cơm hộp vì Oh Seungpyo cứ khăng khăng như vậy có lẽ cũng là một điều có lợi.

"Con về rồi ạ."

Jaemin về đến nhà muộn như thường lệ, chào hỏi một cách yếu ớt rồi bước vào phòng khách. Lúc cuối ngày cậu luôn cảm thấy mệt mỏi, nhưng hôm nay vì bị Oh Seungpyo hút hết năng lượng nên mỗi bước chân của cậu đều nặng trĩu.

Jaemin định đi thẳng vào phòng mình thì dừng lại. Ngoài bố mẹ cậu ra còn có hai vị khách lạ đang ngồi trên дhế trong phòng khách. Jaemin nhanh chóng cúi đầu chào hỏi.

"xin chào ạ."

"Ừ, chào cậu. cậu là Jaemin đúng không?"

Một trong những vị khách đang ngồi khẽ nhấc người lên.

"Tôi đã muốn gặp cậu một lần, may mắn là thời gian của chúng ta trùng khớp. Nghe nói cậu luôn đứng đầu trường phải không?"

"...tôi chỉ may mắn mỗi khi thi thôi ạ."

"Cậu còn khiêm tốn nữa chứ. Hai vị giáo sư đã nuôi dạy con trai mình thật tuyệt vời. Con gái của hai vị cũng luôn đứng đầu trường phải không ạ?"

Người bố đang ngồi trên ghế mỉm cười vẻ ngại ngùng.

"Chúng tôi không dạy dỗ gì đặc biệt cả. Các con tự lớn lên tốt thôi."

Jaemin nhìn người bố đang trả lời một cách nhân từ mà không hề biểu lộ cảm xúc. Cậu không biết bố cậu hay những vị khách xa lạ kia đã biết gì và thấy gì về Ryu Jaemin mà lại đánh giá cậu như vậy.

Thấy Jaemin đứng ngây người ra mà cố gắng không tỏ vẻ khó chịu, người mẹ ngồi cạnh liền giải thích thêm.

"Họ đến để phỏng vấn đấy con. Họ viết bài về việc giáo dục con cái."

“Ah, vâng. Xin Chào ạ.”

Lúc này Jaemin mới hiểu ra tình hình, cậu cúi đầu nhẹ nhàng chào hỏi thêm một lần nữa.

Những người muốn biết về phương pháp giáo dục của cặp vợ chồng giáo sư sinh ra và nuôi dạy hai người con ưu tú đã xếp hàng dài từ trước đến nay. Bố và mẹ Jaemin thỉnh thoảng trở thành nhân vật chính trong các bài báo trên báo hoặc tạp chí, đôi khi xuất hiện trên các chương trình phát sóng và xuất bản một hoặc hai cuốn sách về giáo dục dưới tên của cả hai người.

"Tôi xin lỗi vì đã không tự giới thiệu trước. Giáo sư, tôi có thể hỏi Jaemin một vài câu hỏi không?"

"Được chứ."

Họ muốn hỏi Jaemin, nhưng không hỏi ý kiến của Jaemin. Khi mẹ cậu mỉm cười và gật đầu, vị khách đến phỏng vấn quay đầu về phía Jaemin.

"Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu. Chỉ hai hoặc ba câu thôi. Cậu nghĩ ưu điểm lớn nhất của bố mẹ là gì?"

"Ừm... là việc tin tưởng tôi ạ."

"Tin tưởng cậu nghĩa là sao?"

"Bố mẹ luôn tin rằng tôi sẽ làm tốt. Vì vậy, tôi cũng cố gắng hơn."

Jaemin trả lời với khuôn mặt tươi cười. Cậu nghĩ rằng khi đi thi thì đương nhiên phải đứng nhất, và khi tham gia các cuộc thi thì đương nhiên phải nhận được giải thưởng. Điều này có thể được coi là sự tin tưởng tuyệt đối vào con cái.

"Ra vậy. Vậy thì Ryu Jaemin, cậu muốn làm gì sau khi tốt nghiệp trung học?"

Jaemin vẫn nhìn phóng viên với khuôn mặt tươi cười rồi mở miệng.

"Tôi vẫn chưa nghĩ đến một công việc cụ thể nào cả... Nhưng tôi đã hứa với bố mẹ là sẽ sống tự lập khi vào đại học. Gia đình tôi coi trọng sự tự do. Tôi có hơi lo lắng, nhưng khi trưởng thành, tôi cũng muốn tự mình lập nghiệp."

"À, tôi nghe nói con gái của hai vị cũng đang sống tự lập?"

Người bố đang theo dõi cuộc trò chuyện từ phía sau liền trả lời ngay lập tức.

"Vâng, đúng vậy."

"Hai vị giáo sư đã luôn nhấn mạnh đến sự tự do trong giáo dục từ trước đến nay. Có vẻ như quan điểm giáo dục của bố mẹ đã được truyền đạt tốt cho các con."

"Không có gì đâu."

Người bố mỉm cười và trả lời như vậy, nhưng ông lại đang nhìn chằm chằm vào Jaemin chứ không phải phóng viên. Khuôn mặt Jaemin dần dần biến mất nụ cười, cậu nhìn lại bố rồi quay sang phóng viên.

"Tôi đang trong kỳ thi cuối kỳ. Nếu không phiền, tôi có thể vào trước được không ạ?"

"À, cậu đang thi à? Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu. chà.... Chúng ta cũng nên đứng lên thôi."

Có lẽ mọi việc đáng phỏng vấn đều đã kết thúc và họ đang trò chuyện riêng tư, các phóng viên nhộn nhịp đứng dậy. Cậu không đặc biệt muốn họ rời đi khi nói điều đó, nhưng đã muộn để khách ở lại lâu hơn.

Mọi người cùng nhau bước ra cửa để tiễn khách. Người bố ân cần dặn dò những người đang rời đi.

"Nếu có bất kỳ vấn đề gì cần tư vấn, hãy liên hệ với tôi."

"Giáo sư, hôm nay cảm ơn hai vị rất nhiều. Jaemin, hãy học hành chăm chỉ nhé."

"Vâng, tạm biệt."

Jaemin cũng lịch sự chào hỏi đến phút cuối và đợi cho đến khi họ ra khỏi cửa. Sau khi tiễn khách, bố mẹ Jaemin xoa vai trông có vẻ hơi mệt mỏi rồi quay lại.

"Xin lỗi vì đã làm phiền con trong kỳ thi. Mau đi tắm rồi vào học bài đi. Bố mẹ cũng sẽ vào phòng ngay thôi. Con có cần gì nữa không?"

Jaemin vội lắc đầu trước lời nói của mẹ.

"Không ạ, con sẽ đọc sách một chút rồi đi ngủ ngay."

"Ừ. Ngủ ngon."

Jaemin vừa định bước đi để về phòng thì tiếng của bố cậu đã kéo cậu lại.

"Hãy cố gắng hết sức."

"……."

"Chỉ khi có thành quả thì con mới có thể tự lập như một người trưởng thành."

"Vâng, con biết rồi."

Jaemin cúi đầu nhẹ nhàng chào bố cậu đang đứng lặng lẽ. Sau khi hoàn thành lời chào buổi tối trang trọng hơn bình thường, cậu thở dài khi hướng về phòng mình.

Thật may vì đang trong kỳ thi. Khi có những vị khách như thế này đến, cậu phải đứng trước mặt họ, phụ họa vô nghĩa và chứng minh Jaemin là một đứa con trai tuyệt vời và thông minh như thế nào, nhưng nhờ có danh nghĩa học bài mà mọi thủ tục đều kết thúc nhanh chóng.

Cậu đi tắm, thay quần áo và nhốt mình trong phòng. Lúc này, vai cậu mới rũ xuống như thể vừa trút được gánh nặng. Cậu không biết mình đang gồng người, có lẽ cậu đã vô thức căng thẳng.

Không biết cậu đã nói gì trước mặt các phóng viên? Jaemin nhíu mày và cười cay đắng. Cậu cũng đã đọc một chút cuốn sách mà bố mẹ cậu cùng viết, nhưng cậu không muốn lật thêm trang nào nữa khi đến đoạn nói rằng chỉ khi luôn tôn trọng con cái và cho chúng tự do lựa chọn thì chúng mới tự giác học tập mà không cần ai bắt ép.

Nhưng dù bố mẹ cậu nói gì với người khác thì cũng không liên quan đến cậu. Nếu cứ bực mình vì những chuyện vô nghĩa thì chỉ có cảm xúc của cậu là bị tổn thương.

Cậu thở dài một hơi, duỗi thẳng tay lên cao để thư giãn nhẹ nhàng rồi ngồi vào bàn. Cậu mở sách ra và giải bài tập, nhưng vào giờ muộn thế này, điện thoại của cậu lại im lặng rung lên.

Cậu đã nói từ trước rằng khó sử dụng điện thoại ở nhà, nên dù không xác nhận thì cũng không sao cả... Nhưng vì bề ngoài bọn họ đang hẹn hò.

Jaemin mở cửa sổ tin nhắn. Đúng như dự đoán, một tin nhắn vô nghĩa đã đến.

[Cậu về đến nhà an toàn chưa?]

Jaemin cũng gửi lại một câu trả lời vô nghĩa cho câu hỏi nhạt nhẽo đó.

[Ừ]

[Mới chia tay ở trung tâm học thêm chưa bao lâu mà tôi đã nhớ cậu rồi]

[ Tôi muốn ngày mai đến nhanh để được đến trường]

[Tôi cũng nhớ cậu, ngủ dậy là lại được gặp nhau rồi]

Jaemin trả lời với khuôn mặt không cảm xúc. Vì không ai nhìn thấy nên cậu có thể nói dối dễ dàng mà không hề nhướn mày.

[ngủ sớm thì mới gặp nhau nhanh được, nhưng bây giờ cậu lại học bài nữa à?]

[Cậu cũng phải học chứ]

[Nhưng đừng ngủ muộn quá nhé, nếu thiếu ngủ thì não cũng không hoạt động tốt đâu]

[Biết rồi, cậu cũng ngủ đi]

[Nhìn kìa, cậu muốn tôi đi ngủ sớm để một mình học bài đấy à]

[Lại ba hoa rồi, tôi đọc sách đây, không trả lời nữa đâu]

Seungpyo liên tục gửi biểu tượng cảm xúc như thể đang phản đối, nhưng Jaemin kiên quyết phớt lờ tất cả. Có lẽ Oh Seungpyo đã bỏ cuộc, cậu chỉ gửi một tin nhắn ngắn gọn [Hẹn gặp lại ngày mai] kèm theo nhiều trái tim rồi im lặng.

Khi mọi thứ trở nên yên tĩnh, Jaemin lại liếc nhìn điện thoại trước rồi với tay vuốt màn hình lên. Những tin nhắn do Oh Seungpyo gửi đã được xếp chồng lên nhau.

Số lượng tin nhắn mà họ đã trao đổi trong ngày hôm nay còn nhiều hơn tổng số tin nhắn mà họ đã gửi cho nhau trước đây. Hầu hết đều là những cuộc trò chuyện vô nghĩa. Sau khi tan học có muốn đi đến cửa hàng tiện lợi không, sau khi thi xong có bộ phim nào muốn xem không, sau khi thi xong thì đi đâu chơi... Hầu hết đều là những kế hoạch màu hồng về việc sẽ làm gì sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc.

[Cậu muốn đi đâu khi hẹn hò?]

[Tôi đã đi chơi với bạn bè nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hẹn hò nên tôi rất mong chờ]

Jaemin cũng đáp lại sự ngây thơ của Oh Seungpyo bằng một màn diễn xuất tương tự.

[Tôi cũng rất mong chờ]

[Tôi cũng không đi chơi với bạn bè nhiều lắm]

[Bình thường thì người ta làm gì khi hẹn hò?]

[Tôi đã tìm kiếm vlog hẹn hò của học sinh và thấy họ xem phim, đi quán cà phê và chơi game]

[Vào cuối tuần, có những người đi xe buýt đến những nơi xa hơn một chút]

[Nhưng có vẻ hơi khó để đi đâu đó ngay sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc]

Jaemin chợt nhớ đến trò chơi mà họ đã từng chơi cùng nhau trước đây trước những lo lắng của Seungpyo. Tất nhiên cậu không có ý định hẹn hò thật, nhưng vì cậu phải trả lời ngay lập tức.

[muốn chơi lại trò chơi bắn súng mà tôi đã từng chơi]

[Vậy thì chúng ta hãy đi chơi game trước đã, đến đó chúng ta sẽ chơi cả trò đó và làm tất cả những gì chúng ta chưa làm được lúc đó]

[Này, mấy cái cậu nói cậu muốn làm ấy...thật đáng yêu vãi]

"Cái thằng này, cái gì nó cũng thấy đáng yêu."

Cậu lẩm bẩm một mình một cách ngớ ngẩn. Vì giọng cậu lớn hơn dự kiến nên Jaemin vội vàng ngậm miệng lại.

Không, Oh Seungpyo chắc chắn không thực sự nghĩ rằng cậu đáng yêu khi nói điều đó. Cậu không hiểu mạch suy nghĩ của việc trả lời rằng cậu đáng yêu khi cậu nói rằng cậu muốn chơi trò chơi bắn súng, ngay cả khi đó chỉ là diễn xuất. Jaemin ho khan một tiếng rồi đẩy điện thoại ra xa.

Dù sao thì việc giả vờ hẹn hò cũng sẽ kết thúc khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, cậu ta rõ ràng là có ý định tiếp tục gửi tin nhắn để khiến cậu bối rối. Sẽ rất thú vị cho cậu ta khi cố tình ném một câu hỏi bất kỳ rồi xem cậu trả lời như thế nào.

'Cậu nghĩ chỉ cần gửi vài tin nhắn là tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo sao?'

Jaemin cười khẩy và tập trung trở lại vào cuốn sách. Trong căn phòng im lặng, chỉ có tiếng bút cào trên giấy nhẹ nhàng vang lên. Jaemin chỉ duỗi người vài lần, nhưng cậu tập trung vào việc học mà không hề xao nhãng, và chỉ sau hai giờ, cậu mới tựa vào ghế và ngửa đầu ra sau.

Buồn ngủ quá. Jaemin nằm xuống giường, lăn lộn một lúc rồi lại cầm điện thoại lên. Cậu biết rằng không tốt khi cứ nhìn điện thoại trên giường, nhưng nếu không phải trước khi ngủ thì cậu cũng không có thời gian để làm những việc khác, vì vậy thói quen xấu lại tái phát mỗi lần.

Cậu mở lại cửa sổ tin nhắn với Oh Seungpyo. Cậu kéo cửa sổ xuống, kéo những dòng chữ đã qua rồi đến được những tin nhắn đầu tiên mà họ đã trao đổi.

Đoạn video do Oh Seungpyo gửi khi cậu thua cược ngay sau khi kết quả giữa kỳ được quyết định vẫn chưa bị xóa. Jaemin giảm âm lượng xuống mức thấp nhất rồi cẩn thận nhấn nút phát.

Mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng Jaemin đã xem video này nhiều lần. Người khác có thể không tin, nhưng Ryu Jaemin, dù có điều hành một tài khoản SNS bí mật, nhưng cậu không có sở thích thưởng thức những hình ảnh khiêu dâm của người khác. Cậu không tìm kiếm những bộ phim khiêu dâm như những đứa trẻ bình thường, vì vậy đoạn video mà Oh Seungpyo gửi ít nhất là một thứ cực kỳ kích thích đối với Jaemin.

Giọng nói đầy hứng thú của Oh Seungpyo vang lên từ loa ngoài đã được giảm âm lượng đến mức thấp nhất.

[Đoạn video này là video mà Ryu Jaemin, học sinh lớp 3 năm 2 trường trung học nam Ilyang, yêu cầu tôi quay.]

Đúng vậy, mọi chuyện đã bắt đầu như thế này. Ngay từ đầu, ý chí không muốn chết một mình đã trỗi dậy.

Jaemin khẽ cười và nhìn Oh Seungpyo trong màn hình. Khi cậu nhận được video này, cậu vẫn chưa làm gì ngoài việc hôn...

Bây giờ cậu đã hoàn thành tất cả những gì mà Oh Seungpyo khi đó nói rằng cậu muốn làm. Học kỳ 1 năm thứ hai cũng sắp kết thúc. Cuộc sống ở trường luôn như vậy, nhưng cậu đã trải qua rất nhiều điều không thể tin được nhờ gặp Oh Seungpyo.

Cậu buồn ngủ để xem hết video dài 30 phút từ đầu đến cuối. Jaemin kéo thanh phát lại ra phía sau và di chuyển đến cuối video. Oh Seungpyo sau khi tự sướng đã nói chuyện với khuôn mặt ửng hồng.

[Như thế này là đủ để cho cậu xem rồi chứ? Cậu cũng nên suy nghĩ nghiêm túc về những gì tôi đã nói đấy. Ngày mai tôi sẽ hôn cậu. Tạm biệt.]

Jaemin ngây người nhìn chằm chằm vào video đã dừng phát.

'...mình vẫn nghĩ Oh Seungpyo là một tên thật thà mà.'

Đôi khi cậu ta nói những điều bộc trực theo ý mình và khiến cậu khó chịu, nhưng cậu nghĩ rằng cậu ta không phải là một kẻ nói dối hay gian xảo. Nhưng cậu không ngờ rằng cậu ta lại sử dụng cả những cách này để cố gắng thắng cuộc cá cược.

Nghĩ lại thì cậu ta đã từng lấp lửng nói rằng ngoài tình dục ra thì còn nhiều việc khác có thể làm. Sau khi xem lại video sau một thời gian dài, Jaemin chợt nghĩ rằng nếu Oh Seungpyo thắng cược, có lẽ lần này cậu ta cũng sẽ yêu cầu cậu làm một video như vậy. Vì cậu ta đã đe dọa người khác bằng tài khoản SNS ngay từ đầu, chắc chắn không muốn một mình bị bắt làm con tin bất lợi.

Khuôn mặt của Oh Seungpyo nói rằng cậu sẽ hôn vào ngày mai không hề tươi tắn như một người đang bị bắt làm con tin. Lần đầu tiên nhận được video này, Jaemin đã xem đi xem lại cùng một đoạn vài lần trong nhiều ngày. Cậu không muốn thừa nhận điều đó, nhưng vẻ ngoài tự tin và vui vẻ ném ra những lời nói vô lý của Oh Seungpyo dường như khiến tâm trạng của người khác trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nhưng hôm nay, cậu không muốn xem vẻ mặt Oh Seungpyo nói rằng cậu sẽ hôn thêm lần nào nữa. Jaemin vốn chỉ muốn thay đổi tâm trạng trước khi đi ngủ, nhưng cậu lại cảm thấy cay đắng, kéo chăn lên và nhắm chặt mắt.


Đáng lẽ cậu không nên cố gắng quá sức và chỉ nên học một tiếng vào tối qua, dù không có gì gấp gáp.

Buổi sáng, Jaemin bước vào lớp và ngồi vào chỗ của mình, cậu nuốt những hối hận sớm vào lòng. Không được thoải mái, cậu chỉ liên tục hối hận từ ngày hôm qua.

Không có gì đặc biệt xảy ra, nhưng có vẻ như cậu đã mất nhiều sức hơn dự kiến khi phải diễn theo Oh Seungpyo đang giả vờ thích và hẹn hò cậu cả ngày. Hơn nữa, khi về đến nhà, cậu đã giúp đỡ việc đón khách dù chỉ trong một thời gian ngắn. Đáng lẽ cậu nên ôn tập nhanh chóng và đi ngủ sớm, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy tức giận và không muốn nghỉ ngơi, nên cậu đã ngồi ở bàn quá lâu.

"Oh Seung, đến rồi à?"

"Oh Seungpyo, hôm qua cậu xem chương trình đó chưa?"

Hôm nay Seungpyo đến trường muộn hơn Jaemin. Có thể biết Oh Seungpyo đã vào lớp mà không cần phải tận mắt chứng kiến. Vì những đứa thân với Seungpyo sẽ ồn ào chào đón cậu ta.

Chiếc hộp cơm trong cặp mà cậu đã quên trong giây lát rung lên báo hiệu sự tồn tại của nó. Việc mang cơm hộp đến trường của cậu chỉ có khi cậu học tiểu học và đi học trải nghiệm thực tế, và khi cậu học trung học thì phòng ăn của trường đang được sửa chữa nên cậu đã mang cơm hộp tạm thời trong khoảng một tuần.

Việc cố tình mang cơm hộp đến để chia sẻ với bạn cùng lớp, khi trời sáng, cậu lại xấu hổ đến mức tay chân tự động co lại. Cậu nghi ngờ rằng liệu mình có bị mắc bẫy những trò đùa của Oh Seungpyo hay không.

'Nhưng dù sao thì mình sẽ ăn cơm hộp ở đâu đây?'

Sẽ quá nổi bật nếu mang nó đến phòng ăn của trường, và phòng tư liệu không tệ để giết thời gian, nhưng lại bất tiện cho việc ăn uống.

Hay là mình hỏi giáo viên phụ trách xem liệu mình có thể sử dụng phòng câu lạc bộ vào giờ ăn trưa không? Jaemin định rời khỏi lớp để đến phòng giáo viên, nhưng một giọng nói quen thuộc đã bám theo cậu từ phía sau.

"Cậu thực sự mang cơm hộp đến à?"

Không cần phải nói ai cả. Đó là Oh Seungpyo đã đến đúng lúc.

Nếu cậu trả lời là đúng ở đây rồi cậu ta lại chế giễu rằng cậu ta chỉ nói đùa thôi mà cậu lại mang cơm hộp đến thật thì sao? Jaemin đã nghĩ đến nhiều biến số khác nhau trong một thời gian ngắn, cậu chỉ nhận ra một sự thật rằng không có sự tin tưởng nào tồn tại giữa cậu và Oh Seungpyo rồi mở miệng.

"Dì giúp việc làm kimbap cho tôi."

"Kimbap? Tôi nhớ đến những lúc còn nhỏ đi chơi. Cậu bảo dì làm cho cậu à?"

"Không. Dì tự chuẩn bị thôi."

"Vậy thì hôm nay chúng ta ăn trưa ở phòng thể chất nhé."

Một địa điểm hoàn toàn không ngờ tới đã bật ra. Jaemin hỏi lại.

"Cậu bảo ăn cơm ở phòng thể chất?"

"Nếu cậu lên tầng 2 thì sẽ có một cánh cửa thông ra bên ngoài. Mấy đứa cũng không biết đâu. Ra khỏi cánh cửa đó thì có một chỗ để ăn cơm. View cũng đẹp nữa."

"Có vẻ nóng đấy."

"Có bóng râm nên chắc sẽ tốt hơn phòng tư liệu?"

Jaemin nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời xanh có những đám mây cuồn cuộn, và những cây lớn bao quanh sân vận động đã trở nên tươi tốt đến mức trông rất đẹp mắt. Vào một ngày như hôm nay, nếu ăn kimbap bên ngoài, có lẽ sẽ có cảm giác như đang đi dã ngoại thật vậy. Jaemin gật đầu.

"Được thôi."

Đồ uống thì chắc là mua ở cửa hàng tiện lợi nhỉ? Trái tim cậu vốn nặng trĩu vì mệt mỏi như thể có thứ gì đó không thể gột rửa đã tích tụ, bỗng trở nên nhẹ nhõm trong giây lát.

 ----------

Bình luận
ptqn
có hiểu lầm thì nói thẳng ra để cả hai cùng nhau giải quyết đi mà Jaemin ơi:((
Trả lời·19 giờ trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo