Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 117

Sáng hôm sau, Suhan tỉnh giấc, cảm nhận được một sự ấm áp vững chắc bao quanh mình. Anh nhanh chóng nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của Yeonseo, có lẽ đã ngủ thiếp đi từ đêm qua. Anh cố nhớ lại lúc mình chìm vào giấc ngủ, nhưng mọi thứ vẫn mơ hồ. Rõ ràng lúc đó mọi thứ còn bình thường... Có lẽ ý thức của anh chỉ kéo dài đến khi tắm xong một cách qua loa. Dụi mắt để tỉnh táo hơn, anh phát hiện mình đã được mặc bộ đồ ngủ gọn gàng.

Thật là phiền phức đủ đường…

Suhan khẽ cử động, cố giấu đi sự ngượng ngùng. Hành động ấy khiến Yeonseo từ từ mở mắt. Khác với mọi khi, hôm nay cả hai cùng thức dậy gần như cùng lúc, ánh mắt chạm nhau trong khi vẫn còn vương vấn chút buồn ngủ.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt hơi ngơ ngác của Yeonseo, Suhan suýt bật cười. Thường ngày, anh luôn là người lăn lộn ngủ nướng, còn Yeonseo đã dậy sớm để đi làm hoặc chuẩn bị bữa sáng. Hiếm có khi nào cả hai cùng nằm trong chăn, cảm nhận hơi ấm của nhau và trao nhau ánh nhìn bình yên như thế này.

"Ngủ ngon không?"  

Suhan rúc vào lòng Yeonseo, ôm chặt cậu mà hỏi. Yeonseo ngượng ngùng đáp lại. 

"...Vâng."  

Suhan không hiểu sao cậu lại ngượng, khẽ cười thầm và siết chặt vòng tay quanh cơ thể mềm mại nhưng săn chắc của Yeonseo. Tiếng thở đều đều bên tai thật dễ chịu. Chỉ cần ở bên nhau, tận hưởng khoảng thời gian thư thái này, cũng đủ khiến anh hạnh phúc. Có lẽ vì thời gian qua mọi chuyện quá rối ren và gấp gáp. Suhan nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của Yeonseo, rồi đột nhiên giật mình nghĩ: Khoan đã, hôm nay không phải ngày thường sao? Anh bật dậy.

Suhan đột ngột chống tay ngồi dậy, khiến Yeonseo đang nằm lười biếng bên dưới giật mình mở to mắt.  

"Em không đi làm à?"  

Nhìn Suhan vừa tỉnh đã hỏi ngay về việc đi làm, Yeonseo bật cười ngỡ ngàng. 

"Hôm nay em xin nghỉ phép năm rồi. Hội thảo bị hoãn vì chuyện hôm qua, với cả em cũng lo cho anh nên dù có đi làm cũng chẳng tập trung được..."  

Suhan định đáp lại, nhưng rồi nghĩ rằng mình chính là nguyên nhân, nên anh im lặng. Dù vậy, anh đâu muốn cố ý gây ra chuyện này. Sau khi nghe Yeonseo kể lại đầu đuôi sự việc trước khi anh xông vào phòng họp, Suhan vô thức nhìn về phía nhà bếp, rồi ngoan ngoãn nằm xuống giường trở lại.

Xem ra phải đâm thêm nhát nữa mới hả dạ. Nhưng nếu làm vậy, anh chắc chắn không tránh khỏi việc phải vào ‘nhà lớn’ theo một nghĩa khác, nên đành từ bỏ ý định.

Mà tại sao lại cháy nhỉ?  

Suhan ngồi dậy, liên lạc với sở cảnh sát phụ trách. Họ cho biết vụ cháy đã được dập tắt vào chiều hôm đó và hiện đang khám nghiệm hiện trường. Lo lắng mình có thể bị buộc tội là kẻ đốt phá, Suhan hỏi thêm đủ thứ, nhưng chỉ nhận được câu trả lời rằng sẽ có một cuộc điều tra nhân chứng trong thời gian tới và anh chỉ cần đến hợp tác. Mọi chuyện vẫn còn quá sớm để giải quyết triệt để.

Thôi thì cứ để chuyện đó giải quyết dần dần vậy.  

Ừm...  

Giờ chỉ còn việc hóa giải hiểu lầm kéo dài bấy lâu nay.

"Chuyện này chắc sẽ dài đấy. Mình ra ngoài đi dạo một chút nhé?"  

Suhan chỉ định ra công viên gần nhà hóng gió, nhưng khi tỉnh táo lại, anh thấy mình đã bật định vị dẫn đường đến công viên có hồ nước gần đó. Dù ban đầu chỉ muốn trò chuyện bình thường rồi về nhà, giờ đây nó lại trở thành một buổi đi chơi nghỉ lễ khá nghiêm túc. Tuy nhiên, điều này có lẽ cũng không tệ, miễn là Yeonseo có thể lái xe về một cách tỉnh táo.

Họ lái xe khoảng 20 phút trên con đường quốc lộ vắng vẻ, đến một công viên ven hồ rộng lớn không có nhiều người. Chỉ có vài gia đình đi chơi và vài người dân địa phương dắt chó đi dạo, nhưng không đủ để làm phiền cuộc trò chuyện nghiêm túc của họ. 

Hơn nữa, vì là ngày thường, nơi đây càng vắng vẻ và tĩnh lặng hơn anh tưởng, đến mức nếu không để ý những bóng người xa xa, cứ ngỡ chỉ có hai người họ mà thôi.

"Được đi dạo cùng nhau ở một nơi yên tĩnh như thế này, thật tuyệt."  

Suhan bắt đầu, giọng điệu như thể sắp thú nhận điều gì quan trọng, khiến Yeonseo hơi sợ hãi. 

Liệu có phải di chứng sau tai nạn đã khiến anh nhớ lại rồi không? Nhưng nếu nhớ lại, anh hẳn không thể đối xử với cậu bình tĩnh và dịu dàng như bây giờ. Nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Yeonseo, Suhan vô thức suýt bật cười, nhưng cố giữ vẻ mặt nghiêm túc.

"Em đừng căng thẳng quá. Anh kể không phải để em thêm lo đâu, mà là để em yên tâm hơn ấy mà."  

Yeonseo vẫn bớt lo, nhưng cậu ngoan ngoãn gật đầu và lắng nghe câu chuyện đầy chấn động của Suhan.

"Gì cơ...? Em... hình như... nghe nhầm rồi thì phải..."  

Yeonseo tái mặt, giọng run rẩy như vừa nhận tin buồn, trái ngược với thái độ bình thản của Suhan.  

"Em không nghe nhầm đâu. Anh chưa nhớ lại hết, nhưng nhớ được một ít chuyện đã xảy ra."  

Trước sự điềm nhiên của Suhan, Yeonseo tái mét, run rẩy kêu lên như sắp ngất.  

"Chúng ta phải báo cảnh sát ngay chứ...! Bây giờ không phải lúc thế này..."  

Nếu không ngăn lại, cậu có lẽ sẽ lao thẳng đến đồn cảnh sát. Nhìn phản ứng ấy, Suhan không biết nói ra có đúng không nữa. Anh day trán, ngăn Yeonseo lại.  

"Bình tĩnh đã. Nếu thằng đó là tội phạm cưỡng hiếp, thì anh là tội giết người đấy! Em muốn tống anh vào tù à? Thế còn Bada thì sao?"  

"Cái, cái đó..."  

Yeonseo khựng lại, suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng phản bác.:  

"...Không thể được coi là tự vệ chính đáng sao?"  

Suhan lắc đầu. Làm gì mà được. Ngay cả dùng gậy bóng chày đánh người cũng còn tùy tình huống mới được chấp nhận, huống hồ việc đâm cho máu chảy lênh láng thế kia thì làm sao dễ dàng được tha thứ. Dù có gặp một vị thẩm phán khoan dung và công bằng, có bỏ ra hàng chục triệu tiền luật sư, việc dính án tích cũng khó tránh khỏi. Và ngay cả khi may mắn thoát án tù bằng một phép màu nào đó, với tư cách một người nổi tiếng, nếu vụ việc bị phanh phui, anh sẽ bị loại khỏi ngành truyền hình vĩnh viễn. Bởi mỗi khi anh cầm dao, người ta sẽ chế giễu và tranh cãi đó là dụng cụ nấu ăn hay hung khí.

Thế nên, dù ấm ức và khó chịu về mặt pháp lý, việc không tố cáo vẫn tốt hơn. Suhan đã đi đến kết luận đó.

Suhan lắc đầu phủ nhận, còn Yeonseo cúi gằm mặt, đau khổ vì sự bất lực của mình. Suhan không nói ra để khiến cậu buồn thế này. Anh chỉ muốn Yeonseo biết rằng lý do anh từng ghét cậu không phải vì cậu làm gì sai, mà là do hiểu lầm. Với Suhan, đây là một kết quả đau lòng, bởi Yeonseo không vui mừng khi biết sự thật, mà còn đau khổ hơn. Cậu đau lòng đến mức khó chịu đựng khi biết Suhan đã một mình gánh chịu những chuyện khó khăn suốt thời gian qua.

"Đừng bận lòng quá."  

Thay vì nói dài dòng, Suhan ôm Yeonseo vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu. Việc anh không tố cáo không có nghĩa là sẽ để Junoh sống yên ổn. Ngược lại, anh quyết tâm khiến Junoh sống trong thấp thỏm, không biết khi nào bị tố cáo, sống mà như chết mỗi ngày. Hơn nữa, đó không phải cách duy nhất để tống hắn vào tù.

Khi Suhan khó khăn lắm mới an ủi được Yeonseo và trở về nhà, họ nhận được tin dì dượng đã tự mình tố cáo Junoh.  

"Gì cơ? Khoan đã..."  

Yeonseo bàng hoàng khi nhận cuộc gọi xin lỗi từ dì về những việc Junoh đã làm hôm qua. Bà ta nói tất cả là do bà nuôi dạy con không tốt. Từ vụ tai nạn giao thông của Suhan đến vụ phóng hỏa lần này đều do Junoh tự ý làm, và bà cũng có trách nhiệm vì đã bỏ mặc con trai mà không biết nó làm gì. Thái độ xin lỗi đột ngột như muốn vạch rõ ranh giới khiến Yeonseo vô cùng bối rối.

[Hức hức... Ta không ngờ đứa con ta dứt ruột đẻ ra lại có những suy nghĩ như vậy, ta cảm thấy trời đất như sụp đổ, ta không sống nổi nữa rồi... Ta phải làm sao đây... Hức hức…]  

Suhan đứng bên, nghe rõ cuộc gọi kết thúc bằng tiếng nức nở của dì, chỉ để lại một lời nhận xét ngắn gọn. 

"Làm trò."  

Dù bà ta khóc lóc như vậy, Yeonseo vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng. Ngược lại, Suhan giữ vẻ mặt lạnh lùng không chút ấm áp. 

Không sống nổi thì ra sông Hàn mà tự tử đi? Anh muốn nói rất nhiều, nhưng thôi, vì sợ ảnh hưởng xấu đến thai nhi và khiến Yeonseo kinh hãi.

Tại sao lại nói những lời không thật lòng để làm hỏng tâm trạng của Yeonseo chứ? Nếu thực sự thấy có lỗi, có một cách dễ dàng và nhanh chóng là lấy cái chết chuộc tội kia mà. Ý đồ của bà ta rõ ràng không phải xin lỗi, mà là đổ hết lỗi cho con trai để thoát thân, điều đó càng khiến Suhan thêm tức giận.

Ngay sau đó, Suhan nghe tin Junoh mất tích và định cầm chìa khóa xe lao thẳng đến nhà dì dượng. Yeonseo kinh hãi ngăn cản, nhưng đó chỉ là một sự xáo trộn nhỏ.

Mấy cái đó chẳng phải dàn dựng để diễn trò sao? Cứ để mình bắt được hắn xem... Phải đánh cho hắn chết ở chỗ không có CCTV mới được...

Trong lúc Suhan nghĩ những điều tăm tối đó, Yeonseo nhìn anh với vẻ mặt tội nghiệp đến mức đáng yêu. Suhan cố trấn tĩnh cơn hưng phấn của mình và bật cười.

Dù sao đi nữa, mối nghiệt duyên quấn lấy Yeonseo bấy lâu cuối cùng cũng chấm dứt. Bỏ qua việc sẽ báo thù những kẻ gây sự với mình ra sao, giờ đây chỉ còn lại việc sống hạnh phúc bên tình yêu trong sáng này. Trong bụng là một đứa con quý giá đang lớn, và một người chồng tận tâm yêu anh đến mức sẵn sàng làm mọi điều anh nói. Còn gì để lo lắng nữa đây?

Suhan tự nhủ thầm như niệm chú, rằng dù sau này có chuyện gì xảy ra, mọi thứ cũng sẽ ổn thôi.  

Dù anh có nhớ lại mọi chuyện và quên đi tất cả những gì đã xảy ra, thì 'người' đang yêu em vẫn sẽ ở đây.  

Anh nắm tay Yeonseo đặt lên ngực mình, rồi đặt xuống bụng dưới của mình.  

"Vậy nên, em phải bảo vệ chúng ta thật tốt nhé. Em làm được chứ?"  

Yeonseo chậm rãi gật đầu, như cam kết rằng dù ký ức có trở về, hạnh phúc này cũng không chấm dứt. 

Được rồi, thế là đủ. Suhan ôm Yeonseo chặt đến mức như muốn vỡ ra, rồi bất ngờ đặt một nụ hôn lên môi cậu. Từng cử chỉ đón nhận của Yeonseo như thể mọi thứ đều ổn thật đáng yêu.

Giống như trước đây, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng bao giờ từ bỏ anh. Cùng với lời dặn dò của Suhan, nụ hôn càng thêm nồng nhiệt, khiến cậu bật cười.  

Mong rằng cuộc sống bình dị này sẽ kéo dài mãi mãi. Yeonseo tha thiết ước nguyện và ôm chặt Suhan.  

<Kết thúc Phần 2>



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo