Chương 31
Khi tôi buông lời trêu đùa và nhẹ nhàng vòng tay ôm vai Yeonseo, cậu ấy thoáng ngượng ngùng nhưng không hề tỏ ra khó chịu. Đôi má cậu ửng đỏ vì xấu hổ, ánh mắt lảng tránh theo bản năng, khiến cậu trông non nớt đến lạ so với độ tuổi ngoài hai mươi của mình.
Chúng tôi trở về khách sạn, tay vẫn ôm đầy những món quà mà các tiểu thương ở chợ nhiệt tình ép mang về. Thế nhưng, điều chờ đợi chúng tôi lại là một sự cố bất ngờ.
“Vậy bây giờ chúng tôi phải chuyển phòng sao?”
Vừa lái xe vào bãi đỗ, tôi liền nhận được cuộc gọi từ khách sạn. Nhân viên thông báo rằng hệ thống nước nóng trong phòng của chúng tôi gặp sự cố. Không chỉ phòng chúng tôi mà một vài phòng khác cũng bị ảnh hưởng, vì vậy họ đang gấp rút sắp xếp phòng thay thế. Đã vậy thì chẳng có lý do gì để cứ khăng khăng đòi ở lại căn phòng không có nước nóng cả, nên tôi quay sang thông báo với Yeonseo.
“Phòng mình bị hỏng nước nóng rồi, họ muốn đổi phòng cho mình. Cậu thấy sao?”
Yeonseo khẽ gật đầu, chẳng có gì để phản đối. Tôi lập tức đáp lại qua điện thoại.
“Vâng, vậy nhờ bên cô sắp xếp giúp. Chúng tôi có cần tự chuyển hành lý không?”
Là khách sạn năm sao, họ chắc chắn không để khách tự xử lý hành lý trong tình huống đổi phòng do lỗi của mình. Quả nhiên, nhân viên nhanh chóng cam kết sẽ cử người hỗ trợ. Cuộc gọi kết thúc, tôi cùng Yeonseo bước đến quầy lễ tân để đổi thẻ phòng.
“Chúng tôi thành thật xin lỗi vì sự bất tiện này. Để bù đắp, khách sạn đã nâng cấp hạng phòng của quý khách.”
Không biết có phải do hình ảnh của tôi trên truyền hình quá đáng sợ hay không, mà nhân viên lễ tân trông có vẻ căng thẳng đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Có vẻ như họ sợ tôi sẽ nổi giận và làm ầm lên vì sự cố này. Tôi khẽ nhếch môi, bật cười chua chát.
“Không sao đâu, đừng lo.”
Dù đã cố gắng trấn an vài lần, lời nói của tôi dường như chẳng có tác dụng. Nhân viên vẫn run rẩy đáp.
“V-vậy, chúc quý khách có một kỳ nghỉ thoải mái.”
Giọng nói ấy run đến mức gần vỡ, khiến tôi bất giác nghĩ mình đúng là một kẻ đáng sợ.
“Lúc check-in cũng vậy… hầy.”
Dù trên giấy tờ, người đặt phòng là Jo Yeonseo, khách sạn vẫn cố chấp liên lạc qua số của tôi để thông báo. Điều này càng cho thấy họ dè chừng tôi đến mức nào.
“Lẽ ra họ phải gọi cho người đặt phòng chứ.”
Có thể họ cho rằng người đàn ông đi cùng tôi điềm đạm và ít nói, sẽ chẳng có ý kiến gì hoặc dễ dàng bỏ qua chuyện này. Nhưng nếu liên hệ với tôi, họ lại sợ tôi phản ứng mạnh. Nhớ lại hình ảnh Lee Suhan trên sóng truyền hình – một kẻ chẳng ngại đóng vai phản diện và luôn tạo những khoảnh khắc “gây bão”, tôi hiểu tại sao họ căng thẳng đến vậy.
Dù sao, làm công việc thường xuyên xuất hiện trước công chúng, có lẽ tôi nên xây dựng hình ảnh ôn hòa hơn. Thầm thở dài, tôi bước vào phòng ngay khi Yeonseo mở cửa. Tôi cắm thẻ vào khe, bật đèn.
Tách.
Ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng.
“A…”
Yeonseo khựng lại trước. Tôi cũng không khỏi sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
“…….”
Cả hai đứng chôn chân, lặng lẽ nhìn nhau.
Hóa ra “nâng cấp phòng” là thế này. Tôi không ngờ khách sạn lại sắp xếp một căn phòng với phong cách nội thất táo bạo đến vậy. Theo phản xạ, tôi đưa tay che miệng, ánh mắt rời xuống sàn để tránh những chi tiết quá lộ liễu xung quanh.
Sau một thoáng im lặng, tôi chủ động lên tiếng trước.
“Trước hết, ăn cái đã. Để nguội mất.”
Tôi vờ như chẳng có gì, bước thẳng đến khu vực tiếp khách, đặt túi đồ ăn xuống bàn. Yeonseo theo sau, nhưng dáng đi cứng nhắc như một con robot bị lỗi. Rõ ràng cậu ấy đang cố không ngoảnh đầu nhìn về phía giường.
Tôi kéo ghế, ngồi xuống, bày đũa và thức ăn ra bàn. Khi tôi vừa đứng dậy, Yeonseo cũng bật lên theo, như muốn giúp đỡ nhưng chẳng biết làm gì.
“À, tôi chỉ định rửa tay một chút thôi.”
“À.”
Yeonseo gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý, rồi lặng lẽ bước theo.
“Vậy thì tôi cũng…”
Khoan đã, có lẽ đây không phải ý hay… nhưng chưa kịp nói, cả hai đã tiến vào phòng tắm.
Ngay khi bước vào, chúng tôi lại sững sờ trước thiết kế đầy ẩn ý của không gian này. Dù biết khách sạn hạng sang phục vụ nhiều loại khách khác nhau, ai cũng nhận ra căn phòng này dành riêng cho đối tượng nào.
Cánh hoa hồng rải rác khắp giường và bồn tắm, bộ sản phẩm tắm gội tỏa hương gợi cảm, những chiếc áo choàng lụa mềm mại ôm sát cơ thể, lọ gel massage cao cấp với độ nhớt tương tự dịch cơ thể… Và điểm nhấn cuối cùng: một bồn tắm spa rộng nằm giữa phòng khách, nối liền với phòng ngủ. Chỉ cần nhìn thoáng qua, ai cũng biết đây là phòng tuần trăng mật.
Tôi cố lờ đi chiếc bồn tắm phụ, bước đến bồn rửa tay, mở vòi nước. Ngay cả bánh xà phòng dùng một lần cũng khác loại ở phòng cũ. Có vẻ khách sạn đã thay toàn bộ sản phẩm chăm sóc cá nhân để phù hợp với chủ đề “lãng mạn” hay thẳng thắn hơn, gợi tình của căn phòng.
Không khí giữa chúng tôi trở nên lúng túng khó tả. Lau tay qua loa bằng khăn, tôi nhanh chóng quay lại bàn ăn. Yeonseo lặng lẽ theo sau, nhưng dáng vẻ cậu ấy lúc này chẳng khác gì vừa chịu một cú sốc tinh thần.
“Thôi, trước hết… cứ ăn đã rồi tính sau.”
Trong im lặng, tôi mở gói thức ăn đầu tiên – susu bukkumi, loại bánh dẹt từ bột kê, nướng trên chảo nóng đến khi vỏ ngoài giòn rụm. Lúc mua, bà chủ quầy gần như ép tôi phải thử. Dù đã nguội bớt trên đường về, khi cắn vào, tôi mới hiểu tại sao bà ấy tự hào đến vậy.
“Bà chủ quán đầu tiên có vẻ rất tự hào về món bánh của bà ấy, mà đúng thật.”
Vị ngọt nhẹ nhàng hòa cùng lớp vỏ giòn tan và hương thơm béo bùi giúp tôi tạm quên đi tình huống éo le vừa rồi.
Trong khi tôi vừa thưởng thức vừa nhận xét, Yeonseo có vẻ như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cậu ấy khẽ gật đầu, như thể đã đưa ra quyết định gì đó.
Ngay lập tức, tôi liền nói thêm.
“À, tôi không có ý bảo cậu làm món này cho tôi đâu nhé.”
Yeonseo lập tức tròn mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên, như thể không thể tin được tôi lại có thể đoán trúng suy nghĩ của mình.
Yeonseo tròn mắt nhìn tôi, ngạc nhiên vì tôi đoán trúng ý cậu. Chính những phản ứng đáng yêu như vậy khiến tôi thích trêu chọc cậu hơn. Nhưng thay vì nói ra, tôi chỉ nhún vai, đùa.
“Thì… vì cậu vốn thích nấu cho tôi ăn mà.”
Câu này nghe hơi ngạo mạn, như thể không phải tôi thích món cậu nấu mà là cậu thích nấu nên tôi mới ăn. Dễ khiến người khác khó chịu lắm. Nhưng Yeonseo lại nghiêng đầu, vô tư hỏi.
“Ý anh là anh không muốn ăn lại món này nữa sao?”
Tôi suýt bật cười trước câu hỏi chẳng hề có chút ác ý nào của cậu ấy.
“Không, không phải vậy. Chỉ là… cậu không cần cố làm đâu.”
“Không có gì quá sức cả, tôi làm được mà.”
Cái tính lúc nào cũng sẵn sàng chịu thiệt như thế này, bảo sao tôi hay buông ra những lời lẽ ngạo mạn. Tôi bỗng muốn đưa tay véo nhẹ má cậu ấy một cái, nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại.
“Thôi, cứ tùy cậu vậy.”
Sau đó, tôi mở hộp thức ăn thứ hai—samgyeopsal-mari, thịt ba chỉ cuộn rau rồi nướng. Đây không phải đặc sản địa phương mà chỉ là một món ăn vặt phổ biến ở các khu chợ truyền thống. Nhờ một chương trình truyền hình nổi tiếng, món này đã từng gây sốt và nhanh chóng xuất hiện ở khắp nơi.
Dù bề ngoài không có gì đặc biệt, nhưng khi đi ngang qua quầy hàng, mùi thịt nướng thơm nức mũi đã khiến tôi không thể kiềm lòng mà dừng lại mua một phần.
“Ừm…”
Thế nhưng, ngay khi vừa mở hộp đồ ăn, tôi lập tức cảm thấy hối hận. Lúc đứng từ xa, chỉ ngửi thấy hương thịt nướng thoảng qua nên không nhận ra, nhưng giờ thì mùi tanh nồng bốc lên rõ rệt, còn thịt trông cũng dai và khô. Dù vậy, đã mua rồi thì cũng nên thử một miếng xem sao.
Tôi dùng dao cắt thịt thành từng miếng nhỏ để cả tôi và Yeonseo có thể dễ dàng ăn.
“Mời cả nhà ăn ngon miệng.”
Chẳng rõ lời này tôi thốt ra là dành cho ai, nhưng vẫn vô thức nói trước khi gắp một miếng cho vào miệng.
Và ngay khoảnh khắc đó…
“Hỏng thật rồi.”
Thịt nhạt nhẽo đến mức không có chút gia vị nào, còn bắp cải cuộn bên trong thì cay xé lưỡi mà chẳng có vị gì hài hòa. Rốt cuộc người bán đã định làm món gì vậy? Họ chưa từng nếm thử chính món ăn của mình sao? Nếu có, hẳn họ đã không thể nào bán một miếng thịt vừa tanh, vừa dai, kết hợp với bắp cải chỉ biết cay mà không có chút hương vị gì như thế này.
Tôi lập tức đặt đũa xuống, nhè miếng thịt ra giấy ăn vì không thể nào nuốt nổi.
“…Xin lỗi cậu.”
Lời xin lỗi bật ra theo phản xạ. Từ trước đến nay, những món Yeonseo nấu, tôi đều ăn ngon lành mà không hề có chút khó chịu hay do dự nào. Điều đó khiến tôi từng nghĩ rằng, có lẽ sau khi mất trí nhớ, vị giác của tôi cũng đã trở nên kém nhạy bén.
Nhưng không phải vậy. Chỉ là… tất cả những gì cậu ấy từng nấu cho tôi đến giờ đều thực sự quá ngon mà thôi.