Chương 32
Ngay lúc đó, Yeonseo lặng lẽ nhai và nuốt một miếng, rồi lại với tay lấy thêm một miếng khác. Tôi lập tức hoảng hốt, vội đưa đũa ra chặn lại.
“Không, món này dở lắm. Cậu không cần cố ăn đâu.”
Dù tôi đã ngăn cản, Yeonseo vẫn bình thản quan sát biểu cảm của tôi, rồi chẳng chút do dự, vòng qua đũa của tôi để lấy một miếng ở góc đĩa.
“Không sao đâu, ăn cũng được mà.”
Được gì mà được chứ! Món này không chỉ dở tệ mà còn là một sự xúc phạm đối với ẩm thực.
“Không, đừng ăn nữa.”
“Thật sự không sao đâu.”
“Không, tôi mới là người không thấy ổn đây.”
Lần này, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt đầy thắc mắc như thể không hiểu nổi phản ứng của tôi.
“Tại sao việc tôi ăn món này lại khiến anh khó chịu? Nếu được, anh có thể nói rõ lý do không?”
Còn phải hỏi sao? Tôi đáp ngay, chẳng cần suy nghĩ.
“Vì nó quá dở. Đây là sự xúc phạm đối với nguyên liệu.”
Tôi không hề phóng đại hay chỉ trích vô cớ. Đó là sự thật. Ngay cả cơm bệnh viện bị chê nhạt nhẽo cũng còn ngon hơn món này. Tôi không giỏi nấu ăn, nhưng với tư cách một người yêu thích ẩm thực, tôi dám khẳng định – món này tệ đến mức không ai bênh vực nổi.
‘Mà nghĩ lại, quanh đây chẳng thấy người địa phương hay tiểu thương nào, chỉ toàn khách du lịch.’
Những người lần đầu đến có thể tò mò thử, nhưng ai đã ăn một lần chắc chắn không bao giờ quay lại. Tôi hoàn toàn hiểu lý do.
Trong lúc tôi còn đang bực bội suy ngẫm, Yeonseo vẫn thản nhiên nuốt miếng thứ hai, rồi tiếp tục vươn tay lấy thêm.
“Cũng không đến mức quá tệ. Với lại, ở đây cũng chẳng có chỗ vứt rác, nên tôi cứ ăn hết vậy.”
Đấy, rõ ràng là dở mà. Cậu ấy cũng nhận ra, chỉ cố ăn để đỡ phí thôi. Cái lý do “không có chỗ vứt rác nên đành ăn” khiến tôi cạn lời, chỉ biết nhìn Yeonseo bằng ánh mắt khó tin.
Tôi lẩm bẩm, như vừa phát hiện điều gì không thể chấp nhận.
“Thật ra, từ trước đến nay, tôi vẫn không hiểu nổi tại sao mình lại không thích một người vừa đáng yêu, xinh đẹp, lại giỏi giang và chu đáo như cậu đấy, Yeonseo.”
Yeonseo chớp mắt, có vẻ chẳng hiểu tôi nói gì. Tôi quyết định châm chọc thêm, dù biết là hơi trẻ con nhưng chẳng muốn kiềm chế.
“Này, thử nghĩ xem. Nếu một người sống bằng nghề ẩm thực mà nghe cậu nói ‘vì không có chỗ vứt rác nên đành ăn hết’ thì họ sẽ vui hay tức giận đây?”
Giờ tôi chỉ hơi khó chịu, nhưng nếu là “Lee Suhan” ngày trước, có lẽ tôi đã nổi giận đùng đùng. Chẳng phải sao? Cậu ấy vừa thản nhiên xem chuyện ăn uống như cách xử lý rác thải đấy.
Yeonseo bỗng khựng lại, ánh mắt ngỡ ngàng như vừa nhận ra điều gì.
“Ờ… cũng có thể… đúng là như vậy…”
Biểu cảm ngốc nghếch ấy khiến tôi cúi đầu giấu nụ cười. Nhưng rồi, cậu vẫn ăn nốt miếng cuối, đặt đũa xuống, nghiêm túc nói.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Vậy mà ngay sau đó, trông cậu rõ ràng khó chịu vì tiêu hóa không tốt. Ban đầu, tôi không hiểu sao cậu khăng khăng ăn hết. Nhưng khi nhìn từ góc độ của cậu, tôi phần nào đoán được.
Có lẽ cậu cố ăn món dở tệ ấy vì không muốn bỏ phí thứ mà mình đã hào hứng mua về chỉ vì thấy nó hấp dẫn. Đó là bữa tối cậu chọn để cùng tôi thưởng thức, nhưng chọn nhầm, cậu sợ tôi nhịn đói và áy náy. Hoặc cậu không muốn lộ sự thất bại của mình, nên giả vờ như khẩu vị mình đặc biệt, gắng nuốt thứ đồ ăn vô vị kia. Nếu chỉ là suy đoán của tôi thì đành chịu vậy.
Cuối cùng, tôi viện cớ xuống tầng mua đồ rồi rời đi một lát. Cửa hàng tiện lợi dưới đó không có nhiều thuốc, nhưng may mắn tôi tìm được một hộp thuốc tiêu hóa. Mua thêm chai nước, tôi nhanh chóng quay lại phòng.
Khi mở cửa bước vào, tôi thấy Yeonseo đang nằm trên ghế sofa, đắp một chiếc chăn mỏng, hai mắt nhắm hờ.
“Tôi mua thuốc về rồi này. Uống đi, kẻo đau bụng. Hoặc nếu cảm thấy khó chịu quá thì vào nhà vệ sinh nôn ra cũng được.”
Vừa nói, tôi vừa hất cằm về phía phòng tắm. Nhưng Yeonseo chỉ lắc đầu. Tôi hiểu mà, dù phòng tắm có đẹp và lãng mạn đến đâu thì chẳng ai muốn ói vào đó cả. Nhưng cố nhịn rồi để khó tiêu, đầy bụng thì sao? Không khéo lại sinh bệnh mất. Nghĩ vậy, tôi nắm lấy tay cậu ấy, kéo dậy.
“Sao tay lạnh thế này? Chắc chắn là bị đầy bụng rồi. Nếu cậu không thoải mái khi tôi ở đây, tôi sẽ ra ngoài một lát.”
Dù sao thì cậu ấy cũng thích tôi đến mức sẵn sàng ăn hết món ăn kinh khủng đó chỉ để tôi không thấy khó xử. Với tính cách ấy, chắc chắn cậu ấy cũng chẳng muốn tôi nhìn thấy cảnh mình nôn ọe đâu.
Yeonseo giật nhẹ người khi tôi nắm tay, nhưng rồi vẫn lắc đầu.
“Không, tôi ổn.”
“Thế thì ít nhất cũng uống thuốc đi.”
Lần này, cậu ấy mới yếu ớt gật đầu, nhận lấy thuốc và chai nước từ tay tôi. Cổ họng khẽ chuyển động khi cậu ấy nuốt xuống, rồi khe khẽ thở ra một hơi.
“Sao cậu không vào giường mà nằm đi? Tựa vào đầu giường cũng được mà.”
Yeonseo lại khẽ gật đầu, rồi loạng choạng bước về phía giường. Tôi nhanh chân đi trước, dẹp hết mấy bông hoa hồng và chiếc khăn xếp hình thiên nga xuống, kéo chăn ra để cậu ấy có thể nằm thoải mái hơn.
Cậu ấy ngoan ngoãn dựa vào đầu giường, khẽ co ngón tay lại, rồi nhắm mắt. Tôi cũng ngả lưng xuống bên cạnh, lặng lẽ quan sát xem cậu ấy có ổn không.
Khoảng ba mươi phút sau, có vẻ thuốc đã bắt đầu có tác dụng. Nhìn sắc mặt đã tốt hơn nhiều, Yeonseo bỗng nhận ra tôi đang nằm ngay cạnh mình, lập tức giật nảy lên. Ánh mắt cậu ấy như đang muốn hỏi: ‘Anh ở đó từ bao giờ vậy?’
“Đừng để ý đến tôi. Không phải tôi đến nơi mình không được phép đâu. Bạn đời bị ốm, ở bên chăm sóc là chuyện thường mà.”
Ngay lập tức, mặt cậu ấy đỏ bừng lên, như thể ai đó vừa hắt một lớp sơn đỏ lên má vậy.
“Không… không phải đến mức nghiêm trọng như vậy đâu…!”
Cậu ấy hoảng loạn đảo mắt tìm nơi trốn. Nếu căn phòng này giống như hôm qua, có hai chiếc giường đơn thì chắc chắn cậu ấy sẽ vội vã nhảy qua giường bên kia. Nhưng thật không may (hoặc có lẽ là may mắn?), phòng này chỉ có một chiếc giường cỡ lớn duy nhất.
“Sao thế? Không muốn ngủ chung giường với tôi à?”
Tôi hỏi, giọng pha chút trêu chọc khi nhìn thấy sự lúng túng trong mắt cậu ấy. Quả nhiên, Yeonseo càng cuống lên, cắn môi, rồi vội vã trèo xuống giường, gần như bỏ chạy đến giá treo quần áo để lấy áo khoác.
“…? Cậu đi đâu đấy?”
Tôi kinh ngạc nhìn theo, nhưng còn chưa kịp ngăn lại, cậu ấy đã mở cửa phòng, quay lại để lại một câu ngắn gọn trước khi đóng sập cửa.
“…Tôi ra ngoài đi dạo một lát.”
Hả? Gì cơ? Tôi chỉ còn biết trố mắt nhìn cánh cửa đóng chặt.
Rốt cuộc, cậu ấy thật sự đi mất.
Tôi chờ mãi đến sáng, nhưng cậu ấy không quay lại. Nhắn tin thì không trả lời. Gọi điện cũng không nghe. Đến tận rạng sáng, cậu ấy mới nhắn một tin: [Xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng. Tôi sẽ quay lại vào buổi sáng.]
Tên này… Rốt cuộc cậu ta đang làm cái quái gì vậy?
Tôi giận đến phát điên, ngồi chờ cậu ấy trong phòng khách mà chẳng tài nào ngủ nổi. Mỗi phút trôi qua, cơn giận của tôi lại càng dâng lên.
Sáng hôm sau, tiếng tít vang lên khi thẻ từ quẹt mở cửa. Nghe thấy vậy, tôi mỉa mai hỏi cậu ta rốt cuộc nghĩ gì mà giờ này mới mò về. Nhưng thay vì phản bác hay giải thích, Yeonseo chỉ im lặng, tránh ánh mắt tôi và thì thầm một câu xin lỗi, trông còn tiều tụy hơn cả lúc rời đi.
Chưa bao giờ tôi thấy một lời xin lỗi lại đáng bực mình đến vậy. Đừng chỉ nói xin lỗi suông, mà hãy nói xem cậu ta thấy có lỗi vì cái gì, tại sao lại làm chuyện đáng xin lỗi đó. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, tôi lớn tiếng chất vấn, nhưng cậu ta chỉ quay mặt đi, giữ im lặng.
Không những không giải thích, mà còn tránh né cả cuộc đối thoại.
Tôi thực sự cạn lời.
Trong lòng tôi chỉ muốn vứt bỏ tất cả, nói ‘thôi được rồi’ rồi bắt taxi về nhà ngay lập tức. Nhưng tôi lại sợ rằng, nếu làm vậy, sợi dây liên kết mong manh giữa chúng tôi, thứ mà tôi có cảm giác là cuối cùng cũng mới bắt đầu hình thành, sẽ đứt đoạn hoàn toàn. Ý nghĩ rằng tôi đang nhìn sắc mặt của cậu ta, do dự vì không muốn mất đi chút gì đó giữa chúng tôi, khiến tôi càng tức giận hơn.
Cậu ấy thích tôi. Tôi cũng thích cậu ấy.
Vậy mà vì một thứ gì đó – một ai đó, khiến tôi vừa là chính tôi, vừa không phải tôi, mà cậu ấy lại hành xử thiếu suy nghĩ như thế. Tôi không biết phải làm thế nào với mớ cảm xúc hỗn loạn này nữa.
Cuối cùng, trên suốt đường trở về Seoul, tôi quyết định im lặng, như một cách để phản đối. Tôi chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng buồn mở lời. Mà Yeonseo cũng vậy, cậu ấy không nói gì với tôi trừ khi thực sự cần thiết. Bầu không khí trong xe lặng ngắt, nặng nề đến mức ngột ngạt.
Nhưng điều thực sự đẩy mọi thứ đến cực hạn… vẫn còn ở phía trước.