Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 38

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Chương 38

“Hả?” Tôi chưa kịp định thần để hỏi lại thì cậu ta đã chỉ về phía sau lưng tôi.

“Ơ… chẳng phải người đó đang đến sao? Hình như là chiếc xe tôi từng thấy ở bệnh viện.”

Nghe vậy, tôi quay đầu lại và lập tức nhận ra chiếc sedan trắng quen thuộc đang từ từ tiến đến. Không thể nào… sao lại đột ngột như thế này? Dù sao khi về nhà tôi cũng sẽ phải chạm mặt em ấy, nhưng tôi đã nghĩ ít nhất phải 30 phút nữa mới đến lúc đó. Vậy mà cuộc hội ngộ lại diễn ra ngay lúc này, vào một thời điểm hoàn toàn ngoài dự đoán.

“Khoan đã….”

Tôi chưa kịp thốt ra lời trách móc thì chiếc xe đã đỗ lại gần bãi đậu, cánh cửa bật mở.

“Nhanh chóng làm lành đi. Nhìn qua thì có vẻ hai người chỉ cãi nhau vì chuyện không đâu thôi mà.”

“Gì cơ…?” 

Quá bất ngờ, tôi luống cuống vớ lấy chai rượu còn dang dở trên bàn, ngửa cổ tu một hơi. Chết tiệt… nếu không tỉnh táo thì có lẽ tôi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng đó là một sai lầm hay một quyết định sáng suốt? Chẳng ai có thể biết chắc được.

***

30 phút trước khi Yeonseo nhận được cuộc gọi bất ngờ từ Park Taeoh.

Cậu bước vào căn nhà tối om sau một ngày dài, chợt cảm nhận một sự lạ lẫm khó gọi tên. Từ khi Suhan xuất viện, mỗi lần cậu trở về, đèn trong phòng khách chưa từng tắt.

Điều này cũng dễ hiểu. Dù có tăng ca đến mấy, hệ thống kiểm soát của công ty cũng không cho phép nhân viên ở lại văn phòng muộn nếu không được cấp trên phê duyệt. Và với Yeonseo, người được kỳ vọng sẽ tiếp quản công ty trong tương lai, quy định này không hề có ngoại lệ.

Giống như việc cậu không được hưởng bất kỳ đặc quyền nào chỉ vì là con trai chủ tịch, ngược lại, cậu cũng không có quyền phá vỡ những quy tắc chung. ‘Đừng làm mất bầu không khí của cả bộ phận chỉ vì muốn thể hiện.’ Đó là lời cậu từng nghe.

Vậy nên, cậu luôn rời văn phòng muộn hơn đồng nghiệp một chút, nhưng cũng không quá trễ. Và mỗi lần như vậy, Suhan luôn ở phòng khách, lặng lẽ chờ cậu trở về.

“…….”

Lẽ ra cậu nên vạch rõ ranh giới trước khi mọi thứ trở nên quá quen thuộc. Nhưng niềm hạnh phúc khi biết rằng anh cần mình đã khiến cậu quên mất vực thẳm ngay trước mắt. Để rồi, khi nhận ra, cậu đã đi quá xa để có thể quay đầu.

‘Tôi sẽ quyến rũ chồng mình lại từ đầu.’

Trong căn phòng khách trống trải, Yeonseo bỗng cảm thấy như giọng nói của anh vang vọng bên tai. Nhưng điều đó chắc chắn không thể là thật. Đó chỉ là ảo thanh, sinh ra từ chính khát khao của cậu. Cậu lắc đầu, cố xua tan hy vọng viển vông ấy, nhưng từ bỏ đâu phải chuyện dễ dàng. Nếu dễ dàng, cậu đã rời khỏi Hàn Quốc từ lâu.

Cậu không đủ dũng khí để biến mất khỏi cuộc đời anh, nên mới để mọi chuyện dây dưa đến mức này. Cậu vừa biết ơn, vừa oán trách chính mình.

“Ha…”

Yeonseo kéo ghế ngồi xuống bàn ăn trong bếp, nơi Suhan vẫn thường ngồi đợi cậu. Không hiểu sao, nơi ấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến gương mặt cậu thoáng ửng đỏ. Nếu thực sự muốn tốt cho anh, dù phải nghe bao nhiêu lời trách móc, cậu cũng nên đẩy anh ra xa.

Dù nghĩ thế nào, cậu vẫn biết đây là một sai lầm. Cậu đang lừa dối anh. Ly hôn là điều tốt nhất cho anh. Nhưng dù cậu đã nói rõ ràng đến vậy, anh vẫn kiên quyết không đồng ý. Khi anh quát lên rằng cậu đừng mơ đến chuyện ly hôn, cậu chỉ muốn ngừng thở ngay lúc đó.

Điều Yeonseo sợ nhất chính là sự kỳ vọng. Một hy vọng hão huyền rằng khoảng thời gian mơ hồ này sẽ kéo dài mãi mãi. Rằng biết đâu, cậu và anh có thể gặp lại như hai người xa lạ, rồi bắt đầu lại như một cặp đôi bình thường, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ. Nó tồn tại để rồi tan biến vào một khoảnh khắc nào đó. Cậu không dám tưởng tượng đến ngày anh nhìn cậu bằng ánh mắt khinh miệt. Nếu lúc đó cậu không thể buông tay thì sao? Nếu cậu ngoan cố khiến anh đau khổ thì sao? Không thể chạy trốn, cũng không thể chấp nhận, tình huống này chẳng khác nào tự dồn mình vào ngõ cụt.

Cậu cần nói rõ ràng một lần nữa. Chắc chắn anh đang hiểu lầm cậu. Cậu không phải người tốt như anh nghĩ. Cậu không xứng đáng được yêu thương. Nhưng rồi, như bao lần trước, khi đối mặt với anh, cậu lại chẳng thể thốt nên lời.

Bởi chỉ cần anh mỉm cười với cậu, nụ cười dịu dàng như đang vỡ tan thì khát khao tiếp tục giấc mộng này lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Không biết cậu đã đợi bao lâu. Khi kim đồng hồ dần tiến đến nửa đêm, nỗi lo lắng bắt đầu len lỏi.

Và rồi, một cuộc gọi từ số điện thoại được lưu sẵn vang lên.

[Bệnh viện – Park Taeoh]

010-XXXX-XXXX

Anh ta là người giám hộ của một đứa trẻ cũng đang điều trị tại bệnh viện cùng với Suhan. Theo cậu biết, họ tình cờ gặp nhau trên lối đi dạo và dần trở nên thân thiết. Cậu từng thấy họ trò chuyện vài lần từ xa, nhưng không ngờ mối quan hệ lại đủ gần gũi để hẹn nhau đi uống rượu.

Cậu chợt thoáng ghen tị với anh ta, một người hoàn toàn xa lạ với Suhan, có thể bắt đầu một mối quan hệ mới mà không vướng bận quá khứ. Nhưng rốt cuộc, đó cũng chỉ là những suy nghĩ vô nghĩa.

Khi nhận cuộc gọi, tim cậu như rơi xuống, lo sợ có chuyện chẳng lành. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc, pha chút men say.

[Đây có phải số của chồng Suhan không? Suhan… anh ấy hơi say rồi, nấc… có lẽ cậu nên đến đón đi…]

Giọng nói nồng nặc mùi rượu đến mức cậu có thể tưởng tượng ra hương cồn phảng phất trong không khí.

“Tôi hiểu rồi. Hãy cho tôi biết địa điểm, tôi sẽ đến ngay.”

Vài giây sau, một tin nhắn được gửi đến. Đó là một quán thịt nướng cách nhà chỉ vài phút đi bộ. Nếu là anh của trước kia, trước khi mất trí nhớ, chắc chắn anh chẳng bao giờ đặt chân đến một nơi như thế. Khi muốn ăn thịt nướng, anh luôn chọn nhà hàng Hàn Quốc cao cấp, nơi mỗi bàn đều có nhân viên phục vụ riêng, tỉ mỉ nướng từng miếng thịt, chuẩn bị nước sốt và món ăn kèm.

Còn một quán ăn nhỏ, ít đánh giá đến mức gần như không có trên bản đồ? Cậu chưa từng nghĩ đến việc ghé thăm những nơi như vậy.

Cậu tưởng mình đã thay đổi hoàn toàn, nhưng mỗi khi Suhan vô tình để lộ sự dịu dàng như tái hiện những ký ức xưa cũ, cậu lại nhận ra, dù thế nào, cậu vẫn là chính mình của ngày trước.

Liệu khi tôi đến nơi, anh ấy đã ngủ gục chưa?

Yeonseo thở dài khi bước vào quán. Trước mặt cậu, Taeoh và Suhan đang ngồi đối diện nhau, dường như đã đợi sẵn. Ngay khi nhìn thấy xe của Yeonseo, Taeoh giơ tay ra hiệu.

Cùng lúc đó, Suhan bất ngờ cầm lấy chai rượu trên bàn và dốc cạn trong một hơi.

“……!?”

Nếu là Suhan của quá khứ, hẳn anh ấy sẽ không ngần ngại coi đây là một hành động thô tục và tầm thường nhất, rồi lên tiếng mắng mỏ không thương tiếc.

Yeonseo sững sờ, vội vàng lao ra khỏi xe rồi chạy thẳng vào trong quán. Ngay khi cậu đến gần, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi. Suhan lảo đảo, ôm miệng như thể sắp nôn.

“Anh có ổn không…?”

Còn chưa kịp hỏi hết câu, Yeonseo đã thấy Suhan mất thăng bằng, loạng choạng lùi về phía sau, suýt ngã nhào vào người cậu.

Cậu nhanh chóng vòng tay ra sau đỡ lấy anh, rồi hướng ánh mắt lạnh lùng về phía Taeoh. Dù biết cả hai đều đã say, nhưng việc Taeoh để Suhan uống đến mức này vẫn khiến cậu không khỏi khó chịu.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, Taeoh bất chợt cong môi cười. Dù không có vẻ gì là cố ý trêu chọc, nhưng điều đó vẫn khiến Yeonseo không thoải mái.

“Cậu mau đưa anh ấy về đi.” Taeoh nói, giọng điệu hoàn toàn tỉnh táo, khác hẳn khi gọi điện lúc nãy. “Hôm nay anh Suhan nhắc đến cậu rất nhiều đấy.”

Yeonseo khẽ nheo mắt, vẫn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời nói đó. Taeoh chỉ bật cười rồi chậm rãi tiếp lời.

“Anh ấy cứ liên tục khen cậu dễ thương đến mức phát điên mất. Tôi thật sự không biết phải phản ứng thế nào trước sự mê mẩn quá mức đó đâu.”

Chỉ một câu nói mà mặt Yeonseo lập tức nóng bừng. Rõ ràng là lời nói dối, nhưng chỉ riêng ý nghĩ về khả năng đó cũng đủ khiến hai má cậu ửng đỏ.

Không muốn phản ứng quá lộ liễu, Yeonseo chỉ im lặng cúi đầu, tập trung đỡ Suhan giờ đã lơ mơ, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa. 

Đây không phải lúc để suy nghĩ linh tinh.

Mím chặt môi, cậu dìu anh ra xe. Trong lúc Yeonseo đang vất vả đặt cậu vào ghế, người đã gọi cậu đến lại nheo mắt, lơ mơ suy nghĩ.

‘Không hiểu nổi anh ấy còn lo lắng điều vô lý gì nữa. Nhìn qua cũng biết là đang mê mẩn đến phát điên rồi.’

Ngay khi Taeoh lẩm bẩm một mình, một tiếng còi xe vang lên từ xa. Cậu ta đứng dậy, liếc mắt nhìn chiếc taxi mà Suhan đã đặt trước đó đang tiến vào bãi đỗ.

‘Dù sao thì, chỉ cần chịu thừa nhận, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi mà.’

Từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, tình huống này vừa đáng thương lại vừa bức bối. Nhưng suy cho cùng, chỉ có hai người trong cuộc mới có thể tháo gỡ nút thắt của chính họ.

Bước ra khỏi quán để bắt taxi, Taeoh khẽ rùng mình khi một cơn gió mát lùa qua. Dù mùa hè đã cận kề, không khí vẫn mang theo hơi lạnh khiến da thịt tê buốt. Thời tiết như thế này, thật lý tưởng để một cặp vợ chồng son vin vào cái cớ “trời lạnh” mà xích lại gần nhau hơn.

***

“Ưm…”

Không rõ đã trôi qua bao lâu kể từ ngụm rượu cuối cùng. Trong cơn chếnh choáng, Suhan cảm nhận cơ thể mình khẽ đung đưa theo nhịp chuyển động. Khi mở mắt ra, trước mặt tôi là khung cảnh những chiếc xe vun vút lướt qua ngoài cửa sổ.

‘Đây là đâu?’

Vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tôi dụi mắt theo bản năng. Và rồi, giây phút nhận ra mình đang ngồi trong xe của Yeonseo, tim tôi như rơi xuống một nhịp.

“A…”

Một tiếng thốt nhẹ vô thức bật ra. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm vào người ngồi trước vô lăng, hơi thở tôi khẽ nghẹn lại.

“……”

Chính là người mà tôi đã mạnh miệng tuyên bố sẽ chinh phục. Thế nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa biết phải thực hiện điều đó thế nào. Người ấy, với gương mặt căng thẳng và ánh mắt trầm lặng, đang siết chặt vô lăng trong im lặng.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo