Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 39

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 39

Cậu giữ vẻ mặt cau có, chẳng thèm liếc tôi lấy một lần, mắt chỉ dán chặt vào cửa sổ xe. Giận gì cơ chứ? Chính em đã nói không bận tâm chuyện ai tán tỉnh tôi, thậm chí còn bảo tôi cứ thoải mái giao lưu. Tôi bĩu môi, bực bội quay đầu sang hướng khác.

Suốt chặng đường về, không gian trong xe chìm trong im lặng nặng nề.

“……”

Khoảng cách gần đến mức chẳng cần lái xe, vậy mà cậu vẫn nhất quyết đưa tôi về. Chỉ một lúc sau, xe đã dừng ở bãi đỗ. Vị trí ngay sát lối vào, giống hệt như khi chúng tôi rời đi. Đã đến lúc tôi phải tự bước xuống. Dù đầu óc vẫn hơi choáng váng vì cơn say bốc đồng lúc cuối, tôi tự nhủ mình vẫn đi lại được. Nghĩ vậy, tôi mạnh dạn mở cửa xe rồi bước ra.

“A.”

Nhưng mọi chuyện tệ hơn tôi tưởng. Ngay khi đế giày chạm đất, chân tôi bỗng mất sức, như bị trẹo, khiến tôi suýt ngã nếu không kịp bám vào cửa xe. Yeonseo đã xuống trước và đang đứng đợi, thấy vậy cậu giật mình lao đến đỡ tôi.

“Không sao đâu. Tôi tự đi được…”

Xấu hổ và mất mặt, tôi theo bản năng muốn từ chối sự giúp đỡ của cậu. Nhưng rồi tôi mường tượng cảnh mình lê lết về nhà như kẻ say xỉn thảm hại – còn nhục nhã hơn gấp bội. Đặc biệt, tôi không muốn Yeonseo chứng kiến điều đó. Cuối cùng, tôi đành miễn cưỡng dựa vào cậu.

“…Đừng cố chấp nữa, bám vào tôi đi.”

Giọng nói trầm thấp, dường như đang cố nén giận. Tôi không thích nhưng vẫn ngoan ngoãn vịn vào vai cậu. Cậu nhẹ nhàng đỡ lấy tôi, khiến lớp áo khoác hé mở, để lộ chiếc áo mỏng bên trong đang áp sát vào cơ thể cậu.

“……”

Lúc này, tôi mới nhận ra cơ thể cậu rắn chắc hơn vẻ ngoài. Cảm giác cơ bụng săn chắc của cậu vô tình chạm vào hông tôi, khiến tôi tự dưng bực mình với chính mình vì để tâm đến chuyện đó vào lúc này.

Tôi lén ngước nhìn Yeonseo, nhưng cậu vẫn giữ gương mặt bình thản, không chút dao động. Đương nhiên, cậu chẳng có lý do gì để quan tâm đến những suy nghĩ vẩn vơ của tôi. Nhưng… nếu là người mình thích, lại còn là người mình từng tuyên bố sẽ theo đuổi, để tôi dựa sát thế này, lẽ ra cậu phải có chút phản ứng chứ?

Tôi không mong cậu làm gì quá đáng, nhưng ít nhất cũng đừng dửng dưng như vậy. Gương mặt cậu chẳng chút bối rối hay ngại ngùng, chỉ toàn vẻ bực bội, khiến tôi càng thêm khó chịu.

‘Không lẽ em ấy không nghĩ tôi giả say để quyến rũ em sao?’

Tất nhiên, sự thật không phải vậy. Nhưng nếu tôi không uống cạn chỗ rượu còn lại lúc nãy, có lẽ tôi đã có cơ hội vờ vịt. Giờ thì chính tôi cũng phải thừa nhận mình say thật.

‘Vậy mà lưu tên tôi trong danh bạ là hồ ly tinh… sao lại thế chứ?’’

Tôi lẩm bẩm trong đầu, rồi chậm rãi hạ tay, lén vòng qua eo cậu.

“Ưm…”

Yeonseo, đang dìu tôi vào thang máy, khẽ giật mình, cơ thể thoáng run lên. Cảm giác ấy truyền rõ qua phần da thịt chạm nhau. Hành động của tôi quá lộ liễu, không thể bỏ qua.

“……”

Tôi giả vờ nửa tỉnh nửa mê, nhắm mắt như chìm vào giấc ngủ, nhưng cậu vẫn chẳng phản ứng. Dù vậy, dường như cậu nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi quá gần, nên có chút lúng túng, không biết nhìn đi đâu. Trông cậu như chú hamster lúng liếng với miếng thức ăn không vừa miệng mà chẳng nỡ nhả ra.

Thang máy từ từ lên tầng cao, nhốt cả hai trong không gian chật chội khá lâu. Không cần nhìn, tôi cũng đoán cậu đang cố làm mọi cách để không chú ý đến bàn tay tôi.

“Đến rồi…”

Tiếng chuông tinh vang lên, báo hiệu thang máy dừng. Như được giải thoát, cậu vội dìu tôi ra ngoài, suýt nữa muốn cõng tôi thẳng vào nhà.

Bíp bíp bíp bíp.

Cậu gấp gáp nhập mật khẩu, nhanh đến mức khiến tôi càng muốn trêu cậu thêm. Ngay khi cậu sắp hoàn thành dãy số, tôi bất ngờ luồn tay vào dưới áo cậu. Dù trời không lạnh, bàn tay mát lạnh của tôi chạm vào da cậu khiến cậu giật mình. Có lẽ vì bất ngờ, hay chỉ vì lạnh, cậu ấn nhầm phím.

Bíp bíp, bíp bíp bíp bíp!

Tiếng cảnh báo vang rõ trong hành lang tĩnh lặng, báo mật khẩu sai. Dù nhắm mắt, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt bối rối của cậu đang nhìn mình chằm chằm.

“Su… Suhan…”

Cậu gọi tên tôi ngắn gọn, giọng đầy hoang mang, như không biết phải nói gì. Tôi hiểu rõ tình huống nhưng vẫn làm ngơ, nhắm chặt mắt hơn, tay tiếp tục lướt nhẹ trên da cậu. Tôi từng nghĩ cậu chẳng quan tâm luyện tập, nhưng cơ bụng săn chắc này lại chứng minh điều ngược lại… Hành động của tôi quá táo bạo, đến mức nếu cậu coi tôi là kẻ quấy rối, tôi cũng chẳng oan.

“Suhan! Tỉnh táo lại đi… một chút thôi….”

Cậu bối rối đến mức hít sâu, cố điều hòa nhịp thở để bình tĩnh. Sau thoáng do dự, cậu vòng tay giữ chặt tôi, tay còn lại nhanh chóng nhập lại mật khẩu rồi mở cửa. Không chần chừ, cậu đẩy tôi vào trong, như chỉ muốn thoát khỏi tình huống khó xử này.

Tôi vẫn bám chặt cậu, không hề có ý định buông.

Cạch.

Cửa đóng lại ngay khi chúng tôi vào nhà. Nhân lúc cậu mất tập trung, tôi khẽ co ngón tay, chạm nhẹ vào phần bụng gần rốn cậu. Cơ bụng cậu lập tức căng cứng theo phản xạ. Không để cậu kịp lùi lại, tôi trượt tay xuống sâu hơn, len qua viền thắt lưng, chạm đến bụng dưới từ gốc lên rốn, rồi khẽ cười.

“Cứng rồi này.”

Im lặng từ nãy giờ, cuối cùng tôi lên tiếng, giọng trêu chọc khiến cậu giật mình thốt lên.

“Suhan!”

Gọi tôi thế thì làm được gì? Em định làm gì đây? Lại đóng cửa bỏ chạy sao? Nhưng dù giỏi né tránh đến đâu, Jo Yeonseo cũng chẳng thể ra ngoài trong trạng thái này.

Vì sao ư?

Tôi mím môi, khóe miệng nhếch lên khi nhớ đến trò đùa tinh quái tôi chuẩn bị từ trước khi đi uống với Taeoh.

Lúc nãy, cậu định cõng tôi vào phòng ngủ, nhưng vừa bước qua phòng khách, cậu đột nhiên khựng lại. Rõ ràng cậu đã nhận ra.

“Suhan…!”

Lần này cũng vậy, cậu chỉ biết gọi tên tôi, không thốt nổi câu nào khác.

Tôi nhún vai, khóe môi cong lên đầy ẩn ý, đáp lại bằng nụ cười.

“Sao cứ gọi tên tôi hoài thế? Người nói sẽ quyến rũ em là tôi cơ mà.”

Tôi lười biếng mở mắt, nhìn thẳng vào cậu. Mặt cậu đỏ bừng, môi mấp máy như muốn nói gì, rồi cuối cùng mới thốt ra một câu miễn cưỡng.

“Cái, cái này là….”

Cậu đã hỏi “tại sao”, vậy tôi cũng sẽ trả lời theo cách của mình.

“Tại sao ư? Tôi đã làm gì sai trong phòng ngủ của chính mình sao? Đây là phòng ngủ của chung mà.”

May mà Taeoh là Beta. Dù tôi đã khóa chặt cửa phòng ngủ, mở toang cửa sổ để thông gió và xịt cả đống thuốc làm dịu pheromone, nếu cậu ta là Alpha nhạy cảm, thì khi ở quán rượu chắc chắn đã hoảng loạn chất vấn tôi ngay tức thì. Trong căn phòng ấy, pheromone của tôi vẫn còn nồng đậm. 

Cậu không thể vào đó, nhưng cũng chẳng thể rời nhà trong tình trạng này, đành đứng đó, bối rối nhìn tôi.

“Tôi giúp em nhé?”

Giờ chỉ cần châm ngòi là đủ. Tôi muốn cậu hiểu cậu có thể làm điều mình muốn. Quyết định là của cậu. Khi tôi buông tay, định để cậu tự chọn…

“……?”

Bất ngờ, cậu đẩy mạnh tôi ra phòng khách rồi đóng sập cửa phòng ngủ lại.

“…???”

Tôi sững người trong giây lát, không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tôi thực sự… bị từ chối sao? Ban đầu tôi không định đi xa thế này, nhưng thấy tình thế thuận lợi, tôi đã kỳ vọng chút ít. Vậy mà bây giờ lại thành ra thế này sao? Tôi bật cười khẽ vì quá bất ngờ.

“Này, Yeonseo. Khoan đã nào.”

Tôi nắm tay cầm cửa, lắc mạnh như muốn chất vấn. Nhưng bên trong, cậu vẫn im lặng.

“Yeonseo! Ra đây đi. Tôi biết mình hơi nghịch ngợm, nhưng tôi tỉnh rượu rồi. Hoàn toàn tỉnh táo đấy.”

Dù tôi gọi thế nào, cậu vẫn không đáp. Tôi bực mình thở dài, rồi thử dịu giọng.

“Chúng ta là vợ chồng mà, nhân cơ hội này làm gì đó vui vẻ chút không được sao?”

Nhưng cậu vẫn im thin thít. Cậu thực sự cố thủ trong đó sao? Điều này khiến tôi cáu tiết. Dù vậy, tôi hiểu nếu cậu không muốn, tôi chẳng thể ép. Pheromone tôi để lại trong đó quá rõ ràng. Nếu cậu không chịu nổi, chắc chắn sẽ tự ra. Còn nếu cậu đã kiên quyết từ chối, tôi mà phá cửa xông vào chỉ tự biến mình thành kẻ tệ bạc.

“Ha a… thật là….”

Lúc nãy tôi chỉ chạm nhẹ vào hông cậu mà cậu đã phản ứng rõ rệt, vậy mà giờ tôi chủ động dọn đường, cậu lại quay lưng bỏ chạy? Tôi không biết nên coi cậu là “bất lực” hay không nữa. Vì rõ ràng, phản ứng sinh lý của cậu vẫn rất tốt. Nhưng tôi chưa kịp tận hưởng gì, chưa chạm đúng chỗ, đã bị từ chối phũ phàng.

Tôi định áp tai vào cửa nghe ngóng, nhưng thấy hành động này quá lố, đành thở dài. Cơn say cũng dần tan biến.

‘Thôi kệ… cứ đi tắm rồi tính tiếp vậy.’

Tôi bước vào phòng tắm trong phòng khách, xả nước nóng để thư giãn, rồi đánh răng thật mạnh như trút giận. Nhưng khi bước ra, lau khô tóc, cửa phòng ngủ vẫn đóng im ỉm như cũ.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo