Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 40
Nhìn cánh cửa đóng chặt dường như đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi, tôi càng cảm thấy bực bội. Không kiềm chế được, tôi cất giọng, nhấn mạnh từng chữ như muốn người bên trong phải nghe rõ.
“Tôi muốn nói với em một điều em có thể chưa biết.”
Bên trong vẫn im lìm, không một chút động tĩnh.
“Tôi nhiều nước lắm đấy. Em có biết không?”
Nói xong, tôi hừ mũi cười nhạt, chẳng buồn chờ phản ứng từ cậu ấy mà quay lưng bước về phòng.
***
Sáng hôm sau.
Tôi choàng tỉnh, cảm giác đầu đau như thể có ai đó đang dùng búa gõ liên hồi. Có lẽ vì hôm qua tôi cứ tỉnh rồi lại say, rồi lại tỉnh, nên giờ đây, dù ý thức vẫn khá tỉnh táo, cơn đau đầu do say rượu vẫn không chút nương tay mà ập đến.
Mỗi lần tôi cố nhấc chân, cả thế giới như xoay vòng, khiến tôi choáng váng. Tôi định gượng dậy để xem giờ, nhưng cơn choáng làm tôi chỉ có thể ngã phịch xuống giường.
“Aaa….”
Giá mà hôm qua tôi đừng uống nhiều đến thế. Tôi không hiểu mình có thù oán gì với rượu mà lại dốc sức uống như thể đang thanh toán món nợ nào đó. Nhớ lại, tôi chỉ muốn nắm cổ bản thân tối qua mà lắc cho tỉnh ra. Gắng gượng lấy lại bình tĩnh, tôi thử ngồi dậy lần nữa. Nhưng ngay lúc ấy, một cảm giác ẩm ướt khó hiểu chợt lan dọc giữa hai chân.
“……?”
Gì đây?
Tôi giật mình cúi xuống kiểm tra. May mà ga giường vẫn sạch sẽ, nhưng quần lót thì đã ướt sũng. Hôm qua… tôi đã làm gì vậy? Cố lục lại trí nhớ, tôi khẽ cắn môi, rồi bất giác thở dài một hơi thật dài.
“A…”
Thật sự, ngoài thở dài, tôi chẳng biết phải nói gì hơn.
Mình đã nghĩ gì mà lại hành động như vậy?
Tại sao lại làm thế…?
Nhưng nghĩ kỹ lại, dù tôi có nằm im không làm gì, tình hình cũng chẳng thay đổi chút nào. Sớm muộn gì tôi cũng phải đối diện với nó thôi.
Chỉ là… chuyện tôi đã làm tối qua, nghĩ lại chẳng khác nào hành động của một kẻ biến thái. Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống đó.
Mình phải làm thôi.
Phải xin lỗi cậu ấy.
Vì đã tự tiện động chạm vào cậu ấy, vì đã say xỉn đến mức khiến cậu ấy phải đến đón tôi giữa đêm khuya. Thử chủ động một lần cũng không phải sai lầm, nhưng kết quả lại chẳng ra sao, chỉ khiến mối quan hệ giữa chúng tôi thêm rối rắm. Nghĩ đến đó, cơn đau đầu lại càng dữ dội hơn.
Chỉ cần nhớ lại những lời nói và hành động ngu ngốc của mình hôm qua, tôi chỉ ước gì có thể quay ngược thời gian. Nếu được, tôi thà úp mặt vào bát nước mà chết quách đi cho xong, hoặc cứ thế nhảy xuống sông Hàn cho rồi.
Rõ ràng, người cư xử trẻ con nhất chính là tôi. Hôm qua tôi còn lẩm bẩm trách cậu ấy không biết làm đàn ông đúng nghĩa, vậy mà kẻ hành xử ngu ngốc nhất lại là tôi.
Giờ nếu cậu ấy thực sự muốn ly thân, tôi cũng chẳng có gì để phản bác.
Có thể chưa đến mức bị kết tội cố ý cưỡng ép, nhưng hành vi quấy rối tình dục thì hoàn toàn có khả năng bị truy cứu. Nghĩ đến đó, sống lưng tôi lạnh toát.
Dĩ nhiên, cậu ấy sẽ không kiện tôi thật, nhưng khi tưởng tượng đến những tình huống tồi tệ nhất, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: mình nên biến mất trước khi cậu ấy quay về.
Tôi vò đầu bứt tóc đến mức đau nhói.
“Aaa…”
Vừa nhắm mắt lại, cơn đau đầu vì say rượu lại ập tới, khiến mọi suy nghĩ càng thêm hỗn loạn.
Chết thì chết, nhưng ít nhất đừng chết vì say rượu.
Nghĩ vậy, tôi cố nén nước mắt, lê từng bước ra khỏi phòng. Có lẽ rửa mặt xong sẽ tỉnh táo hơn, biết đâu lại nghĩ ra cách xin lỗi cậu ấy.
Ra đến phòng khách, tôi bất chợt nhìn thấy một mẩu giấy ghi chú đặt ngay ngắn trên bàn ăn.
[Trong tủ lạnh có canh giải rượu.]
Cậu ấy vẫn chu đáo nấu canh cho tôi trước khi đi làm. Không chỉ bị tôi kéo ra khỏi nhà lúc khuya khoắt, còn bị quấy rối đủ kiểu, vậy mà sáng dậy cậu ấy vẫn lo lắng cho tôi rồi mới rời đi? Cảm giác tội lỗi dâng lên mãnh liệt trong lòng.
Một giọng nói trong đầu tôi gào lên: ‘Nhưng nếu không làm vậy, cậu ấy sẽ cứ mãi trốn tránh!’
Một giọng khác mỉa mai đáp lại: ‘Có khi chỉ muốn nhìn đơn ly hôn lâu hơn chút thôi.’
Nhưng thực sự, tôi đã làm hết sức mình rồi còn gì. Thậm chí còn mạnh dạn nói câu ‘Tôi nhiều nước lắm đấy. Em có biết không?’ – dù chính tôi còn chưa chắc chắn về điều đó.
Còn phải làm gì hơn nữa?
Tôi thở dài chán nản.
Không lẽ phải khỏa thân nằm chờ cậu ấy về?
…Không. Làm vậy chắc chắn cậu ấy sẽ đóng sập cửa mà chạy mất. Nghĩ đến viễn cảnh ấy, tôi vừa buồn cười vừa chua xót.
Thử tưởng tượng xem: tôi trong bộ dạng quyến rũ nhất, cố ý khiêu khích như nữ chính trong phim người lớn.
Còn cậu ấy?
Cậu ấy chẳng những không nhào đến, mà còn mặc nguyên bộ đồ bảo hộ chống dịch, tạt đầy thuốc khử trùng lên người tôi, rồi cưỡng chế nhét thuốc ức chế vào miệng tôi, cuộn tôi lại như cái bánh chưng rồi ném lên giường bắt ngủ.
…Tôi thật chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.
Không giống như pheromone, kỳ phát tình không phải thứ tôi có thể kiểm soát, nên dù có muốn lợi dụng cũng đành bó tay.
Trong suốt thời gian nằm viện, tôi đã uống thuốc điều chỉnh thể chất liên tục. Bác sĩ nói nếu muốn quay lại chu kỳ bình thường, nhanh thì mất nửa năm, lâu thì có thể hơn một năm.
Vậy nên, trông chờ vào một thời điểm thích hợp cũng chỉ là vô nghĩa. Tóm lại, tôi chẳng thể làm được gì cả…
Nhưng nếu không thể dựa vào sức hấp dẫn thể xác, thì tôi còn cách nào để quyến rũ cậu ấy đây?
Tôi đâu phải người thông minh xuất chúng, cũng chẳng có phẩm cách hay nhân cách gì đáng ngưỡng mộ.
Tôi chẳng giỏi giang gì cả.
Thậm chí ngay cả một công việc ổn định tôi cũng không có.
Thật lòng mà nói, tôi chẳng nghĩ ra nổi một cách nào khả thi cả.
“…….”
Nếu giờ chưa thể làm gì, thì ít nhất cũng nên tiếp tục sinh hoạt bình thường đã.
Tôi khẽ thở dài, lững thững bước vào phòng tắm, vốc nước mát lạnh lên mặt.
Dư âm của rượu vẫn khiến đầu óc tôi quay cuồng, từng bước đi đều nặng nề hơn hẳn. Nhưng nếu cứ nằm một chỗ mà không làm gì, tôi sẽ chỉ càng thêm xấu hổ về những chuyện hôm qua.
Sau khi thay đồ gọn gàng, tôi ngồi xuống bàn ăn, chậm rãi thưởng thức bữa sáng mà Yeonseo đã chuẩn bị.
Ăn xong, tôi cảm thấy tinh thần khá hơn một chút.
Dù gì thì… nếu cậu ấy đã nấu bữa sáng, hẳn cũng không đến mức từ chối dùng bữa tối cùng tôi đâu nhỉ?
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vẫn nằm yên trên bàn. Không có tin nhắn nào từ cậu ấy cả.
Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định đứng dậy, đi đến bệnh viện.
Buổi trị liệu phục hồi chức năng kéo dài hơn dự kiến vì phải chờ đợi khá lâu. Xong xuôi, tôi vội vã đến thư viện để hoàn thành nốt công việc.
Lúc đang trên đường về, màn hình điện thoại bất chợt sáng lên, báo hiệu một tin nhắn mới.
“……!”
Tim tôi như khựng lại trong giây lát.
Có phải tin nhắn từ Yeonseo không?
Tôi lập tức mở điện thoại kiểm tra, nhưng đáng tiếc, không phải người tôi mong đợi.
‘Ít nhất cũng không phải Đơn xin ly hôn thỏa thuận.pdf, vậy còn may.’
Người gửi tin nhắn là Jo Eunah, giám đốc mà tôi từng gặp trước đây qua sự giới thiệu của Yeonseo.
Tôi tự hỏi cô ấy liên lạc với tôi có việc gì. Cảm thấy hơi thắc mắc, tôi mở ứng dụng tin nhắn lên.
[Xin chào, anh Suhan. Tôi biết anh bận, nhưng nếu có thời gian, anh có thể gọi cho tôi một lát không?] – 5:32 chiều.
Tôi không quá bận, cũng chẳng có lý do gì để từ chối cuộc gọi, nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy.
“Vậy tôi xin phép về trước.”
“Vâng, hôm nay anh cũng vất vả rồi~.”
Sau khi chào tạm biệt các nhân viên thư viện, tôi bước ra ngoài và gọi đến số vừa nhắn tin. Chuông chỉ đổ vài lần, cuộc gọi đã được kết nối ngay lập tức.
[À, vâng. Anh Suhan~.]
Một giọng nói quen thuộc vang lên, vui vẻ gọi tên tôi.
“Vâng, chào cô, giám đốc. Không biết có chuyện gì mà cô lại liên lạc với tôi vậy?”
Mong là không có việc gì gấp khiến tôi phải quay lại làm việc ngay…
Bởi vì lúc này, tôi thực chất chỉ là một người mang gương mặt của Lee Suhan. Chẳng khác nào những nhân vật bị nhập vào cơ thể người khác trong tiểu thuyết. Không có chút ký ức hay năng lực nào của chủ nhân cơ thể này. Muốn duy trì hình tượng, tôi chỉ có thể cố gắng diễn cho thật giống.
Thật là nực cười và thảm hại.
Tôi giấu đi nỗi lo trong lòng, giữ giọng điệu bình thản chờ câu trả lời từ Giám đốc Jo. Cô ấy đáp lại với giọng nhẹ nhàng, sôi nổi như mọi khi.
[Không có gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là… một đầu bếp mà anh từng thân thiết gần đây vừa khai trương một nhà hàng fine dining mới. Trước khi chính thức đón khách, anh ấy muốn mời một số khách quý đến dùng bữa trước. Nhưng vì không liên lạc được với anh, nên đã nhờ tôi kết nối giúp.]
“À… tôi hiểu rồi.”
Hóa ra là chuyện công việc. Trong đầu tôi lập tức nghĩ đến lý do từ chối. Lấy sức khỏe làm cớ có lẽ là hợp lý nhất. Dù sao Giám đốc Jo cũng biết tôi đang trong giai đoạn hồi phục. Nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng, côị ấy đã nói một câu hoàn toàn ngoài dự đoán.
[Anh không cần làm gì cả. Chỉ cần đến đó ăn tối thôi. Vậy chắc không có vấn đề gì, đúng không?]
Thật sự chỉ cần ăn thôi sao?
Tôi không rõ trước đây mình có giá trị đến mức nào, nhưng nếu đúng là không cần đánh giá gì, chỉ đơn thuần là một bữa ăn thử, thì có lẽ cũng không phải vấn đề lớn.
Tuy nhiên, dù không lớn, tôi vẫn thấy bất an. Bấy lâu nay, tôi luôn cố tránh xuất hiện trước người quen vì sợ lỡ miệng để lộ tình trạng hiện tại.
Vậy mà giờ lại bất ngờ ra ngoài thế này… liệu có ổn không?
“Cô cũng biết đấy, giám đốc. Giờ tôi còn chẳng bằng một người bình thường, khẩu vị thì hoàn toàn tệ đi rồi… Nếu phải đánh giá hay nhận xét gì đó thì…”
Tôi cố tình ngập ngừng, như đang cân nhắc từ chối. Nhưng Giám đốc Jo lập tức trấn an.
[Thật sự chỉ cần đến ăn thôi! Anh đầu bếp hôm đó chắc chắn sẽ bận rộn, có khi còn chẳng có thời gian chào hỏi riêng. Cùng lắm cũng chỉ ghé qua bàn hỏi thăm một chút rồi đi ngay thôi. Mà anh cũng mất tích suốt một thời gian dài, số điện thoại công việc cũng không nghe máy. Nghe tin anh gặp vấn đề sức khỏe, ai cũng lo lắng cả. Mọi người còn đồn đoán không biết có phải anh gặp chuyện nghiêm trọng đến mức không thể quay lại làm việc nữa không.]
…Thực ra thì, đúng là vậy đấy.
Thấy tôi vẫn chần chừ, Giám đốc Jo tung đòn cuối cùng.
[Thay vì để người ta bàn tán đủ điều, anh cứ xuất hiện một lần, ăn một bữa cho mọi người thấy anh vẫn ổn là được mà. Dù sao thì… ừm, nói thế này hơi kỳ, nhưng ít nhất vẻ ngoài của anh vẫn bình thường, đúng không? Làm vậy sau này khi hồi phục ký ức, anh cũng có thể quay lại nhanh hơn.]
Tôi im lặng, đưa tay lên trán, cân nhắc kỹ lưỡng trước khi trả lời.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.