Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 41
“Tôi cần suy nghĩ một chút đã. Chỉ lo lỡ lời nói sai điều gì thì không hay…”
Nghe vậy, Giám đốc Jo nói một câu mà chẳng rõ là đang an ủi hay trêu chọc.
“Đừng lo! Anh Suhan đâu phải được mời làm cố vấn, nên chẳng ai mong đợi anh sẽ đánh giá một cách chuyên nghiệp đâu!”
“Không, nhưng mà vẫn…”
Tôi ngập ngừng đáp lại, nhưng Giám đốc Jo lập tức chốt hạ.
“Vậy tôi cứ xem như anh sẽ tham gia nhé. Tôi sẽ gửi tin nhắn thông tin về địa điểm và lịch trình, anh cứ từ từ kiểm tra lại!”
Việc đột nhiên có một cuộc hẹn được sắp xếp khiến tôi không khỏi bối rối. Nếu kiên quyết từ chối thì có vẻ hơi quá, vì xét cho cùng, chuyện này cũng không nghiêm trọng đến mức ấy. Như Giám đốc Jo nói, để chuẩn bị cho sự trở lại sau này, có lẽ tôi cũng nên xuất hiện một lần.
‘Trước hết, cứ hỏi Yeonseo xem sao.’
Nếu Giám đốc Jo còn biết tôi từng khá thân với người này, thì khả năng Yeonseo cũng có quen.
Ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn từ Giám đốc Jo, trong đó có tên nhà hàng, địa chỉ, và cả ảnh chụp danh thiếp của vị bếp trưởng. Thế nhưng, dù chăm chú nhìn cái tên ấy bao lâu, tôi vẫn không thấy chút gì quen thuộc.
[Lim Cheolmin]
Ngay cả tên chồng mình còn chẳng gợi lên điều gì, thì nhìn cái này cũng không thể khiến tôi nhớ ra được gì hơn. Tôi lướt qua tấm danh thiếp có vài thông tin sơ lược, rồi đóng lại, kiên nhẫn chờ Yeonseo về.
Một lúc sau, mặc cho trận cãi vã kịch liệt tối qua, Yeonseo vẫn chuẩn bị bữa tối như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, ngay khi nghe tôi nhắc đến cái tên ấy, cậu ấy thoáng khựng lại, sự bối rối hiện rõ trong ánh mắt.
“Giám đốc Jo nói rằng người này từng rất thân với tôi. Yeonseo, em có biết gì không? Có phải từng gặp trong công việc, là bạn học cũ, hay có mối quan hệ nào khác không…?”
Tôi chỉ thuận miệng đoán bừa vài khả năng nảy ra trong đầu. Nhưng không biết trong đó có đáp án đúng hay còn có lý do nào khác?
Yeonseo tránh ánh mắt tôi, cắn chặt môi, rồi cuối cùng cũng cất lời.
“Tôi cũng không rõ nữa.”
Không rõ? Phản ứng của cậu ấy lại nói lên điều ngược lại.
Trước đây, tôi từng nghĩ Yeonseo là kiểu người khó đoán, bởi nét mặt lúc nào cũng bình thản đến mức không thể nhìn thấu suy nghĩ. Nhưng giờ thì khác. Cậu ấy chẳng khác nào một tấm kính trong suốt, để lộ tất cả ra ngoài.
“Tôi hỏi thật đấy. Ngay cả nghề nghiệp của người đó, em cũng không biết sao?”
Tôi dò xét thêm, nhưng Yeonseo vẫn giữ nguyên vẻ mặt cứng nhắc mà trả lời.
“Phải.”
Rồi chẳng nói thêm một lời nào, cậu ấy cứng đờ bước đi, lúng túng buộc tạp dề, như thể muốn né tránh cuộc đối thoại. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy rõ ràng là đang giấu giếm điều gì đó.
Tôi cố nén nụ cười đang trực trào, rồi cố tình trêu chọc.
“Vậy thì tôi đành phải đi gặp thử xem sao thôi. Nếu là người quen thì cũng chẳng cần phải mất công đến đó làm gì.”
“……!”
Yeonseo lập tức giật mình thấy rõ, bàn tay vô thức siết chặt lấy đầu ngón tay mình. Sau một hồi do dự, cậu ấy mới khó khăn thốt ra.
“Anh nhất định phải đi sao?”
Nếu cậu ấy đã phản ứng như vậy, tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi dứt khoát đáp.
“Phải.”
“…….”
Một sự im lặng trống trải bao trùm trong chốc lát.
Rồi sao nữa? Nếu không định đi cùng thì thôi, cứ ăn cơm như bình thường đi. Tôi bắt đầu cảm thấy kiên nhẫn của mình chạm đến giới hạn, nhưng vẫn cố nén lại tiếng chép lưỡi trong lòng. Dù sao cũng nên nghe xem cậu ấy định nói gì. Tôi rộng lượng đợi câu trả lời, và đúng lúc đó, một câu nói hoàn toàn ngoài dự đoán bật ra từ môi cậu ấy.
“Vậy thì tôi sẽ đi cùng anh.”
“Gì cơ?”
Câu trả lời quá bất ngờ khiến giọng tôi vô thức cao vút.
“Chỉ cần báo trước một tiếng, chắc sẽ không có vấn đề gì nếu đi kèm một người. Tôi sẽ nhờ Giám đốc Jo nói giúp.”
“Không phải lúc nãy còn bảo không quen người đó sao?”
Tôi nhìn cậu ấy đầy nghi hoặc. Yeonseo khẽ hắng giọng rồi vội vàng viện cớ.
“Vì là người lạ, tôi lo có thể xảy ra hiểu lầm hoặc sơ suất thôi.”
Kể từ khi tôi xuất viện, đây là lần đầu tiên cậu ấy tự ý quyết định mà không hỏi ý kiến tôi trước. Trước giờ, cậu ấy lúc nào cũng dè dặt quan sát sắc mặt tôi, cẩn thận từng chút một để tránh làm tôi khó chịu. Vậy mà giờ đây, không phải một câu hỏi kiểu ‘Tôi có thể đi không?’ mà là một lời khẳng định chắc nịch ‘Tôi sẽ đi’, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.
‘Rốt cuộc, cậu ấy có chuyện gì sao?’
Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu. Có lẽ tôi nên cảm ơn Giám đốc Jo. Dù không rõ điều gì đã khiến Yeonseo thay đổi thái độ, nhưng đối với tôi, chuyện này cũng chẳng có gì bất lợi.
‘Dù sao có người đi cùng, khả năng mắc sai sót cũng sẽ ít hơn.’
Tôi quyết định nhân cơ hội này, tiến lại gần và nói.
“Được thôi. Có người đi cùng cũng thấy yên tâm hơn. Nhưng mà…”
Từ đây mới là điều tôi thực sự muốn nói.
“Trước đó, tôi cần làm rõ một chuyện. Trước đây, trước mặt người khác, chúng ta cũng giữ khoảng cách như thế này sao?”
Yeonseo nhìn tôi chằm chằm, như thể chưa hiểu ý tôi muốn nói. Tôi nhún vai rồi giải thích thêm.
“Không chỉ có hai chúng ta đến đó, mà còn có những vị khách khác nữa. Hiện tại, tôi không thể để lộ tình trạng của mình cho người ngoài biết, nên cần biết trước đây chúng ta đã cư xử thế nào trước mặt người khác để có thể làm theo.”
“À…”
Cậu ấy cuối cùng cũng hiểu ra, khẽ gật đầu rồi lặng lẽ chìm vào suy nghĩ. Tôi kiên nhẫn chờ đợi, nhưng khi thấy cậu ấy trầm ngâm quá lâu, tôi bắt đầu mất kiên nhẫn. Đúng lúc tôi sắp lên tiếng giục, Yeonseo mới chậm rãi nói.
“Cũng… không có gì đặc biệt cả.”
Không phải tôi muốn nghe câu đó! Tôi cố nén sự bực bội đang dâng lên, tiếp tục hỏi lại.
“Trước mặt người khác, tôi cũng luôn dùng kính ngữ với em à?”
Tôi lớn hơn cậu ấy kha khá, lại còn nghe nói là có tính cách không dễ chịu gì. Chẳng lẽ tôi lại giữ phép lịch sự đến mức ấy sao? Như thể đang tự mỉa mai chính mình trong quá khứ, tôi khoanh tay chờ đợi. Yeonseo hơi giật mình rồi trả lời.
“À… nếu là chuyện đó thì, anh từng nói chuyện bình thường. Vì chúng ta cũng đã quen biết nhau một thời gian rồi.”
Dù gặp nhau trong công việc, nhưng hóa ra trước khi kết hôn, chúng tôi cũng đã làm đồng nghiệp trong một khoảng thời gian khá dài. Tôi nhún vai.
“Vậy thì từ bây giờ tôi cũng sẽ nói chuyện như vậy. À không, tôi sẽ nói như vậy. Không sao chứ?”
Để tránh bối rối hay hành động đáng ngờ vào ngày hôm đó, tốt nhất tôi nên làm quen từ bây giờ, dù có hơi sớm một chút. Và… có thể suy nghĩ này hơi kỳ lạ, nhưng tôi không thích việc Yeonseo cứ tiếp tục phân biệt giữa ‘tôi trước đây’ và ‘tôi bây giờ’.
Tôi là Lee Suhan, và Lee Suhan chính là tôi. Nếu bản thân hiện tại của tôi, dù dưới bất kỳ hình thức nào, cũng tồn tại để bảo vệ “Lee Suhan”, thì ít nhất, tôi không muốn Yeonseo coi tôi là một con người khác.
“…Được thôi.”
Nhân tiện, tôi xác nhận thêm một chuyện.
“À, còn nữa. Yeonseo… Không, em cũng từng nói chuyện với tôi bằng kính ngữ à?”
Dù giữa hai vợ chồng có chênh lệch tuổi tác thế nào, nhưng nếu chỉ một bên dùng kính ngữ thì cũng có phần kỳ quặc. Tôi chợt nhớ lại cách Yeonseo lưu số của tôi trong danh bạ: Anh Suhan … ‘Anh’ sao? Nếu vậy, có lẽ giữa chúng tôi, dùng lối nói thân mật sẽ hợp lý hơn.
Tôi nghiêng đầu, cố giấu sự thắc mắc, trong khi Yeonseo có vẻ lưỡng lự một chút rồi mới lên tiếng.
“Trong công việc… tôi dùng kính ngữ, nên chắc cũng không ảnh hưởng gì nhiều…”
Tôi chẳng buồn nghe hết câu đã cắt ngang.
“Vậy tức là khi không liên quan công việc, em thường nói chuyện thân mật hơn. Vậy cứ nói chuyện bình thường đi. Lỡ đâu người ta hiểu lầm gì thì sao.”
Ngay lập tức, Yeonseo lắc đầu nguầy nguậy như một con cá vừa bị vớt lên khỏi mặt nước.
“Không! Không có chuyện đó đâu. Tôi vẫn sẽ dùng kính ngữ, anh không cần bận tâm.”
Thái độ này thật đáng ngờ. Nhưng nếu tôi ép thêm, có khi cậu ấy sẽ né tránh và chẳng nói thêm được gì nữa.
Thật đúng là, người như thế này mà mình cũng thích được sao.
Tôi hừ nhẹ, rồi gật đầu.
“Vậy từ giờ, tôi cứ gọi Yeonseo là được rồi nhỉ?”
Ngay lập tức, cậu ấy ho sặc sụa, vai run lên liên hồi trước khi bình tĩnh lại. Tôi có hơi áy náy vì có vẻ như mình đã trêu quá đà, nhưng khi thấy làn da mỏng quanh mắt cậu ấy ửng đỏ lên, tôi lại cảm thấy thú vị hơn là có lỗi. Có vẻ dù tôi từng là một kẻ nổi tiếng tệ bạc, bản tính trêu chọc của tôi vẫn chưa biến mất.
“Dù không thích thì cũng phải chịu thôi. Gọi cậu Yeonseo, cậu Yeonseo mà lại dùng giọng thân mật thì nghe kỳ lắm. Nếu trước đây, tôi vốn đã luôn nói chuyện như vậy trước mặt người khác, thì…”
Yeonseo mím chặt môi, trông có vẻ khó xử, rồi cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.
Cứ phản ứng thú vị như thế, thì tôi lại càng muốn trêu chọc thêm đấy.
Suýt nữa tôi đã buột miệng nói ra điều đó, nhưng may mắn là tôi đã kìm lại được nhờ chút kiên nhẫn còn sót lại của mình.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.