Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 42
Sau đó, trong bầu không khí có phần gượng gạo, chúng tôi cùng nhau chuẩn bị món cơm rang. May mắn thay, hương vị của nó khá ngon. Còn Yeonseo, cậu ấy chẳng hề đả động gì đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ lẳng lặng trở về phòng như thể đang cố trốn tránh điều gì đó.
Có lẽ tôi nên cảm ơn Giám đốc Jo vì chuyện này. Nhờ cô ấy kéo theo một cơn bão nhỏ, tôi và Yeonseo đã có thể quay trở lại nhịp sống thường ngày mà không gặp phải xung đột nào quá lớn. Dẫu vậy, điều này cũng không đồng nghĩa với việc tôi có thể hoàn toàn yên tâm… Tôi đã ngang nhiên trêu chọc, thậm chí còn chạm vào bụng cậu ấy, thế nhưng phản ứng của Yeonseo chỉ đơn giản là bỏ chạy. Vậy thì xem ra cũng chẳng còn cách nào khác.
Giờ thì, hy vọng duy nhất của tôi có lẽ là vị bếp trưởng kia thực sự có mối quan hệ đặc biệt nào đó với tôi trong quá khứ, để từ đó khiến Yeonseo cảm thấy bị kích thích mà thể hiện chút phản ứng…
Nhưng ngay cả tôi còn không biết người đó là ai, thì mong đợi gì chứ.
Tôi quay về phòng, mở trang tìm kiếm và tra cứu thông tin. Kết quả hiển thị một đầu bếp kiêm doanh nhân lớn hơn tôi ba tuổi.
“……”
Dĩ nhiên, dù có nhìn gương mặt anh ta bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi cũng chẳng thể nhớ ra được điều gì. Tôi còn từng nghi ngờ chính chồng mình là thủ phạm gây ra vụ tai nạn, vậy thì mong chờ gì vào việc nhận ra một người xa lạ cơ chứ.
Tôi lướt qua các bài báo với vẻ dửng dưng, rồi chợt bắt gặp một bức ảnh hồ sơ không khác gì hình quảng bá của một ngôi sao giải trí, với bối cảnh sang trọng và trang phục được chuẩn bị kỹ lưỡng.
‘Có thời gian đi chụp mấy tấm ảnh này, chi bằng dành để nghiên cứu thực đơn còn hơn.’
Suy nghĩ ấy bất chợt lóe lên trong đầu, khiến tôi thoáng rùng mình.
Khoan đã… Mình vừa nhớ ra điều gì sao?
Nhịp tim tôi đập nhanh hơn một chút vì tia hy vọng mơ hồ vừa nhen nhóm, nhưng đáng tiếc là không có bất kỳ ký ức nào quay trở lại.
Vừa mới đây thôi, tôi còn ngắm nhìn một mỹ nhân đến mức tâm trạng cũng phấn chấn lên đôi chút, vậy mà giờ đây, thứ duy nhất đọng lại trong mắt tôi chỉ là hình ảnh một con mực đang uốn éo nhảy múa trên màn hình.
Dù sao thì, có vẻ như anh ta là một người cực kỳ bận rộn. Đọc lướt vài bài báo, tôi biết ngoài nhà hàng sắp khai trương, anh ta còn đang điều hành thêm ba cơ sở khác. Không lẽ định quảng bá bằng cách tuyên bố rằng ‘ngôi sao Lee Suhan cũng từng ghé qua đây’ chăng?
Tôi không rõ động cơ thực sự phía sau là gì, nhưng nếu có thể tiếp xúc với giới ẩm thực theo một cách an toàn, biết đâu điều đó lại giúp tôi nhớ ra điều gì đó. Nghĩ theo hướng này, có lẽ xem đây như một cơ hội cũng không phải là ý tồi.
Tôi khẽ gật đầu một mình, củng cố suy nghĩ.
Mà dù sao thì, nhờ đó mà cũng đã dễ nói chuyện với Yeonseo hơn rồi…
Chỉ riêng việc có thể trò chuyện thoải mái, buông lời tự nhiên với cậu ấy cũng đã là một thành công đáng kể.
Giờ thì, mình thực sự có thể gọi em ấy là “Yeonseo” một cách đường hoàng rồi…
Dù đỏ bừng cả mặt vì ngượng, cậu ấy vẫn chẳng thể mở miệng bảo tôi dừng lại. Biểu cảm ấy đáng yêu đến mức khiến tôi chỉ muốn siết chặt tay để kiềm chế bản thân. Thật khó tin rằng tôi từng sống chung một nhà với một người như vậy mà lại có thể lạnh nhạt. Chẳng thể hiểu nổi. Tôi cứ thế miên man suy nghĩ, tự lẩm bẩm bao điều vu vơ, rồi ngay khi đầu chạm gối, tôi đã chìm vào giấc ngủ, như thể ai đó vừa tắt công tắc.
Đêm đó, sau một khoảng thời gian dài, tôi lại mơ thấy vùng biển bí ẩn kia.
Lần này, tôi chỉ có một mình. Nếu trước đây bầu trời vẫn luôn u ám như một buổi chiều phủ sương, thì lần này, bóng tối bao trùm tất cả. Tôi đứng trước đại dương đen kịt, dõi mắt theo những con sóng cuộn trào. Rồi tôi nhặt lên một viên đá cuội khá lớn, ném mạnh xuống mặt nước. Nhưng biển cả quá bao la, còn tôi thì quá nhỏ bé và vô nghĩa. Viên đá chưa kịp tạo ra một vòng sóng rõ ràng thì đã bị những con sóng dữ dội nuốt chửng.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể đứng đó, lặng lẽ quan sát mặt biển gầm thét, trước khi quay người rời đi, trở về một nơi nào đó trông giống như nhà mình.
Ở đó, trong căn phòng tối, có ai đó đang đợi tôi.
‘Anh đi đâu vậy?’
Một đứa trẻ nhỏ hơn tôi rất nhiều cất tiếng hỏi.
Trong mơ, tôi không trả lời, chỉ lẳng lặng bước vào phòng, rũ sạch những hạt cát bám trên ống quần, rồi vén chăn lên chui vào trong.
‘Anh Suhan, anh ơi…’
Giọng nói non nớt vang lên ngay cạnh giường, nhưng tôi vẫn im lặng, kéo chăn trùm kín đầu, phớt lờ tất cả.
Không phải chứ, sao không trả lời lấy một câu? Ngay lúc tôi muốn cất tiếng nhắc nhở chính mình, đứa trẻ vẫn không bỏ đi mà tiếp tục đứng đó.
Có vẻ sự kiên trì của nó bắt đầu khiến tôi khó chịu. Trong giấc mơ, tôi hất tung chăn ra và lớn tiếng quát.
‘Đi đi! Chuyện này không liên quan đến em!’
Đứa trẻ giật mình, lùi lại một bước… nhưng rồi lại ngừng lại. Tôi lạnh lùng liếc nhìn nó, như thể nó thật phiền phức, rồi quay lại chùm chăn kín mít.
Thấy tôi không còn phản ứng, đứa trẻ bắt đầu chầm chậm tiến đến gần, nhẹ nhàng áp tai vào lưng tôi.
Tôi không rõ nó đang làm gì, nhưng hành động ấy giống như đang lắng nghe nhịp thở của tôi vậy. Như thể nó chỉ muốn chắc chắn rằng tôi vẫn còn sống, rằng tôi vẫn đang thở.
Sau một hồi lặng lẽ lắng nghe tiếng tim đập và hơi thở của tôi, cuối cùng, đứa trẻ cũng yên tâm rời khỏi căn phòng.
Ngay khi tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ dài ấy, ánh mắt tôi lập tức hướng đến một thứ treo trên tường. Tôi bật dậy khỏi giường, tim đập dồn dập.
[Trung học Jukhyeon]
Bộ đồng phục với huy hiệu trường học được thêu rõ nét. Gangneung, biển cả, trung học. Những mảnh ghép rời rạc trong ký ức tôi bấy lâu nay cuối cùng cũng bắt đầu khớp lại với nhau. Những hình ảnh tôi thấy trong giấc mơ hóa ra đều là những chuyện đã thực sự xảy ra, và ít nhất tôi cũng có thể xác nhận rằng mình từng theo học một trường trung học ở Gangneung.
Nhưng rốt cuộc đó là nơi nào mới được chứ?
Tôi đã tìm khắp tất cả những nơi mà bất kỳ ai cũng có thể ra vào. Giờ đây, chỉ còn lại duy nhất căn biệt thự đó.
***
“Cũng xa hơn tôi tưởng nhỉ? Trên bản đồ trông có vẻ gần lắm mà.”
Ngồi ngay ngắn trên ghế phụ, tôi đã khá quen thuộc với việc điều chỉnh tư thế ngồi sao cho thoải mái nhất. Không muốn để bầu không khí trở nên ngột ngạt, tôi buột miệng nói vài câu vu vơ trong khi phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe. Nhưng dù có cố gắng thế nào, không khí trong xe vẫn nặng nề đến mức ngột thở. Trông chúng tôi chẳng khác gì hai người đang trên đường đến viếng đám tang, chứ không phải đi ăn uống gì cả.
“…….”
Thông thường, dù ít nói đến đâu, nếu tôi bắt chuyện trước, Yeonseo cũng sẽ đáp lại bằng một câu ngắn gọn hoặc ít nhất là gật đầu. Nhưng hôm nay, chẳng hiểu vì lý do gì, cậu ấy lại hoàn toàn im lặng.
Tôi cũng chẳng thể cứ bám lấy cậu ấy mà hỏi mãi kiểu ‘Sao không trả lời? Giận à? Nói gì đi chứ?’ – như thế chỉ khiến tình hình thêm khó xử. Vậy nên tôi đành phải cố gắng tự mình khuấy động bầu không khí, độc thoại một mình như thể đang diễn một vở kịch đơn phương.
“À ha, hóa ra là do xe phía trước đang nhập làn nên mới bị kẹt xe thế này nhỉ~?”
Tôi còn tự vỗ tay một cái, tỏ vẻ như vừa tìm ra chân lý, rồi hăng hái đưa ra lời bình luận chẳng khác gì một MC truyền hình đang tường thuật giao thông. Nhưng Yeonseo vẫn chẳng hề nhúc nhích, nét mặt lạnh tanh, ánh mắt kiên định hướng thẳng về phía làn đường trước mặt.
Em ấy cư xử thế này, chẳng phải càng khiến mình sinh nghi về chuyện với bếp trưởng kia sao?
Trước đây, dù có chuyện gì xảy ra, cùng lắm cậu ấy cũng chỉ đỏ mặt một chút, tạo cơ hội cho tôi trêu đùa. Nhưng lần này, thái độ hoàn toàn khác biệt. Điều đó khiến tôi không khỏi băn khoăn – có lẽ kéo cậu ấy đi cùng ngay từ đầu đã là một sai lầm?
Nhưng dù mình không đi, tình hình cũng chẳng khá hơn là bao.
Tôi không muốn mãi giậm chân tại chỗ, nên bằng cách nào đó, tôi phải tạo ra sự thay đổi. Dù kết quả có ra sao, tốt nhất vẫn là nghĩ rằng mình đã làm đúng. Khẽ thở dài, tôi liếc nhìn tấm biển chỉ đường gần đó. Chỉ còn năm phút nữa là đến địa chỉ mà Giám đốc Jo đã gửi.
Ngay sau khi tôi báo rằng mình sẽ tham dự, bề ngoài có vẻ không có gì thay đổi, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng. Trước đây, dù tôi làm gì đi nữa, Yeonseo cũng chẳng bận tâm, kiểu gì cũng ‘cũng được’ hoặc ‘tùy anh thôi’. Thế mà lần này, cậu ấy lại có chút nhạy cảm một cách khó hiểu. Nếu bảo tôi chỉ ra chính xác sự khác biệt thì thực sự không dễ vì cậu ấy không lỡ lời, cũng chẳng nổi giận với tôi, nhưng suốt khoảng thời gian qua, biểu cảm có phần bất an của cậu ấy lại khiến tôi không khỏi chạnh lòng.
Một sự thay đổi hoàn toàn trái ngược với những gì cậu ấy từng nói trước đây, rằng tôi cứ tự do giao lưu, gặp gỡ bất cứ ai mà tôi muốn.
“…….”
Nếu theo lẽ thường, đây hẳn là lúc tôi nên lo lắng rằng Yeonseo sẽ ghét tôi vì chuyện này. Nhưng thực tế lại ngược lại. Trước giờ, chỉ có tôi là người lo lắng, chỉ có tôi mãi nhìn cánh cửa mà cậu ấy đã đóng chặt rồi quay lưng rời đi. Nhưng giờ, chính cậu ấy lại tự mình đi cùng tôi, lo rằng tôi sẽ làm điều gì đó mà cậu ấy không mong muốn. Đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao?
Nếu may mắn… nhờ vị bếp trưởng đó, mọi chuyện có thể diễn ra đúng như ý mình cũng nên.
Một chiến thuật cổ điển, đánh vào lòng ghen tuông. Miệng thì nói rằng ‘vì yêu nên mới để anh tự do’, nhưng đến khi thấy tôi hòa hợp với người khác, liệu cậu ấy có thật sự chịu đựng được không? Tôi thầm tính toán một kế hoạch có phần nham hiểm.
Tuy nhiên, dù có chút phấn khích, tôi cũng không thể hoàn toàn thoải mái. Nhỡ gây chuyện trước mặt người khác thì sao? Nếu chỉ có mình tôi, thì có mất mặt một lần cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Nhưng lần này, tôi đi cùng Yeonseo – người thừa kế của tập đoàn Seosang. Nếu chẳng may có tin đồn kiểu ‘cặp vợ chồng nhà Seosang lại gây chuyện ở nhà hàng của một đầu bếp nổi tiếng’, thì phiền phức sẽ không nhỏ.
Thôi cứ xem tình hình rồi hành động hợp lý vậy.
Sau khi tự nhủ với bản thân, tôi ngước lên nhìn. Đúng lúc đó, xe cũng vừa đến nơi.
Nhà hàng nằm ngay trung tâm Apgujeong, tọa lạc trong một tòa nhà độc lập nổi bật giữa khu phố sầm uất.
Ngay cả người không rành cũng có thể nhận ra rằng nhà hàng này đã được đầu tư một khoản tiền khổng lồ để mở cửa.
Số bàn dường như chưa đến mười hai, nhưng số nhân viên phục vụ bên trong lại có vẻ nhiều hơn cả thực khách. Bên cạnh đó, không gian nội thất sang trọng, được thiết kế theo xu hướng cao cấp nhất hiện nay, càng làm nổi bật bầu không khí tinh tế và đẳng cấp.
Khi xe chậm rãi giảm tốc rồi dừng hẳn, một nhân viên chờ sẵn bên ngoài lập tức tiến đến, nhẹ nhàng gõ lên cửa kính ghế lái.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.