Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 108
“Cổ họng em hơi…”
“Em ngồi đó đi. Tôi lấy nước cho.”
Tại sao chứ? Tại sao cậu đã mất trí nhớ nhưng anh vẫn không hề tỏ ra ngạc nhiên?
Tại sao anh vẫn dịu dàng với cậu như thế này?
Tại sao anh không hề giải thích gì về mối quan hệ giữa họ, về hoàn cảnh hiện tại?
Và… tại sao anh không để lộ dù chỉ một chút pheromone nào?
Nếu là ngày thường, có lẽ Si Yoon đã lúng túng chạy theo sau lưng anh. Nhưng lần này cậu chọn ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ. Chỉ cần hành động ngược lại với những gì trái tim mách bảo là được, phải không? Càng muốn đến gần, cậu sẽ càng giữ khoảng cách. Cậu sẽ viện cớ rằng mình không nhớ gì để từ từ đẩy anh ra xa.
Anh ơi, chỉ cần anh là ngôi sao lấp lánh trên bầu trời là đủ rồi.
Cậu không còn ở trong tình cảnh mong manh đến mức làm anh phải lo lắng hay bất an nữa.
“Em cần giúp đỡ, đúng không? Tôi có khả năng giúp em. Vậy thì giúp em có gì sai đâu?”
Nhưng Si Yoon đáng thương và cần sự giúp đỡ giờ đã không còn tồn tại nữa. Cậu có những bậc cha mẹ giàu có và quyền lực, có hai người anh trai mà cậu chưa từng gặp mặt. Quan trọng hơn là cậu có nơi để đi. Không phải bên anh… Dù điều đó đau đớn và thê lương, cậu vẫn có một nơi để thuộc về.
Chẳng còn lý do nào để viện cớ rằng cậu không nơi nương tựa, rằng cậu bất tài, rằng cậu yếu đuối, rằng cậu không thể sống thiếu sự giúp đỡ của anh. Những lý do ấy không còn giá trị vào lúc này.
Si Yoon chỉ muốn một ly nước, nhưng khi nhìn thấy những thứ anh mang đến, cậu lại mím chặt môi. Trên khay anh cầm là tất cả những món cậu yêu thích. Cuối cùng, thứ cậu cầm lấy là ly latte dâu tây với những quả dâu tươi đỏ mọng.
“…”
“Em ổn, nhưng bác sĩ bảo phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày. Vì mất trí nhớ nên cần làm nhiều xét nghiệm.”
“Ừ.”
“Họ bảo không sao đâu. Có thể do tai nạn giao thông hoặc va chạm vào đầu nên tạm thời thế này. Chỉ cần sống thoải mái, rồi ký ức sẽ trở lại, không cần lo lắng quá.”
“Ừ. Sẽ ổn thôi.”
“Anh không giận chứ? Không buồn hay khó chịu gì sao? Em không nhớ nổi bố mẹ, và… còn cả chuyện, ừm, chuyện chúng ta đã đính hôn nữa. Em chẳng nhớ gì cả. Mọi thứ đều lạ lẫm.”
Anh ngồi đối diện và nhìn cậu chăm chú. Si Yoon cảm thấy áp lực. Cậu nói liên hồi, mắt không dám nhìn thẳng vào anh mà lảng sang món ăn trên bàn hoặc khung cảnh ngoài cửa sổ.
“Em tỉnh lại rồi đấy thôi.”
“…?”
Si Yoon đang cố tình tránh nhìn anh thì bất giác ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu chạm phải ánh mắt anh – ánh mắt chỉ hướng về cậu mà không hề dao động.
“Chúng ta có thể ngồi đây cùng nhau, cùng ăn uống, trò chuyện. Vậy thì có gì đáng để buồn hay tiếc nuối chứ? Quên tôi thì đã sao. Quên một người như tôi cũng chẳng phải chuyện lớn. Không cần phải nhớ lại đâu.”
Giọng anh bình thản, trên gương mặt còn thoáng một nụ cười dịu dàng. Nhìn ánh mắt ấm áp luôn nhìn cậu với sự trìu mến ấy, trái tim Si Yoon khẽ rung lên. Bàn tay anh đưa tới, nhưng cậu không thể né tránh.
“Giờ em cắt tóc được rồi đấy. Trời nóng thế này, để tóc dài chắc khó chịu lắm.”
Những lọn tóc lòa xòa che mất tầm nhìn được anh nhẹ nhàng vén lên, và gương mặt anh hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Anh… Kim Do Yoon, đúng là một người dịu dàng.”
Si Yoon sững sờ, hoảng loạn nhìn anh, vội vàng ngả người ra sau để tránh bàn tay ấy. Cậu định nói gì đó để lấp liếm, suýt nữa đã buột miệng gọi “anh”, may mà kịp kìm lại và vụng về gọi tên anh.
Đôi mắt cậu nóng lên, cảm giác nghẹn ngào dâng trào đến cổ họng. Để kìm nén cảm giác muốn bật khóc, Si Yoon đưa tay quạt lấy quạt để trước mặt. Không phải cậu muốn khóc. Chỉ là nóng thôi. Ngồi cạnh cửa sổ có nắng chiếu vào, nóng thế này là bình thường. Cậu tự nhủ, và hy vọng anh cũng tin như vậy.
“Ừm… Tôi là người đã làm rất nhiều điều sai với em.”
“…! Không, anh…”
“Ơ, chưa ăn sáng mà đã ăn mấy thứ này à?”
Si Yoon định phản bác rằng anh không hề làm gì sai, nhưng giọng nói bên cạnh làm cậu khựng lại.
“Trời ơi, thằng bé yếu thế này mà… Thư ký Lee.”
Giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên, kèm theo một cái vẫy tay nhẹ. Chỉ trong chớp mắt, những món đồ uống, tráng miệng và hoa quả trên bàn biến mất. Trước khi Si Yoon kịp phản ứng, một bát cháo nóng hổi đã được đặt trước mặt cậu.
Nhìn ly latte dâu tây còn chưa uống hết và món souffle đào mềm mại xa dần, Si Yoon ngẩn ngơ. Tiếng giục ăn vang lên, và cậu vô thức cầm lấy thìa. Chiếc thìa kim loại nặng hơn chiếc thìa gỗ sơn mài nhẹ nhàng mà anh thường đưa cho cậu. Tay cậu phải dùng thêm chút sức để giữ.
Và rồi cậu nhận ra. Những lúc ăn cùng anh, anh luôn chọn cho cậu đôi đũa gỗ sơn mài nhẹ nhàng nhất.
Cháo nhạt nhẽo, trơn tuột, chẳng hợp khẩu vị cậu chút nào. Cậu thèm những món ngọt ngào và tươi mát hơn, nhưng dưới ánh mắt của mọi người, Si Yoon đành nhón một thìa cháo. Cậu nuốt vội mà chẳng kịp cảm nhận mùi vị.
“Anh Do Yoon, anh chắc cũng bận nhiều việc. Từ giờ bữa ăn của Ji Ho cứ để chúng tôi lo.”
Giọng mẹ vang lên. Nhưng khi đang miễn cưỡng ăn thêm một thìa cháo, Si Yoon cảm thấy trái tim mình nhói lên. Cậu lén liếc nhìn anh.
“Vâng.”
Anh đáp ngắn gọn, gương mặt bình thản. Si Yoon nuốt thêm một thìa cháo, chẳng buồn nhai dù cháo mềm đến mức chẳng cần nhai. Người thứ ba xuất hiện, và chiếc bàn vốn chỉ có hai người giờ trở nên đông đúc hơn.
“Ji Ho, lát nữa làm vài xét nghiệm nhé. Con ổn chứ?”
Một bàn tay nhỏ nhắn đưa tới vén mớ tóc lòa xòa của cậu. Si Yoon giật mình, vô thức lùi lại để tránh. Bàn tay thoáng khựng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục vuốt nhẹ vai và lưng cậu như an ủi.
“Con ổn ạ.”
“Ừ, nhưng vẫn nên kiểm tra cho chắc. Nhân dịp nhập viện, con làm luôn kiểm tra tổng quát đi. Dù có khó chịu vài ngày thì cố chịu nhé. À, trong lúc chờ xét nghiệm, con xem cái này với mẹ được không? Mẹ định sửa lại phòng con trước khi con xuất viện.”
“Phòng con ạ? À, con…”
Đó là quyết định của cậu. Quyết định nghiến răng để buông tay anh. Nhưng ánh mắt cậu vẫn vô thức tìm đến anh theo bản năng. Cậu đặt chiếc thìa nặng trịch xuống, không muốn tiếp tục ăn bát cháo nhạt nhẽo kia nữa.
Những ngày tháng địa ngục khi cậu khóc lóc chờ anh.
Những lời của anh Min Woo, cậu phải đặt bản thân lên hàng đầu, cảm xúc của cậu, suy nghĩ của cậu, những gì cậu muốn. Đừng nghi ngờ. Chỉ tin vào những gì mắt thấy. Nếu có thắc mắc thì hãy hỏi thẳng.
Hàng loạt lời khuyên hiện lên, nhưng Si Yoon xua chúng đi.
Và rồi, vào một buổi sáng sớm, khi cậu lặng lẽ chờ đợi trong xe, cậu đã đánh cược với chính mình.
Người đầu tiên tìm đến mình, mình sẽ đi theo.
Khi bình minh ló dạng, người đầu tiên xuất hiện là người phụ nữ tự xưng là mẹ cậu.
“Ji Ho! Trời ơi, con tỉnh rồi? Trời ơi… Thư ký Lee, thư ký Lee… Không, phải gọi bác sĩ trước!”
Khi chạm mắt với cậu, người phụ nữ ấy hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì. Bà ta ôm chặt cậu khóc nức nở, chạm vào người cậu, vuốt mặt cậu và xin lỗi liên hồi. Rồi đội ngũ y tế ùa đến, cả không gian trở nên hỗn loạn.
Và câu đầu tiên cậu thốt ra là: “…Bà là ai?”
Cứ thế, cậu quyết định giả vờ mất trí nhớ. Điều đó đồng nghĩa với việc có thể xa anh, thậm chí buông tay anh.
Nhưng từ khoảnh khắc anh xuất hiện, trái tim cậu không ngừng dao động. Rồi khi biết mình sẽ phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ mà không phải ngôi nhà từng ở cùng anh, gương mặt Si Yoon dần tái nhợt.
“Chọn theo ý con là tốt nhất. Con ăn ít quá, ăn thêm chút nữa đi.”
Nụ cười nhạt của anh, sự im lặng của anh và những lời nói thay đổi liên tục của người phụ nữ làm Si Yoon vô thức liếm đôi môi khô khốc.
“Xin lỗi, Ji Ho. Mẹ… mẹ chỉ là quá xúc động, không biết phải làm gì trước.”
Khác với sự điềm tĩnh của anh từ khi cậu tỉnh lại, người phụ nữ này bộc lộ cảm xúc mãnh liệt. Dù chỉ là mơ hồ, Si Yoon vẫn hiểu rằng trái tim bà ta đang ngập tràn cảm xúc. Hai mươi năm trời mới tìm được đứa con thất lạc, làm sao bà ta có thể dễ dàng bình tĩnh được cơ chứ?
“Con không ăn nữa đâu. Còn phòng con, dĩ nhiên con phải tự chọn. Đưa đây ạ.”
Một lần nữa, cậu nói ngược lại với những gì trái tim mách bảo. Giọng cậu cao hơn, tươi sáng và rộn ràng hơn bình thường. Thay vì rụt rè hay lảng tránh, cậu tỏ ra chủ động, tự tin. Ngay khi lời nói vừa dứt, bữa ăn được dọn đi, và một chiếc máy tính bảng được đặt vào tay cậu.
“Cứ xem thoải mái, chọn kiểu con thích. Muốn thay đổi gì cũng được, kể cả thứ không có sẵn, cứ nói mẹ là được…”
Cuộc đời cậu từng chỉ xoay quanh anh. Từ khi mở mắt đến khi chìm vào giấc ngủ. Thậm chí trong những giấc mơ của cậu cũng chỉ có anh. Nhưng ở đây, hình bóng anh trở nên mờ nhạt. Những khoảnh khắc ngắn ngủi khi chỉ có hai người, họ còn có thể trò chuyện. Nhưng từ khi người phụ nữ ấy xuất hiện, anh lại lùi lại một bước.
Nụ cười dịu dàng ấy vẫn còn đó, nhưng anh không chen vào cuộc nói chuyện, cũng không chủ động bắt lời.
Mỗi lần liếc nhìn anh, mỗi lần không thể tập trung vào chiếc máy tính bảng, giọng nói của người phụ nữ lại vang lên và kéo cậu trở lại. Cậu không nhận ra rằng mỗi lựa chọn của mình đều khiến nét mặt anh khẽ thay đổi. Khi cậu nhìn anh sau khi chọn xong mọi thứ, anh vẫn giữ nguyên vẻ bình thản.
Cậu cũng không hề hay biết, mọi màu sắc, đồ nội thất, vật dụng cậu chọn… đều giống hệt căn phòng chính trong ngôi nhà từng là của hai người.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.