Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 113
Đây là quyết định hợp lý nhất, cũng là cách ít gây phiền phức cho tất cả mọi người. Bởi lẽ, chẳng ai lại nhìn nhận tích cực việc một alpha và một omega chưa kết hôn mà đã sống chung với nhau cả.
Nếu là Ha Si Yoon, cho dù cả thế giới có chỉ trích hay xem thường, cậu cũng chẳng mảy may bận tâm. Nhưng một khi đã mang danh Yu Ji Ho, từng hành động nhỏ cũng không thể tùy tiện. Chỉ cần một sai sót, cha mẹ sẽ mang tiếng, còn anh trai thì chắc chắn cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu. Và thế là, cậu buộc phải chọn cách này…
“Chúng ta đừng nghĩ sâu quá nhé. Như chị đã nói ban nãy, trái tim của cậu chủ vẫn trống trơn như một tờ giấy trắng. Chị chỉ là tham lam mà buột miệng nói ra, mong rằng nếu em có lỡ để ai đó bước vào tim mình thì người đó sẽ là anh Kim Do Yoon thôi. Chị đã rất bất ngờ khi thấy tin đồn của hai người đấy. Thật ra chị cũng là fan của anh Do Yoon mà. Chị đã xem cả thông cáo báo chí của anh ấy, rồi cả những bức ảnh mà cánh nhà báo tung ra sau đó nữa. Nhìn thế nào cũng thấy hai người yêu nhau thật lòng. Nhưng rồi lại nghe tin em mất trí nhớ và trở về đây… chị thật sự rất sốc.”
“…Vâng.”
Không biết phải đáp lại ra sao, Si Yoon chỉ khẽ liếm môi để làm dịu đôi môi đang khô khốc của mình.
“Còn những gì mẹ em nói lúc nãy, cứ xem như gió thoảng qua tai thôi. Cách nghĩ của họ vốn chẳng giống người thường. Họ sống trong thế giới riêng của mình, và giờ em cũng bị cuốn vào đó rồi. Có thể sẽ có đôi lúc thấy ngột ngạt hay khó chịu, nhưng em vẫn là em, không cần phải răm rắp nghe theo mọi thứ đâu.”
“…Chị nói với em mấy chuyện này, có sao không ạ?”
“Thì sao chứ? Ngay từ lúc chưa cưới chị đã bị mẹ chồng ghét bỏ rồi. Chẳng qua là bà ấy thương con trai quá nên mới chấp thuận cuộc hôn nhân này thôi. Bây giờ cũng… như vậy đó. Nhưng lúc nãy ngồi ăn mà nghe mẹ em nói với em những lời đó, chị suýt không thở nổi!”
Chị vừa nói vừa đập tay vào ngực mình như đang đau lòng thay cho người khác. Đôi mắt Si Yoon tròn xoe ngạc nhiên. Thì ra cảm giác bất thường mà cậu cảm nhận được không hề sai. Người mẹ ấy thật sự không ưa anh trai cậu, và việc bà ta ép cậu theo đuổi hội họa bất chấp ý muốn của bản thân bỗng rõ ràng như được vén màn.
“Thôi nào, lưu số điện thoại đi. Những chuyện thế này em đâu thể kể với ai. Chị thì còn có chồng mà giãi bày, nhưng em thì đâu có ai. Nếu thấy buồn hay có gì khó nghĩ, cứ thoải mái liên lạc nhé. Chị đứng về phía em đấy.”
Chị chìa điện thoại ra cùng nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy thiện cảm. Những lời vừa rồi có làm cậu rối bời, nhưng không thể phủ nhận là tất cả đều rất có ích. Hơn nữa, chị dâu rõ ràng biết rõ gia đình này hơn cả cậu. Dù chưa thể chắc chắn chị thật lòng đứng về phía mình, việc nắm được chút thông tin vẫn tốt hơn là chẳng biết gì.
“À, vâng ạ.”
Si Yoon đón lấy điện thoại từ tay chị dâu, nhưng rồi khi thấy chị vẫn chìa tay ra, cậu khựng lại nhìn chị.
“Phải cho chị số của em nữa chứ.”
…Và lúc ấy, Si Yoon mới chợt nhận ra mình không có điện thoại. Cái điện thoại mà anh trai từng mua cho cậu, đã… để đâu mất rồi nhỉ? Trong phòng cậu vẫn có laptop đời mới, máy tính bảng, cả máy chơi game nữa. Nhưng điện thoại thì không.
“…Chẳng lẽ… không có sao?”
Trước câu hỏi ấy, Si Yoon chậm rãi gật đầu. Điện thoại từng có thật, nhưng sau khi tỉnh lại, vì luôn có anh bên cạnh nên cậu chưa từng cảm thấy mình cần đến nó.
“À… chắc mai sẽ làm lại một cái nhỉ? Ờm… thôi chết, chị chẳng mang danh thiếp gì, bút với giấy cũng không có nữa…”
Thấy chị dâu còn bối rối hơn cả mình, Si Yoon khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra. Cảm giác bất an và kỳ lạ trong lòng, chẳng hiểu vì sao cứ lớn dần.
“Chị cho em số đi.”
Cậu nhìn theo chị dâu khi chị đang luống cuống sờ tay vào người tìm bút giấy rồi đưa lại chiếc điện thoại.
“Hửm?”
“Em sẽ cố gắng nhớ số của chị. Khi nào mua được điện thoại, em sẽ liên lạc.”
“Ừm. Được rồi. À, cầm cái này nữa nhé. Lỡ có quên số chị thì gọi vào đây cũng được. Em trai biết số anh trai là điều bình thường mà. Chị sẽ nói với Ji Han, nên em cứ thoải mái liên lạc nhé.”
Một tấm danh thiếp được đặt vào tay Si Yoon. Trên đó in tên “Yoo Ji Han – Giám đốc một chi nhánh thuộc Tập đoàn Tae Han”. Buổi dạo chơi cùng chị dâu nhỏ kết thúc tại đó.
Ngôi nhà từng rộn ràng người qua kẻ lại giờ đã trở nên yên tĩnh lạ thường. Si Yoon rón rén lên lầu hai để không gây ra tiếng động. Lúc mới đặt chân đến đây, cậu vẫn nghĩ mọi chuyện không đến mức quá khó khăn. Cậu tin mình có thể lừa dối tất cả rồi thích nghi và sống yên ổn.
Nhưng vừa lên đến tầng hai, cậu bất chợt thấy một bóng người thấp thoáng vụt qua rồi biến mất. Si Yoon đưa mắt nhìn quanh. Không phải ảo giác. Ngôi nhà này có rất nhiều người giúp việc. Họ ở khắp nơi, nhưng lại cư xử như không được phép lộ diện.
Si Yoon vốn không giỏi dò hỏi hay chủ động tìm hiểu, chỉ lặng lẽ bước vào phòng, đóng cửa lại rồi trượt xuống sàn vaf tựa lưng vào cánh cửa.
Mệt mỏi. Kiệt sức. Và thấy mọi thứ quá sức chịu đựng.
Cậu nhớ anh. Nhớ đến mức chỉ muốn được ôm lấy anh, được ở trong vòng tay ấy mà chẳng cần phải nghĩ gì thêm.
Không biết đã ngồi như thế bao lâu, cuối cùng Si Yoon đứng dậy sau một tiếng thở dài. Người ta nói khi suy nghĩ quá nhiều, tốt nhất là nên vận động. Cậu bước vào phòng tắm, để dòng nước ấm cuốn trôi nặng nề trong lòng rồi thay sang bộ đồ ngủ mềm mại. Cậu kéo rèm cửa khắp phòng, chỉ để lại ánh đèn nhỏ cạnh giường.
Tất cả đã sẵn sàng cho một giấc ngủ. Nằm xuống giường, Si Yoon với tay tắt đèn. Trong bóng tối dịu nhẹ ấy, cậu khép mắt lại, cố gắng xua đi mọi suy nghĩ trong đầu. Nhưng càng cố gắng, tâm trí lại càng rối bời. Thế là cậu bắt đầu đếm cừu.
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu… mười ba nghìn tám trăm chín mươi sáu con cừu… Cứ thế đếm mãi không dứt, cuối cùng Si Yoon bật dậy ngồi lên. Cậu ôm gối bước vào phòng thay đồ, đặt chiếc gối dưới kệ góc rồi cuộn tròn người lại, nằm xuống.
Không sao đâu. Không sao mà. Không sao cả.
Chuyện này chẳng là gì cả. So với những điều mình đã từng trải qua thì đây, đây là hạnh phúc đến mức có dùng hết cả vận may của cuộc đời cũng không thể mong có được.
Mình thật sự ổn mà.
Dù nước mắt đã lặng lẽ trượt dài trên má, nhưng trong không gian chật hẹp ấy, hai mắt Si Yoon cũng dần khép lại sau một hồi trằn trọc. Rồi cậu chìm vào giấc ngủ mơ màng.
***
Si Yoon đứng một mình trên ban công, lặng lẽ ngắm nhìn khu vườn rộng lớn phía trước. Hôm nay cũng như bao ngày, hai chú chó đang tung tăng chạy nhảy ngoài sân. Hayangi và Bami. Dù khác giống và khác cả hình dáng, hai con lúc nào cũng kè kè bên nhau. Chúng ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, chơi cùng nhau, và giờ đây cũng đang tha về cùng nhau một khúc cây dài vừa tìm được ở đâu đó.
Si Yoon hít vào thật sâu rồi từ từ thở ra. Cơn gió hôm nay cũng mang theo mùi hương y hệt pheromone của anh ngày đầu tiên cậu đến đây. Mọi thứ đều yên bình. Một cuộc sống giữa thiên nhiên, nơi vùng ngoại ô yên ả. Đây là cuộc sống mà ai cũng mơ ước. Nhưng trên gương mặt Si Yoon lại chẳng thấy một chút thư thái nào.
Ngày nào cũng sẽ gọi, ngày nào cũng sẽ đến mà…
Đã hơn năm ngày trôi qua kể từ lần cuối cậu nghe được tin tức của anh. Cậu đã tin vào lời hứa ấy. Tin đến mức can đảm nói rằng: “Không phải đâu, em nhớ hết mà. Thế nên… em không đi theo anh đâu.” Vậy mà anh lại không giữ lời. Không, nói đúng hơn là, giờ cậu chẳng còn cách nào để liên lạc với anh nữa. Bởi cậu… không có điện thoại.
Cũng chính lúc này, cậu mới hiểu lý do vì sao anh không để lộ ra dù chỉ một chút pheromone nào suốt thời gian ở bệnh viện. Sau khi rời xa anh, pheromone từng rối loạn vì sự chia cách giờ đã ổn định trở lại, hormone cũng về mức bình thường. Cậu phải học cách sống một mình. Có lẽ chính vì vậy anh mới phủ lên người cậu thật dày lớp pheromone trước khi chia tay — hết lớp này đến lớp khác, dường như muốn để lại một “chiếc áo tàng hình” nồng nàn mùi hương của riêng mình, đủ để bảo vệ cậu đến tận cùng.
Tất cả những gì từng làm cậu nương tựa vào anh giờ đây đều biến mất. Cả sự giúp đỡ về vật chất, tinh thần lẫn cảm giác yên tâm khi được bao bọc bởi pheromone. Giờ cậu đã có cha mẹ mới, những người đủ dư dả để không khiến cậu lo lắng bất cứ điều gì. Anh trai từng do dự rất lâu rồi mới gợi ý cậu gặp bác sĩ Min Woo, nhưng ở ngôi nhà này, cậu đã được gặp chuyên gia tư vấn ngay từ ngày đầu tiên.
Ngày đầu là trò chuyện, hôm sau vẽ tranh, hôm sau nữa chơi nhạc và đọc sách, hôm nay lại là một buổi trò chuyện khác. Mãi đến hôm nay, cậu mới biết tất cả những điều ấy chính là “thời khóa biểu” hằng ngày của mình.
Ngôi nhà này rộng lớn hơn cậu nghĩ. Sau nhà còn có một cái ao, đi thêm mười phút nữa sẽ đến dòng sông. Người ta có thể câu cá và chèo thuyền ở đó. Nếu trời nóng hơn một chút thì đều có thể trải nghiệm đủ loại trò chơi dưới nước.
Khác với những nơi chẳng ai quan tâm cậu thức lúc mấy giờ, ăn lúc nào, ngủ khi nào mà cậu từng sống trước đó, cuộc sống ở đây tuân theo một nhịp điệu rõ ràng. Nếu không có chuyện gì đặc biệt, cậu phải thức dậy lúc sáu giờ sáng, bảy giờ thì đến phòng ăn. Ăn trưa lúc một giờ, tối lúc bảy giờ. Buổi sáng sẽ có chuyên viên đến hướng dẫn cậu kéo giãn cơ thể và tập pilates trong khoảng một tiếng. Từ ba giờ đến năm giờ chiều là thời gian dành cho các buổi tư vấn.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.