Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 120

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 120

Đi vào một ngôi nhà cổ kính mang phong cách hanok truyền thống, Si Yoon bất ngờ ngồi đối diện một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc bộ hanbok cách tân.

“Con bị bệnh gì mà đến đây?”

“Dạ, người con yếu lắm ạ.”

Si Yoon đã lờ mờ đoán được khi ngửi thấy mùi thuốc Bắc ngay từ lúc bước vào, nhưng Si Yoon vẫn không khỏi bối rối khi đột ngột đối mặt với một thầy thuốc Đông y. Từ trước đến giờ cậu đã truyền không biết bao nhiêu chai nước, uống không biết bao nhiêu loại thuốc rồi mà…

“Để ta bắt mạch xem sao đã rồi hãy nói chuyện.”

Si Yoon ngơ ngác đưa cổ tay ra cho thầy thuốc bắt mạch rồi quay sang nhìn anh. Anh bảo đi ăn món ngon mà? Sao cậu lại ở đây thế này?

“…Mạch của người trẻ sao lại thế này?”

Thầy thuốc đang nhắm mắt bắt mạch cho Si Yoon, bỗng mở mắt và nói. Mắt Si Yoon tròn xoe. Dạ? Con sao ạ? Con, con được bảo là đã khỏe rồi nên mới xuất viện mà…

“Con đã nói trước rồi mà.”

“Chậc, chậc. Dù vậy thì đây đúng là một cái xác sống mà. Chân tay thì lạnh ngắt, tê bì. Đầu óc thì hay quay cuồng, vừa làm gì một chút là cơ thể rã rời, đúng không?”

Ánh mắt vị thầy thuốc nhìn thẳng vào cậu trong khi cậu dõi theo anh từ nãy đến giờ. Đôi mắt Si Yoon mở to hơn. Từ lúc bước vào đây, Si Yoon chỉ cúi chào và ngồi xuống đưa tay ra bắt mạch. Vậy mà thầy lại biết rõ những triệu chứng cậu đang gặp phải.

“Ăn uống thì như chim mổ, ăn vào lại khó tiêu đầy bụng. Chỉ muốn ăn đồ ngọt và đồ lạnh thôi.”

Gật gù.

Đầu Si Yoon gật lia lịa.

“Ngủ cũng không yên, cứ trằn trọc mãi. Ôi chao… biết bắt đầu từ đâu đây. Sao lại ra nông nỗi này?”

Thầy thuốc thở dài, bắt mạch rồi lại buông tay mấy bận, vẻ mặt trông thật nghiêm trọng. Khóe môi Si Yoon dần trĩu xuống.

“Cái này, cái này. Chà. Nói dễ hiểu thì sức đề kháng của con chưa bằng một nửa người bình thường nữa.”

“Con ăn uống đầy đủ và tập thể dục chăm chỉ thì sẽ tốt hơn mà…”

“Cái gì?”

“Bác sĩ với huấn luyện viên bảo giờ con đã khỏe rồi nên bơi lội với cưỡi ngựa…”

“Diễn viên Kim. Cậu muốn hại chết đứa trẻ à?”

Si Yoon đang lần lượt kể ra những lời mình nhớ. Mỗi sáng đều được khám bệnh, và mẹ còn bảo tuần tới sẽ sắp xếp lớp học cưỡi ngựa và bơi lội. Cậu bỗng im bặt khi thầy thuốc đột ngột quay sang nhìn anh với ánh mắt sắc lẻm.

“Không phải vậy đâu ạ.”

“Không phải cái gì mà không phải. Dù thời tiết có ấm lên thì cái áo này là sao? Dù nóng cũng phải mặc ấm vào chứ. Tránh gió lạnh nữa! Hừ! Đáng lẽ phải nghỉ ngơi cho thật kỹ, đằng này lại còn làm cái này cái nọ là sao?”

“Vậy thì, tennis với…”

Mẹ thích cậu hoạt động sôi nổi, gặp gỡ mọi người và làm đủ thứ. Nếu bơi lội (có liên quan đến nước) và cưỡi ngựa (ở ngoài trời) không tốt, vậy thì ít nhất cũng phải có tennis trong nhà chứ… Si Yoon định nói ra suy nghĩ của mình nhưng lại im bặt khi thấy ánh mắt thầy thuốc nhìn mình.

Không khí lúc đó cứ như sắp có một trận sấm sét giáng xuống vậy.

“Thuốc thì ta sẽ tự kê. Trước khi về thì châm cứu và hơ ngải cứu đi. Cố gắng đến đây ít nhất một lần mỗi tuần. Ngâm chân nước nóng cũng tốt đó… Mà đầu óc quay cuồng thế này thì làm sao mà ngâm được bồn chứ. Thôi thì ngâm chân thôi. Nhớ ngâm chân trước khi ngủ nhé. Ta sẽ chuẩn bị cả thuốc bắc để con ngâm chân nữa.”

Thầy thuốc dường như thoáng nhìn cậu, nhưng rồi lại quay sang nhìn anh mà nói. Si Yoon chỉ biết đảo mắt liên hồi. Châm cứu… sợ quá. Ngải cứu thì đốt lửa, khói bay nghi ngút, chắc nóng lắm… Si Yoon hình dung ra cảnh mình nằm đó, khắp người cắm những cây kim dài ngoằng, trên người lại đặt những thứ bốc khói. Cậu khẽ đưa tay xuống gầm bàn nắm lấy vạt áo anh.

Si Yoon lắc đầu liên tục, ra hiệu rằng mình không thích, đúng lúc anh quay sang liếc nhìn cậu.

“Dạ. Con cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn. Cứ chăm sóc tốt bản thân, lần sau đến đây thì phải khá hơn bây giờ chứ. Thuốc này có đắng không?”

Si Yoon đang cố gắng bày tỏ ý kiến không muốn châm cứu và hơ ngải cứu với anh, lại lắc đầu nguầy nguậy khi thầy thuốc hỏi mình. Những gì cậu biết về thuốc Bắc chỉ là qua video. Đó là một thứ chất lỏng màu nâu sẫm đựng trong một cái chén trắng. Và sau khi uống nó, mọi người đều nhăn mặt và ăn đồ ngọt. Cảnh tượng đó cứ hiện rõ mồn một trước mắt cậu.

“Ta sẽ cho thêm một chút vị ngọt vào. Nhớ uống ba lần mỗi ngày, giữ ấm cơ thể, và nếu muốn tập thể dục thì… đi dạo ngoài trời khi trời nắng đẹp là được rồi. Đừng quên ngâm chân vào nước hơi nóng khoảng 20 phút trước khi ngủ, con sẽ ngủ ngon hơn bình thường đó. Làm được không?”

Thầy thuốc lại bắt mạch cho cậu, nắm lấy cổ tay và nhìn thẳng vào mắt cậu rồi hỏi. Si Yoon khẽ cụp mắt xuống và gật đầu. Không có gì quá phức tạp. Uống thuốc Bắc như uống thuốc Tây, dời việc đi dạo buổi tối sang ban ngày và ngâm chân trước khi ngủ. Những điều đó cậu hoàn toàn có thể làm được. Nhưng phải nói với mẹ thế nào đây? Phải nói là cậu đi cùng anh đến phòng khám Đông y và thầy thuốc bảo không được tập thể dục ư? Điều Si Yoon lo lắng nhất lúc này là phải nói với mẹ ra sao.

Si Yoon rụt rè đứng dậy, cúi đầu chào lần nữa rồi định bước ra. Nhưng nghe thấy câu "chuẩn bị châm cứu", cậu mím chặt môi. Đôi vai nhỏ bé của cậu khẽ trùng xuống khi rời khỏi phòng khám, bỏ lại anh ở phía sau. Thật khó để nói ra câu "con sợ đau, con không thích" với một người lạ, đặc biệt là một thầy thuốc Đông y định châm cứu cho mình.

Và rồi, chỉ lát sau…

Thầy ơi! Thầy bảo không đau mà! Chỉ hơi châm chích thôi mà!

Các cô y tá cũng hay nói "hơi châm chích một chút" mỗi khi tiêm hay cắm kim truyền dịch. Nhưng giờ Si Yoon đang bị cắm những cây kim dài ngoằng khắp tay, chân, mặt, và bụng dưới thì được đặt một cục ngải cứu nóng hổi sau khi vén áo lên một chút. Cậu liếc nhìn anh đang ngồi cạnh mình.

Anh bảo sẽ mua đồ ăn ngon cho cậu mà! Bảo sẽ ăn tối thịnh soạn mà!

Giờ thì cậu biến thành con nhím rồi đây. Lại còn phải uống thứ thuốc Bắc đắng ngắt mà cậu chẳng hề muốn nữa chứ.

“Châm xong rồi chúng ta đi ăn món ngon nhé.”

“……”

“Tôi muốn chăm sóc em mà.”

“……”

“Uống nửa liều trước đã, rồi sau đó lại bắt mạch và uống thêm. À, nửa liều này là thuốc uống trong khoảng nửa tháng đấy.”

Vậy là hai tuần nữa Si Yoon lại phải đến đây để biến thành con nhím nóng hổi nữa sao. Tất nhiên, trong thời gian đó cậu còn phải uống thứ thuốc Bắc đắng ngắt ba lần mỗi ngày nữa chứ.

Nếu biết trước là đến phòng khám Đông y thì đã nói trước rồi. Cậu đã khéo léo từ chối rồi. Vì có bệnh tật gì đặc biệt đâu, chỉ là tay chân hơi lạnh, đôi khi hơi chóng mặt, ai cũng có những triệu chứng đó mà. Hình như cậu bị chứng lạnh tay chân, hạ huyết áp tư thế đứng và thiếu máu nhẹ thì phải? Si Yoon nghe nói chỉ cần tập thể dục đều đặn và ăn uống lành mạnh là sẽ ổn. Vì vậy, mẹ càng chú ý hơn đến việc tập thể dục và ăn uống của cậu.

“Chuyện này để tôi nói với mẹ em.”

Tất nhiên anh phải nói rồi. Thành thật mà nói, cậu chẳng biết phải nói gì với mẹ cả. Với những cây kim dài cắm khắp người, Si Yoon trừng mắt nhìn anh đang ngồi trên ghế cạnh giường rồi thở dài và thả lỏng mắt.

Dù sao thì anh cũng chỉ muốn chăm sóc cậu thôi, sao cậu có thể cứ giận anh mãi được chứ. À không, cậu không thể giận anh được. Chẳng làm được gì tốt đẹp cả, sao mà giận được chứ.

“Đau lắm không?”

Thành thật mà nói, lúc đầu châm cứu thì hơi nhói, rồi vì kim cắm chứ không phải rút ra ngay nên da hơi căng, cảm giác lạ lạ nhưng không đau lắm. Chỉ là hơi khó chịu và gượng gạo thôi. Hơn nữa, cái thứ gọi là ngải cứu đặt trên bụng cũng không nóng đến mức muốn phát điên mà chỉ ừm, khá ấm áp. Thế là ổn.

Vì vậy, Si Yoon định nói là không sao như mọi khi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của anh, cậu buột miệng nói cộc lốc: “Đau ạ.”

Nói ra mọi thứ thật thành thật. Không nói "không sao đâu", không nói "xin lỗi". Đó là lời hứa của bọn họ mà.

Và bây giờ, Si Yoon thực sự không ổn chút nào. Ai lo cho ai chứ. Khuôn mặt anh sau mấy ngày không gặp còn hốc hác và xanh xao hơn bình thường. Ngũ quan sắc sảo, đường hàm nổi bật vốn đã tạo nên một vẻ ngoài lạnh lùng, giờ lại càng lạnh lẽo hơn.

“…Đúng rồi. Đúng vậy. Bảo châm cứu không đau là nói dối hết.”

Dường như hơi bất ngờ, nhưng rồi anh bật cười nhẹ nhõm. Mắt Si Yoon mở to. Anh đã từng châm cứu sao? Tại sao? Vậy thì anh cũng đã từng uống thuốc Bắc sao? Tại sao? Anh luôn khỏe mạnh mà, hình như chưa từng bị bệnh tật gì đặc biệt cả. Nhanh chóng suy nghĩ, cậu cũng chưa từng thấy tin tức nào về việc anh bị thương hay ốm đau cả. Si Yoon chớp mắt nhìn anh, rồi lúc đó mới nhận ra anh đã tháo bột.

Đã sống vô tư đến mức nào mà lại quên mất cả việc tay anh bị gãy chứ. Vậy là anh đã bế cậu, một người đang ngủ say, đi khắp nơi khi anh đang trong quá trình hồi phục sao? Thật là phiền phức hết sức.

“Anh tháo… tháo bột rồi ạ.”

“Tay thôi mà. Cố định lại là nhanh lành thôi.”

“Khi nào ạ?”

“Sáng nay…”

“Anh điên rồi sao?”

Trời ơi. Không phải tháo mấy ngày trước mà là sáng nay tháo bột rồi lại bế cậu đi khắp nơi sao? Si Yoon kinh ngạc và bất ngờ đến mức thốt lên một tiếng quát.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo