Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 121
“Ừm?”
“Em nghe nói sáng nay anh tháo bột rồi mà? Không, nếu người ta ngủ thì anh phải gọi dậy chứ! Sao lại bế như thế? Tay anh không đau à? Ổn thật chứ? Không, cái này… không phải em mà là… ừm… Do Yoon ấy. Anh phải uống thuốc, châm cứu rồi còn vật lý trị liệu nữa. Phải đi trị liệu mới đúng chứ.”
Cậu muốn bật dậy để hét lên, nhưng rồi… không, thực ra cậu đã suýt bật dậy. Chỉ đến khi thấy những cây kim đang cắm và cái ấm đang đặt trên bụng chao đảo, Si Yoon mới sực tỉnh, buông lỏng cơ thể. Dù vậy, những lời cằn nhằn vẫn tuôn ra từ miệng cậu không ngừng nghỉ.
“Haha.”
Si Yoon đang lảm nhảm đầy lo lắng thì bất chợt khựng lại trước tiếng cười nhẹ của anh trai. Anh dường như cố gắng kìm nén tiếng cười bằng cách điều chỉnh hơi thở, nhưng một khi đã bật ra, tiếng cười ấy chẳng thể dừng lại dễ dàng.
Thật sự…
Anh làm người ta chẳng thể nhúc nhích nổi, cứ như một con nhím bị lật ngửa giữa vỉ nướng, vậy mà anh lại ngồi cười như chẳng có gì. Anh cười cái gì chứ? Có gì mà đáng để cười? Si Yoon thấy ấm ức đến mức muốn đánh cho mấy cái, nhưng rốt cuộc chỉ có đôi môi là cong lên giận dỗi thôi.
“…”
“Ha… xin lỗi… tôi không nên cười…”
“Buồn cười lắm à?”
“Haa… không, không…”
“Không buồn cười thì anh cười làm gì?”
“Vì tôi thấy vui.”
Nghe đến đó, Si Yoon khẽ lắc đầu. Cậu không thể hiểu nổi. Chẳng lẽ là vì đã quá lâu không gặp nhau sao?
“Thấy gì vui cơ?”
“Vì em… em nổi giận với tôi, lườm tôi, mè nheo với tôi… tất cả những điều đó.”
“…Mấy chuyện đó thì có gì hay đâu.”
Giận dữ, mè nheo, khó chịu — chẳng có gì đáng yêu cả. Những thứ đó nên là biểu hiện của sự ghét bỏ, là cảm xúc đáng phải có với một người anh không còn nhớ mình là ai. Như thế mới đúng. Chỉ khi oán trách và xa cách, cả hai mới có thể tách rời nhau.
Si Yoon hít sâu rồi thở ra thật dài, quay đầu nhìn về phía đối diện. Nhìn anh, ở cạnh anh như thế này… tất cả những quyết tâm từng tự nhủ và khắc sâu trong lòng bỗng chốc tan biến như ảo ảnh. Có khi, cậu chưa từng thực sự có quyết tâm ấy.
“Vui mà. Dù là chuyện gì đi nữa, cũng đều tốt cả. Tối nay ăn gì nhỉ? Hay là ăn thịt bò hảo hạng mà em thích đi? Không thì sushi quay vòng? Dạo trước em buồn vì không ăn được sushi mà.”
“…Ji Ho.”
“Hoặc thử món mới cũng hay đấy. Món Mexico thì sao?”
“Yu Ji Ho.”
“Nếu thích món nước thì đồ Việt cũng được đấy. Phở chẳng hạn.”
*Woaaa có món Việt nữa nè
“Em tên Yu Ji Ho.”
Vẫn không nhìn về phía anh, Si Yoon kiên quyết nhấn mạnh cái tên mới của mình.
“Ừ, Ji Ho. Yu Ji Ho. Này, Ji Ho, vậy mình ăn đồ Mexico hay Việt đây?”
“Bánh xèo với rượu gạo.”
Câu trả lời hoàn toàn khác với những món anh vừa gợi ý.
“Ừm?”
“Bố em thích bánh xèo với rượu gạo. Còn mẹ thì lại thích đồ Ý. Vào những ngày mưa, mẹ thường uống rượu vang với phô mai, còn bố thì cứ khăng khăng bánh xèo và rượu gạo. Thế là có khi hai người mỗi người một món, nhưng vẫn cùng nhau dùng bữa. Anh thích gì?”
“…Vào ngày mưa á?”
Có phải giọng anh vừa khẽ run lên không? Hay chỉ là ảo giác của cậu thôi? Vì cậu vẫn chưa nhìn thẳng vào mặt anh nên chẳng thể chắc chắn. Chỉ là, bỗng dưng cậu muốn hỏi điều đó. Không hiểu sao lại nghĩ đến bánh xèo hay tại sao lại nhắc về mẹ và bố, nhưng bất giác, cậu muốn biết anh thích gì.
Lúc còn ở phòng khách ban chiều, cậu từng hỏi anh về những gì mình thích và bản thân mình là ai. Và anh đã trả lời. Một cách trọn vẹn. Nhưng cậu thì không biết gì về anh cả. Những gì biết được chỉ là những lời anh từng nói trên truyền hình. Có thể là thật, có thể là giả, hoặc chỉ là điều khán giả muốn nghe.
Nghĩ đến đó, cậu mới nhận ra mình thật sự chẳng biết gì cả. Anh thích gì, ghét gì, thói quen ngủ ra sao, bữa ăn thường thế nào… Những điều nhỏ nhặt ấy. Chẳng hạn như anh thích ôm khi ngủ vì lúc nào cũng ôm chặt lấy cậu. Hay việc anh thường cởi trần lúc ngủ. Anh ngủ ít hơn tưởng tượng. Và… ăn uống thì lúc nào cũng ngon lành, ăn nhiều, nhưng cụ thể là thích món gì thì cậu lại không nhớ nổi.
“Ngày mưa à… nếu được thì tôi muốn ăn mì gói trong lều, nghe tiếng mưa rơi.”
“…”
“Nếu có thêm thịt bò với kim chi hầm nữa thì tuyệt.”
Nghe xong, Si Yoon cắn chặt răng, trong lòng chợt dậy lên một ký ức thật ấm áp. Cậu nhắm mắt lại.
“Dù vậy, em vẫn muốn ăn bánh xèo với rượu gạo.”
“Ừ, vậy ăn món đó nhé.”
Cậu cảm nhận rõ bàn tay anh khẽ xoa lên mái đầu mình. Cảm giác ấy làm tim cậu như nghẹn lại. Để xua đi cảm xúc đó, Si Yoon buột miệng:
“Mà cái này, bao giờ mới gỡ ra vậy?”
“Để tôi bảo họ tháo luôn bây giờ.”
Bàn tay vừa chạm đến cậu chợt rút đi. Khi anh rời khỏi phòng trị liệu, lúc đó Si Yoon mới từ từ mở mắt ra.
“Thật đáng ghét.”
Cậu ghét chính bản thân mình, cái con người chẳng thể nào ngừng thích anh trai ấy. Như một chiếc xe đứt thắng, càng muốn dừng lại thì lại càng lao nhanh hơn. Cậu tự hỏi nếu cứ để mọi chuyện như thế này… liệu có thể thật sự bên nhau không? Có thể kết hôn như lời đã hứa miệng không?
Hình ảnh mẹ chợt hiện ra ngay khoảnh khắc ấy. Không rõ vì sao, nhưng là vậy.
Và rồi những dòng suy nghĩ lan man vốn cứ thế mọc dài như cành con đã bị cắt đứt bởi sự xuất hiện của bác sĩ Đông y.
“…….”
“Làm ơn mà.”
“Si Yoon à.”
“Anh không cho em uống à?”
“Hay là uống cái này thay—”
“Bác sĩ y học cổ truyền bảo khi đang uống thuốc thì không được uống rượu, thế có nghĩa là em sẽ không được uống trong một thời gian luôn đúng không.”
“Nhưng em cũng đâu nhất thiết phải uống đâu…”
Thay vì mất thời gian tranh cãi, chi bằng uống luôn cho xong. Si Yoon giật lấy bình rượu từ tay người anh đang ngồi đối diện. Bộ rượu gạo thì to tát gì mà cấm uống? Hơn nữa, mấy món ăn như mì hải sản, bánh kếp hải sản và bánh bao sườn mới gọi ra cũng vừa được mang đến.
Dù vẫn trông có vẻ không thoải mái khi thấy cậu uống rượu, anh vẫn vươn tay định lấy lại cái bình. Si Yoon vừa rót rượu vào chén vừa nhìn anh chăm chú. Khi chén rượu đã đầy được nửa, cậu không thèm đặt bình xuống mà cứ thế đưa chén lên môi và uống một hơi dài.
“……”
“Hả?”
…Ngon thật đấy. Lần đầu trong đời nếm thử rượu, môi Si Yoon khẽ nhếch lên, nụ cười như tự nở ra trên gương mặt cậu. Thật ra cậu từng rất ghét rượu. Mỗi khi chú lớn say, ông ta lại càng thô lỗ và đáng sợ hơn thường ngày. Với lại cậu cũng chẳng có dịp để uống. Dù đã đủ tuổi uống rượu theo pháp luật, nhưng Si Yoon vẫn đang học lớp 12, mà số tiền có trong tay thì thà để ăn cơm còn hơn mua rượu. Vì thế mà rượu vốn không nằm trong lựa chọn của cậu.
Sao thứ ngon thế này mà trước giờ mình lại không uống nhỉ?
Cậu nhìn chén rỗng rồi lại nhìn bình rượu, mỉm cười rồi rót đầy chén lần nữa. Lần này nhiều hơn cả lần đầu.
Ục ực ực.
Vẫn cầm chặt cái bình trong tay, Si Yoon uống cạn chén thứ hai nhanh như chớp.
“Ngon thật đấy.”
Với khuôn mặt nghiêm nghị của người anh đang nhìn mình, Si Yoon đưa ra lời đánh giá ngắn gọn về lần đầu uống rượu. Sau đó, cậu rót rượu vào chén của anh rồi mới rót cho mình. Khi cả hai chén đã đầy, cậu mới đặt bình xuống và nâng chén lên.
“Cạn ly nhé?”
Cậu gọi là mời cạn ly, nhưng thấy anh vẫn ngồi bất động như khúc gỗ, nên Si Yoon tự mình uống hết luôn. Vừa cúi xuống định gắp đồ nhắm, cậu bất giác bĩu môi. Bánh hải sản mà lúc nãy còn nguyên vẹn giờ đã được xé nhỏ ra cho dễ ăn. Lượng mì hải sản trong tô lớn dành cho hai người cũng giảm đi đáng kể. Và phần mì đó đang nằm gọn trong chiếc đĩa con trước mặt cậu.
Mình có gì đặc biệt đâu mà được chiều thế này chứ…
Gắp một miếng bánh, chấm vào nước tương rồi cho vào miệng, Si Yoon vừa nhai kỹ vừa nhìn sang người đối diện. Bánh lần này không giòn như trước, mà là kiểu mềm và ẩm với đầy hải sản – Đúng như công thức mà thầy dạy nấu ăn từng dạy.
“Chỉ mình em ăn thôi à?”
“…Ừ. Nếu em muốn uống thì cứ uống. Trước đây từng uống bao giờ chưa?”
Anh thở dài rồi cầm lấy bình rượu. Thấy vậy, Si Yoon lập tức đưa chén rỗng ra.
“Chưa ạ.”
“Vậy thì sẽ không biết điểm dừng đâu.”
“Nhưng rượu gạo đâu phải loại mạnh đâu mà.”
“Chẳng ai biết được em sẽ gục sau một ly hay là uống hết cả bình, nhưng tôi nghĩ một bình là đủ rồi đấy.”
“Biết ngon thế này thì em đã uống từ lâu rồi.”
Vừa uống liền hai chén rượu, lại vừa ăn bánh kếp, bụng Si Yoon bắt đầu no căng. Cậu khẽ lắc đầu rồi lại cầm chén lên.
“Không ngon đâu. Cái này là đặc biệt đấy.”
Anh chỉ nhận lấy chén mà không uống. Si Yoon lần này chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi giữ trong miệng một lúc. Không đúng mà. Nó ngọt dịu, có chút sủi tăm, hơi ngai ngái một chút, nhưng tuyệt đối không thể gọi là dở được.
“Đây đâu phải rượu gạo bình thường, là rượu gạo vị hạt dẻ đó. Lại còn pha với soda nữa. Cái này mà không ngon thì trên đời này chắc chẳng có gì ngon nổi luôn.”
Nghe anh nói, Si Yoon lại nhấp từng ngụm nhỏ. Nhưng chưa kịp uống hết chén thứ ba, cậu đã bị nhắc phải dừng lại để ăn mì và bánh kếp trước. Thế nên Si Yoon càng cố uống cho kỳ hết chén mình đang cầm trong tay.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.