Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 123

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 123

Do Yoon vẫn đứng yên, không hay biết tín hiệu giao thông đã đổi, cho đến khi tiếng còi xe inh ỏi phía sau kéo anh trở về thực tại. Anh nhấc chân khỏi phanh. Mùi pheromone thoang thoảng toát ra từ người Si Yoon đang say giấc nồng cứ như đang dập dềnh trước mắt anh vậy. Bình thường, pheromone của Si Yoon vốn rất nhạt, lại được cậu che giấu kỹ đến mức dù ở gần cũng khó mà cảm nhận được, trừ khi hai người ôm sát. Nhưng có lẽ men say đã khiến cậu không còn kiểm soát được nữa. Hoặc cũng có thể, chính anh đã trở nên quá nhạy cảm, chỉ chăm chăm tìm kiếm mùi hương của Si Yoon.

Si Yoon, cha mẹ cậu, và cả anh nữa, cứ thế lạc lối giữa những mối quan hệ chằng chịt. Ai cũng có hoàn cảnh riêng, có những nỗi niềm khó nói, và chính sự quan tâm, nhường nhịn lẫn nhau đã đẩy họ đến nông nỗi này. Nhưng nếu sự quan tâm, nhường nhịn ấy chỉ mang lại tổn thương cho Si Yoon thì sao? Anh đã nói với cậu biết bao lần rằng hãy chỉ nghĩ cho bản thân, làm những điều mình muốn và đừng làm những điều không muốn. Nhưng với bản tính của Si Yoon, cậu tuyệt đối không thể làm như vậy.

Cậu thà hy sinh bản thân, nghiền nát xương thịt mình để chăm sóc người khác. Và thực tế, Si Yoon từng nói chỉ thích ngắm cảnh bên ngoài mà không làm gì cả, giờ đây lại bận rộn chạy theo lịch trình mà cha mẹ cậu đã sắp đặt. Nghĩ đến cảnh cậu không thể thốt ra một lời phản đối như "không thích", "mệt mỏi", mà chỉ biết dạ vâng, dạ vâng, lòng anh lại quặn thắt.

Thế nhưng, điều xé nát trái tim anh hơn cả dáng vẻ mệt mỏi vì cuộc sống bận rộn kia lại là ánh mắt thỉnh thoảng xuất hiện mỗi khi Si Yoon nhìn anh. Cái cách cậu giả vờ vui vẻ, giả vờ không biết gì cả, giả vờ mọi thứ đều ổn. Chỉ một thoáng ngập ngừng hay u tối thoáng qua trong đôi mắt trong veo ấy cũng đủ đẩy anh đến giới hạn. Anh thậm chí không dám nói ra lời "Nếu mệt mỏi, hãy đến với tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ luôn chờ đợi em".

Vì cả những lời ấy cũng có thể trở thành gánh nặng cho Si Yoon.

Mắc kẹt trong một vấn đề không lời giải đáp, Do Yoon chỉ còn lại sự sốt ruột. Làm thế nào để lay chuyển trái tim Si Yoon, anh có thể chiều theo ý một Si Yoon đang lẩn tránh anh đến bao giờ? Ngay cả cha mẹ cậu, những người cố tình tạo ra tình huống khó xử để đẩy anh ra xa – Mọi thứ liên quan đến Si Yoon đều đang thử thách anh.

Chẳng phải ngay lúc này cũng vậy sao?

Nếu chỉ nghĩ cho bản thân và thỏa mãn dục vọng, anh chỉ cần đến căn penthouse là xong. Chôn vùi tất cả tội lỗi mà anh đã gây ra cho Si Yoon, vứt bỏ lòng tự trọng là mọi chuyện sẽ kết thúc. Không cần nghĩ đến lương tâm hay tội lỗi, cứ thế thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh có thể làm được điều đó, nhưng còn Si Yoon thì sao? Nếu anh làm vậy, Si Yoon sẽ ôm lấy trái tim đã bầm dập tan nát và chịu đựng thêm những nỗi đau tột cùng. Cậu sẽ phải vật lộn với cuộc đời mình, không phải là sống mà là tồn tại, như cái cách cậu đã từng.

"Si Yoon à, tôi phải làm sao đây? Tôi còn có thể làm gì nữa? Em muốn tôi giả vờ không biết đến bao giờ? Tôi phải chờ đợi đến bao giờ? Tôi phải ở mãi trong tình cảnh này đến bao giờ?"

Những lời anh không dám nói khi Si Yoon tỉnh táo, giờ lại vang vọng khắp không gian tĩnh lặng. Và đúng lúc đó, màn hình điện thoại sáng lên, một tiếng thở dài nặng nề thoát ra từ môi Do Yoon.

***

Anh đã đổ đầy pheromone của mình vào chiếc chăn anh để sẵn trong xe cho Si Yoon. Sau đó, anh cẩn thận quấn chiếc chăn quanh người Si Yoon vẫn đang ngủ say. Ban ngày trời có thể nóng, nhưng sáng và tối thì se lạnh. Hơn nữa, nơi đây là một vùng hẻo lánh cách xa thành phố nên nhiệt độ chênh lệch càng lớn.

Nhẹ nhàng bế Si Yoon lên, Do Yoon quay người và đứng yên một lát, như đang đối đầu với những người đứng cách đó không xa. Anh chỉ chậm rãi cất bước khi thấy họ nhích người một chút, mở rộng đường đi, dương như đang muốn nói "hãy vào đi".

Anh đành phải tuân theo quyết định đau lòng của Si Yoon thay vì ham muốn của bản thân. Anh không muốn đẩy Si Yoon vào tình thế khó xử thêm nữa. Cha mẹ cậu chắc chắn sẽ không hài lòng ngay từ việc anh đưa cậu ra ngoài thế này, nếu còn để cậu qua đêm thì không biết họ sẽ giấu Si Yoon đi đâu mất. Con dao sắc bén mà anh tưởng chừng nắm giữ mãi mãi, giờ đây đã không còn thuộc về anh nữa.

Tuy đã muộn, nhưng thấy mẹ Si Yoon đứng đợi ở cửa, Do Yoon khẽ cúi đầu chào.

"...Chúng ta nói chuyện một chút."

Ngay khi lời bà ta vừa dứt, một người đàn ông đi theo anh từ phía sau tiến lại gần, nhưng Do Yoon đã từ chối bằng câu nói "Tôi sẽ đưa em ấy vào".

Nghe tiếng thở dài của bà ta khi bà ta quay người bước vào nhà, Do Yoon bắt đầu bước lên cầu thang dẫn lên tầng hai. Ngôi nhà rộng rãi, thoáng mát, nhiệt độ vừa phải, không lạnh cũng không nóng, nhưng tại sao anh lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng? Có lẽ vì anh là kẻ ngoại lai không được chào đón ở nơi này…

Không thể xua đuổi những người vẫn đi theo sau, Do Yoon hành động dưới sự giám sát của họ. Khi đến trước phòng Si Yoon, một trong số họ bước lên trước và mở cửa. Sau đó, họ hướng dẫn anh đến giường Si Yoon, vén chăn gọn gàng, tạo chỗ cho anh đặt Si Yoon xuống.

Si Yoon đang say ngủ, cơ thể mềm mại và ấm áp hơn bình thường, hoàn toàn dựa vào anh, vùi mặt vào ngực anh. Thật khó để tách cậu ra khỏi vòng tay mình. Ngay khi đặt cậu xuống chiếc giường êm ái, Si Yoon khẽ rên lên "Ưm...". Anh phải rút hai tay đang ôm lấy phần thân trên và khuỷu chân cậu ra, nhưng cơ thể anh lại cứng đờ trước cử chỉ nhỏ bé muốn nép sát vào lòng anh hơn nữa.

Mùi rượu ngọt ngào và pheromone dịu nhẹ của Si Yoon thoang thoảng nơi chóp mũi.

Trên khuôn mặt Do Yoon lộ rõ vẻ cay đắng khi anh khó khăn lắm mới rút được hai tay ra khỏi bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt áo anh. Tại sao mọi thứ giữa chúng ta lại khó khăn đến vậy? Cái gì khiến mọi chuyện phức tạp thế này? Có phải vì chiếc cúc áo đầu tiên đã cài sai không? Hay vì tuổi thơ của em đã bị những ham muốn ích kỷ của người lớn làm cho rối ren không ngừng?

"Si Yoon à."

"Ưm..."

Dù đang ngủ, Si Yoon vẫn khẽ ậm ừ như nghe thấy tiếng anh, rồi khuôn mặt cậu quay về phía anh. Nhưng đôi mắt đẹp vẫn nhắm nghiền, và hơi thở vẫn đều đặn, bình yên.

“Ngủ cho ngon nhé.”

Do Yoon khẽ vuốt mái tóc giờ đã được cắt tỉa gọn gàng của Si Yoon. Nó không còn vướng víu che đi đôi mắt cậu nữa. Anh nhìn chiếc chăn vẫn đang bao bọc Si Yoon rồi cầm lấy một góc chăn, đặt vào bàn tay vừa nãy còn nắm chặt vạt áo mình.

Do Yoon đứng thẳng dậy, tự mình đi quanh căn phòng rộng lớn, cẩn thận kéo khép những tấm rèm đang mở toang. Si Yoon vốn ít khi bộc lộ cảm xúc hay nói ra những điều mình muốn, nhưng không hiểu sao cậu lại mở lòng với anh Min Woo. Nhờ anh Min Woo mà Do Yoon đã biết được khá nhiều điều.

Si Yoon không thích những cơn mưa bão ầm ầm, không thích có thứ gì đó chập chờn bên ngoài cửa sổ. Và đặc biệt hơn cả, cậu ghét những sợi dây dài rủ xuống với vật gì đó treo lủng lẳng bên dưới. Vì biết rõ tất cả những điều này liên quan đến chuyện gì, không ai dám nhắc đến chúng.

Vờ như kéo rèm, Do Yoon đã không ngần ngại tỏa ra pheromone của mình ngay khi bước vào căn phòng này. Dù ban ngày anh đã tắm pheromone, dù đã đưa cho Si Yoon chiếc chăn đẫm mùi hương của mình, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ với cậu. Pheromone chỉ tồn tại sau vài lần tắm rửa và thông gió, nên anh chỉ mong đêm nay Si Yoon có thể ngủ một giấc thật ngon.

Do Yoon bước vào phòng tắm và phòng thay đồ rồi lại bước ra. Anh gần như phát điên trước thái độ của những người làm công, họ chỉ nhìn anh mà không hề thúc giục hay ra hiệu gì cả. Giám sát cũng phải có chừng mực chứ. Họ giám sát anh như vậy thì Si Yoon liệu có khác gì không? Nhìn họ không hề nao núng dù anh đã phóng thích pheromone nhiều đến thế, có vẻ như tất cả người làm trong nhà này đều là beta.

Đặt bộ đồ ngủ lấy từ phòng thay đồ xuống giường, Do Yoon lẳng lặng nhìn người làm vẫn đứng cạnh giường.

Là họ không tinh ý, hay là họ được lệnh phải làm vậy?

Cuối cùng, anh đành phải lên tiếng yêu cầu người đó tránh ra.

Cơ thể Si Yoon say ngủ mềm mại, ấm áp lạ thường. Do Yoon cẩn thận cởi quần áo và mặc đồ ngủ cho Si Yoon để không làm phiền giấc ngủ của cậu, nhưng gương mặt anh lại cứng đờ.

Si Yoon vốn rất gầy, dù có ăn uống đầy đủ đến mấy cũng khó mà tăng cân. Ngược lại, chỉ cần bữa ăn sơ sài một chút hay bỏ bữa, cậu lại nhanh chóng trở về cân nặng ban đầu như thể chưa từng tăng cân. Ngay cả khi mang thai, Si Yoon cũng không ăn uống tử tế được trong giai đoạn đầu, nên cậu gầy đến mức nào… Vì thế, anh đã phải dỗ dành và tìm kiếm những món cậu thích. Dù dùng cùng một nguyên liệu, dì giúp việc vẫn luôn tìm tòi sách nấu ăn và internet để chế biến món mới, ngon hơn và hợp khẩu vị Si Yoon hơn.

Cứ thế, Si Yoon cuối cùng cũng tăng cân và sức khỏe được cải thiện, nhưng tất cả những nỗ lực ấy đã tan biến trong thời gian cậu ở bệnh viện. Một phần vì cậu chỉ nằm truyền dịch, một phần vì sau khi tỉnh dậy, cậu chỉ được cung cấp những món ăn nhạt nhẽo, thanh đạm, đúng nghĩa là đồ ăn tốt cho sức khỏe. Vậy nên lượng thức ăn cậu nạp vào không tăng lên chút nào.

Dù vậy… em không thể gầy thêm được nữa, Si Yoon à.

Nghiến chặt răng, Do Yoon thay đồ ngủ cho Si Yoon rồi hé cửa phòng ngủ nhìn lướt qua những người làm đang chờ bên ngoài, sau đó nhanh chóng giấu tay vào túi. Anh lấy điện thoại ra khỏi túi quần Si Yoon và chuyển sang chế độ im lặng.

Chiếc điện thoại này mà để người khác phát hiện thì không hay chút nào, nên để ở đâu đây? Nhưng vì chuyện này mà đánh thức Si Yoon đang ngủ thì cũng không được. Do Yoon đứng yên một lát rồi cầm lấy bộ quần áo vừa cởi ra, đi vào phòng thay đồ rồi trở lại.

“Khụ. Khụ…”

Thời gian anh ở trong phòng Si Yoon kéo dài, cuối cùng một tiếng ho nhỏ vang lên như thúc giục. Khóe môi Do Yoon nhếch lên đầy méo mó. Nhưng anh không hề vội vàng, cúi xuống hôn lên vầng trán tròn trịa của Si Yoon đang ngủ say.

“Ngủ ngon nhé. Rồi mình sẽ gặp lại.”

Không muốn để cậu lại một mình trong căn phòng rộng lớn này, Do Yoon đành phải quay lưng bước đi, nén lại khao khát được ôm chặt cậu vào lòng và canh chừng suốt đêm.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo