Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 126
Như mọi buổi sáng, khi bác sĩ riêng bước vào kiểm tra sức khỏe, Si Yoon buộc phải rời khỏi tấm chăn đang ôm chặt để ngồi dậy. Mọi thứ chỉ chậm lại đôi chút. Sau một lượt thăm khám ngắn và ba lần thất bại khi cố tìm ven, cuối cùng kim truyền dịch được cắm vào mắt cá chân trái của cậu.
Bác sĩ chẩn đoán cậu bị sốt nhẹ, có lẽ do cơn say rượu, và kê đơn truyền dịch. Dù cậu chẳng nhắc đến cơn đau đầu nhẹ hay cảm giác khó chịu trong bụng, họ vẫn kết luận là do rượu. Say rượu thì sao chứ? Chẳng phải chỉ cần nghỉ ngơi, ăn một bát canh giải rượu và nằm dài một ngày là sẽ ổn sao? Bác chủ cửa hàng tiện lợi từng nói vậy, cả chị Hye Ryeon cũng thế. Cô là người yêu thích rượu, thường uống một mình, và mỗi lần không dậy nổi vào sáng hôm sau, cô bảo đó là vì rượu tối qua. Những lon bia hay ly rượu mạnh trên bàn làm việc của cô là hình ảnh quen thuộc.
Bác chủ cửa hàng tiện lợi thì luôn tìm đến món canh xương hầm cay nồng, còn chị Hye Ryeon chọn mì Ý sốt cà chua. Mỗi người có món yêu thích, ăn xong, nghỉ ngơi nửa ngày là lại khỏe khoắn. Khi làm thêm ở tiệm tạp hóa, Si Yoon từng thấy những người đi làm sáng nào cũng ghé qua mua thuốc giải rượu.
Vậy sao cậu lại phải truyền dịch? Không phải tay hay cánh tay mà là mắt cá chân trái! Cậu bị kẹt trên giường, chẳng thể nhúc nhích. Bác sĩ bảo cứ nghỉ ngơi, sẽ có người kiểm tra dịch truyền, đừng lo, rồi mẹ và những người làm rời đi. Si Yoon lập tức ngồi dậy.
Sao mình lại quên được chứ? Không lẽ… Không, không thể nào!
Một ý nghĩ chợt lóe lên, kéo theo cảm giác bất an. Cậu định bước xuống giường nhưng khựng lại vì dây truyền dịch. Cuối cùng, cậu chọn bò thay vì đi.
Ngôi nhà này sao rộng vô ích thế chứ…
Trước tiên, phải tìm quần áo hôm qua. Nhưng ai đã thay đồ ngủ cho cậu? Ký ức từ quán ăn mà cậu uống rượu gạo đã đứt đoạn. Si Yoon bò vào phòng thay đồ, hy vọng nếu tỉnh táo lúc thay đồ, quần áo sẽ vẫn ở đó. Từ lúc thức dậy, chẳng ai vào phòng này, trừ phi ai đó đã vào khi cậu ngủ say. Kéo theo giá truyền dịch, cậu bò vào phòng, tựa vào cửa và thở hổn hển.
Thở dài, cậu nhìn quanh phòng, tay vô thức vuốt ve Luna – chú mèo lặng lẽ đến bên nằm lên đùi cậu, kêu grừ grừ, mắt lim dim. Si Yoon gãi đầu, má và cằm Luna, ánh mắt lướt quanh rồi bỗng sáng lên.
Tìm tranh sai hay săn kho báu đây? Giữa hàng quần áo treo ngay ngắn, một thứ lạc lõng đập vào mắt. Dù bị đẩy nhẹ, Luna vẫn bám chặt trên đùi cậu. Cuối cùng, Si Yoon đành bế chú mèo đặt sang bên, vịn tường đứng dậy. Nhấc chân có kim truyền, cậu nhón gót rồi nhảy từng bước đến trước giá treo quần áo, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ.
Giữa những bộ đồ màu sáng, một thứ màu đen nổi bật, dài hơn những món khác. Chắc chắn không phải đồ của cậu. Đẩy các bộ đồ sang bên, cậu thấy một chiếc áo vest đen. Và một vật trắng dài nhô ra từ túi áo, dễ dàng phát hiện.
Anh ấy đã đưa mình về tận phòng.
Biết anh đã bế mình về, lòng Si Yoon như phồng lên niềm vui. Anh luôn dịu dàng và chu đáo. Chiếc vest này, cùng chiếc điện thoại giấu trong túi, chắc chắn là anh để lại. Người thay đồ ngủ cho cậu cũng là anh. Cậu chẳng để lộ, nhưng liệu anh có nhận ra tâm tư của cậu không? Anh có thể đặt điện thoại trên tủ đầu giường hay bàn, nhưng lại giấu nó thế này.
Anh thực sự biết sao? Hay chỉ là… đùa vui thôi? Hay là… muốn lén liên lạc với mình?
Do dự một lúc, Si Yoon lấy điện thoại ra, khóe môi cong thành đường vòng mềm mại. Một tin nhắn từ anh:
[Anh]
Nếu em đọc được tin này, nghĩa là em đã tìm thấy điện thoại tôi giấu rồi đấy.
Ngủ ngon không? Dạ dày ổn chứ? Không đau đầu chứ?
Lần đầu uống rượu mà ai bảo em uống cả bình rượu gạo thế hả?
Lần sau đừng hòng nhé.
Cậu mỉm cười, nghĩ xem nên trả lời gì. Gõ xong tin nhắn – rằng vừa dậy, không đau đầu, dạ dày ổn – cậu tựa vào giá treo, mắt dán vào màn hình.
[Anh]
Hôm nay tôi bận, chắc không gặp em được.
Nhưng tôi sẽ gửi thứ Yoonie của tôi thích. Nhận được thì chụp ảnh gửi tôi nhé.
Gửi gì cơ? Thứ mình thích? Mình thích gì nhỉ? Cậu hỏi, nhưng anh chỉ bảo khi nhận được thì liên lạc. Cậu đành trả lời “Vâng”, rồi tin nhắn kết thúc khi anh nói phải vào họp. Dù biết anh đã đọc nhưng không trả lời thêm, Si Yoon vẫn nhìn chằm chằm màn hình. Khi Luna cọ qua chân, cậu bỏ điện thoại vào túi áo ngủ. Túi áo nông nên không che hết điện thoại. Cậu vẫn phải mặc đồ ngủ cho đến lúc tháo kim truyền, vậy thì phải giấu ở đâu đây?
Cậu đứng thêm một lúc, kiểm tra lượng dịch còn lại rồi nhón gót nhảy từng bước. Nhưng khi qua phòng thay đồ, cậu lại bò. Nhảy tuy nhanh hơn, nhưng mỗi bước lại làm đầu óc rung lên, dạ dày nôn nao.
Về đến giường, mắt cậu dừng lại ở tấm chăn vàng ấm áp, nổi bật giữa bộ ga giường trắng tinh. Cậu ngồi xuống, ôm chăn rồi vùi mặt vào, ngửi thấy hương pheromones của anh. Đột nhiên cậu nhận ra cả căn phòng ngập tràn mùi hương của anh. Cậu đã hít thở nó từ lúc mở mắt, từ chăn, đồ ngủ đến phòng thay đồ.
“Phải làm sao đây? Thật sự phải làm sao?”
Chỉ cần ở bên anh, cậu đã thấy dễ chịu. Sự dịu dàng và chu đáo của anh làm cậu nghĩ có lẽ mình chỉ thích cảm giác đó chứ không phải chính anh. Nhưng không. Cậu thực sự thích anh.
Nơi này cũng thoải mái như nhà anh. Có mẹ, cha quan tâm, cậu có thể gọi người chỉ bằng một cái búng tay. Nhưng những đêm mất ngủ, sự bất an vẫn bám lấy cậu. Có lẽ vì thiếu anh. Nếu là do dấu ấn, cậu chẳng biết nói gì. Nhưng dù thế, cảm giác thích anh vẫn không đổi. Càng ngày, cậu càng nhớ và càng khao khát anh. Chỉ một lần gặp ngắn ngủi hôm qua đã khiến tim cậu rạo rực.
Cầm điện thoại và nhìn màn hình đen, môi cậu chu ra. Giờ cậu không còn phải lo anh đang làm gì, khi nào đến hay có nghĩ đến cậu không. Họ vừa nhắn tin mà. Muốn nghe giọng anh, cậu có thể gọi. Muốn thấy anh, chỉ cần gọi video.
Được ở gần anh hơn, thật tốt quá. Nhưng như thế này có ổn không? Đầu và tim cậu cứ mâu thuẫn. Mọi người bảo hãy nghe theo trái tim, cả thầy Min Woo, cả anh. Rồi lời chị dâu thứ hai chợt hiện lên: “Anh ấy yêu thương và trân trọng em nên mới để em đi.”
Có lẽ đúng vậy. Ánh mắt anh nhìn cậu vẫn như xưa. Nơi đầu tiên anh đưa cậu đến là viện đông y, để cậu được châm cứu và bốc thuốc vì lo cho sức khỏe cậu. Rồi dù ngăn cậu uống nhiều, cậu vẫn bướng bỉnh uống hết bình rượu gạo, say đến ngủ quên. Vậy mà anh vẫn đưa cậu về, thay đồ cho cậu rồi lấp đầy căn phòng bằng pheromones của mình. Sẽ chẳng có ai làm nổi những điều đó nếu không có tình cảm.
“Luna.”
“Meo.”
Cậu nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Luna. “Tao không thích nơi này. Tao muốn đến với anh ấy. Đi được không? Tao đi được chứ?”
Nhưng Luna chỉ cào cửa ban công như muốn nói: “Mở cửa đi, tao muốn ra ngoài.” Cậu hỏi thật lòng, nhưng đáp lại chỉ là sự thờ ơ.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.