Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 129
Thả cửa kính xe xuống, Si Yoon nhẹ nhàng đưa tay ra ngoài, tận hưởng làn gió mơn man lướt qua lòng bàn tay rồi tan biến. Cậu ngước nhìn anh trai. Hôm nay là một ngày thật khác thường. Anh thường không bao giờ báo trước, vậy mà lại đến tìm cậu, và cậu đã lén lút trốn nhà mà không nói với mẹ.
Trong xe không phải tiếng nhạc cổ điển êm dịu thường ngày, mà là những giai điệu pop rộn ràng khiến người ta bất giác nhún nhảy theo. Chiếc xe rời khỏi nhà mà không một lời báo trước về điểm đến, thoạt đầu có vẻ hướng về trung tâm thành phố, nhưng chẳng mấy chốc đã lướt đi trên con đường hai làn xe rợp bóng cây xanh mướt.
Bên cạnh là con suối nhỏ, trên cao là tán lá sum suê che chắn ánh nắng dịu dàng. Si Yoon biết việc đưa tay ra ngoài khi xe đang chạy là không đúng, nhưng cậu không thể ngừng cử động tay bởi niềm vui mà làn gió mang lại – vừa mềm mại lại vừa lành lạnh, luồn qua kẽ tay.
Và dù biết cậu làm vậy, anh chỉ khẽ nói: "Cẩn thận đấy." Si Yoon cứ thế lặp đi lặp lại hành động nắm chặt rồi từ từ mở bàn tay, tận hưởng làn gió lướt qua mặt và làm tóc bay tán loạn. Sau đó, cậu lại quay sang nhìn anh. Gương mặt cậu lúc nào cũng ánh lên vẻ tinh nghịch.
"Anh ơi, mình đi đâu thế ạ?"
Khi đầu ngón tay và lòng bàn tay trở nên lạnh ngắt vì gió, Si Yoon đặt tay lên cửa kính, nhìn ra ngoài và hỏi điều cậu thắc mắc.
"Giờ em mới hỏi à?"
Đúng thật. Cậu đã lên xe anh, kết thúc những lời chào hỏi xã giao như "Em khỏe không?", "Em khỏe ạ", rồi từ đó đến giờ không nói chuyện gì đặc biệt. Anh lái xe, còn cậu thì mải mê ngắm cảnh. Nhưng tình huống này chẳng hề gượng gạo chút nào. Ngược lại, cậu cảm thấy thoải mái và vui vẻ.
"Ơ... đừng nói là, em lại sắp hóa thành nhím nóng bỏng đấy chứ?"
Rõ ràng cậu hỏi đi đâu, nhưng câu trả lời của anh lại là một lời nói đùa bỡn. Si Yoon suy nghĩ một lát rồi từ từ ngồi thẳng dậy. Cậu duỗi thẳng lưng đang khom rồi đóng cửa kính xe vẫn mở, và anh cũng giảm âm lượng nhạc đang mở lớn.
"Nhím nóng bỏng?"
Giữa khoảng lặng ngắn ngủi khi một bài hát kết thúc và bài khác bắt đầu, anh lẩm bẩm một mình. Mắt Si Yoon mở to.
"Nhím... nhím ạ?"
"Không. Không phải thế!"
Nghe giọng điệu ngạc nhiên của anh, Si Yoon vội vàng đưa hai tay ra phía trước vẫy vẫy.
"Hả? Nhím? Nóng bỏng?"
Anh lặp lại từng từ như muốn xác nhận rồi phá lên cười lớn. À, hóa ra đó chỉ là suy nghĩ của riêng cậu. Cảnh cậu châm cứu trông y hệt một con nhím! Lẽ ra cậu chỉ cần hỏi có phải đến phòng khám đông y không, nhưng vì hoàn toàn không nghĩ gì nên lời nói đã buột miệng ra.
"Không ạ. Cái đó là..."
"Việc đến phòng khám đông y châm cứu và hơ ngải... đối với... Si Yoon của chúng ta..."
Tiếng cười xen lẫn giữa những câu nói của anh, giống như anh đã hoàn toàn hiểu ý cậu vậy. Si Yoon ngượng ngùng, chỉ ậm ừ mà không thể phản bác được, và tiếng cười của anh cũng dần lắng xuống. Nhưng ngược lại, trong lòng Si Yoon lại dấy lên một nỗi hờn dỗi.
"Không phải đâu. Hôm nay không đi phòng khám đông y. Cũng phải đi đấy, nhưng không phải hôm nay."
"Được rồi ạ."
"Gì cơ?"
"Nếu phải đi thì đi thôi ạ. Châm cứu như nhím nướng trên chảo nóng cũng được. À... thuốc bắc thì sao ạ?"
Với câu nói "nhím nướng trên chảo nóng", anh lại khúc khích cười, nhưng không phải là tràng cười lớn không dứt như lúc nãy. Thầy thuốc đông y nói có thể lấy thuốc sau khoảng 3 ngày, nhưng cậu chẳng nhớ mình đã nhận thuốc. Nếu cậu lỡ mất thì mẹ cũng sẽ đưa cho cậu nếu thuốc được giao về nhà.
"À, cái đó. Tôi sợ em phiền phức khi phải hâm nóng và uống 3 lần một ngày sau bữa ăn, nên tôi đã đổi sang loại hoàn uống 2 lần vào buổi sáng và tối. Em chỉ cần nuốt những viên tròn như uống thuốc bình thường với nước là được. Như vậy sẽ tốt hơn chứ?"
Si Yoon từng nghĩ mình sẽ phải uống một bát lớn thứ chất lỏng sẫm màu đặc trưng của thuốc bắc, nhưng khi nghe anh giải thích, cậu liền gật đầu lia lịa: "Vâng! Vâng ạ!" À, ra là vì thế mà thuốc bắc chưa đến. Vậy thì. Nếu không phải đến phòng khám đông y thì mình đang đi đâu trên con đường xuyên núi này nhỉ?
"Vậy, bây giờ mình đi đâu ạ?"
"Đi ăn đồ ngon."
"...Gà tần nấm tùng nhung?"
Gần đây, một trong những thú vui của Si Yoon khi rảnh rỗi là xem các video ngắn (shorts) hoặc những câu chuyện nhỏ trên điện thoại. Thời gian trôi đi nhanh chóng và cậu không cần phải suy nghĩ gì cả. Cậu nhớ đã xem được một đoạn: nếu hẹn hò với người hơn nhiều tuổi... trong khi người khác đi omakase, đi club, thì mình lại đi leo núi và ăn gà tần nấm tùng nhung.
"Gì cơ?"
Si Yoon chưa bao giờ nghĩ rằng anh em mình lại chênh lệch tuổi tác nhiều đến vậy. Cậu chợt nhận ra khoảng cách 12 tuổi giữa mình và anh rồi lại lẩm bẩm. Người ta nói chênh lệch 6 tuổi đã là nhiều rồi, đằng này mình lại gấp đôi sao?
"Leo núi... gà tần nấm tùng nhung."
"...Nếu em muốn thì cũng không tệ, nhưng với tình trạng sức khỏe hiện tại thì leo núi có vẻ quá sức đấy. Còn món gà tần nấm tùng nhung... để tôi tìm thử chỗ nào ngon xem sao. Mà em đã ăn món này bao giờ chưa? Mẹ em làm à?"
Do Yoon vẫn nghĩ mình khá hiểu khẩu vị của Si Yoon, khẽ cau mày trước món ăn đột ngột này. Anh thích những món canh có vị cay nồng hơn là những món nước lèo thanh đạm. Món gà tần nấm tùng nhung tuy có vị thanh tao, đậm đà cũng không tệ, nhưng Si Yoon lại không thích thịt luộc. Cậu thích thịt heo hay thịt bò nướng hơn, hầu như không đụng đến thịt luộc hay nem tai cuốn. Cá là nguyên liệu thường dùng trong các món canh thì khỏi phải nói rồi. Dì giúp việc còn đùa rằng đứa bé sống dưới nước sao lại ngại đồ dưới nước chứ.
Si Yoon ăn cá nướng rất ngon, nhưng nếu là canh cay, canh chua hay kho, cậu chỉ chọn ăn củ cải hoặc húp nước mà không đụng đến cá. Ngay cả canh sườn hay canh xương, cậu cũng chỉ uống nước mà không ăn thịt. Si Yoon ăn gà tần sao? Không, hơn nữa, nếu cậu muốn ăn món Hàn Quốc thì kế hoạch của anh hôm nay sẽ đổ bể hết.
Anh đang trên đường đi thưởng thức món brunch mà Si Yoon yêu thích mà!
*Brunch: Brunch là sự kết hợp giữa breakfast và lunch, dùng để chỉ bữa ăn giữa bữa sáng và bữa trưa. Bắt nguồn từ các nước phương Tây, brunch là bữa ăn không có giờ cố định mà tùy thuộc vào giờ thức dậy của mỗi người; thường được phục vụ vào khoảng 10h sáng – 1h trưa và đầy đủ dinh dưỡng để thực khách nạp năng lượng.
"Dạ, em chưa ăn bao giờ. Nhưng người ta bảo gà tần nấm tùng nhung ăn sau khi leo núi rất ngon ạ."
Do Yoon chỉ gật đầu theo phép lịch sự trước lời giải thích điềm tĩnh của Si Yoon. Cậu không hề hay biết sự phức tạp trong lòng anh.
"Và người ta còn bảo bánh xèo, rượu gạo và nộm sứa ăn khi leo núi cũng ngon nữa..."
Không biết cậu lại nghe những thứ này từ đâu ra. Thêm vào đó, việc bánh xèo và rượu gạo luôn xuất hiện trong danh sách món ăn của Si Yoon khiến Do Yoon lại bật cười khúc khích. Mới tuần trước em ấy vừa ăn bánh xèo với rượu gạo rồi mà.
"A!!! Em không phải muốn uống rượu gạo mà là cái đó..."
"Uống cũng được mà. Có sao đâu. Uống với tôi mà."
"Hôm đó em có làm gì sai hay gì không ạ?"
"Không có."
"Tại đó là lần đầu tiên em uống rượu nên em không biết tửu lượng của mình. Mà thật sự rất ngon ạ."
"Đồ ngọt ngào như sở thích của Yoonie thì dễ uống mà. Khi nào uống thuốc bắc xong, sức khỏe tốt hơn, tôi sẽ cho em uống bao nhiêu rượu ngon tùy thích. Nhưng phải uống với tôi thôi nhé!"
Có đủ loại rượu để thỏa mãn khẩu vị của Si Yoon. Cậu thích những thứ ngọt ngào, dễ uống như highball, rượu trái cây, cocktail. Và Do Yoon cũng không có ý định ngăn cản quá nhiều nếu Si Yoon uống cùng anh, tùy thuộc vào tình trạng sức khỏe và hoàn cảnh.
Bởi vì Si Yoon của anh, lúc thì đỏ bừng như quả đào chín, cười tít mắt, lúc lại đanh đá mắng mỏ anh. Tất cả những điều này đều cần có tiền đề là sức khỏe tốt và tinh thần thoải mái.
"Em làm tốt mà. Em đều ngâm chân với thuốc bắc 30 phút trước khi ngủ như thầy thuốc đông y dặn!"
"Ừ, đúng vậy. Ngâm chân như thế, ăn uống đầy đủ, sau này uống thuốc bắc dạng viên nữa thì sẽ khỏe mạnh hơn nhiều đấy."
Có lẽ vì nghe nói sẽ đi ăn đồ ngon chứ không phải đến phòng khám đông y nên Si Yoon đã thoải mái hơn, bắt đầu tíu tít nói chuyện. Không có chủ đề đặc biệt nào, cũng không phải chuyện gì quá thú vị.
Lúc thì nói chuyện đồ ăn, rồi đột nhiên nói rằng vừa có hai con chim bay dọc con suối. Cậu nói rằng ánh nắng lọt qua kẽ lá thật đẹp, và điều tuyệt vời nhất cậu làm ở nhà dạo này là vẽ tranh. Từ lúc nhắc đến hội họa, miệng Si Yoon cứ thao thao bất tuyệt về những câu chuyện liên quan đến vẽ vời.
Cậu thích phòng vẽ của mẹ, thích mùi đặc trưng của sơn dầu, và ban đầu cậu rất sợ những tấm toan trắng nhưng giờ thì không còn sợ nữa. Cậu nói rằng mình không thể vẽ những bức tranh đẹp và tuyệt vời như thầy cô, nhưng nếu luyện tập thì cậu cũng sẽ ổn thôi. Nghe vậy, Do Yoon nở một nụ cười mãn nguyện.
À, tìm thấy điều mình yêu thích rồi.
Hồi còn ở nhà anh, Si Yoon rụt rè nhìn cuốn sách tô màu, ngượng nghịu cầm bút chì màu. Lúc đầu cậu còn do dự khi lỡ tô lem ra ngoài đường viền một chút, nhưng sau đó lại rất tập trung và dành thời gian cho nó. Dù hoàn cảnh thế nào, việc cậu tìm thấy điều mình yêu thích và muốn làm là một điều tốt. Dù là ở bên cạnh anh hay bên cạnh ai khác. Hơn nữa, bố mẹ Si Yoon sẽ cung cấp cho cậu những giáo viên giỏi nhất và môi trường tốt nhất phù hợp với cậu.
"Sau này vẽ xong tranh, em sẽ tặng anh đầu tiên!"
Trước lời nói đột ngột của Si Yoon, gương mặt Do Yoon thoáng hiện lên vẻ chua chát trong khoảnh khắc. Lời hứa tặng anh đầu tiên thật đáng quý, nhưng chính từ "anh" tự nhiên buột ra ấy lại làm anh bận lòng. Cậu từng chọn từ ngữ cẩn thận, do dự khi gọi anh là "Do Yoon" vậy mà. Cứ như thế, sự thật lòng bộc lộ trong khoảnh khắc của Si Yoon luôn khiến anh dao động.
Và hôm nay.
Do Yoon sẽ làm cho Si Yoon rung động.
Anh sẽ không kéo Si Yoon ra, mà sẽ đặt từng lý do chính đáng, từng bằng chứng, từng cớ sự có thể tạo ra trước chân cậu, để Si Yoon có thể tự mình đến với anh. Hy vọng rằng Si Yoon sẽ phá vỡ cái vỏ bọc tự bao bọc mình, nhẹ nhàng bước qua chúng và đến bên anh.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.