Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 134
Si Yoon không lên chiếc xe điện nhỏ đến đón mình mà lặng lẽ đi bộ theo con đường dẫn về nhà. Mặc cho người giúp việc hết lời mời gọi, cậu vẫn kiên quyết từ chối. Quãng đường chẳng hề ngắn, nhưng cậu bước chậm rãi, vừa đi vừa sắp xếp lại những điều muốn nói trong đầu.
Và rồi, khi nhìn thấy mẹ đang đứng chờ ngoài hiên, điều đầu tiên Si Yoon làm là cúi đầu thật sâu.
“Mẹ ạ.”
“Về muộn quá.”
Cậu mở miệng định nói điều gì đó, nhưng chỉ với một câu đáp đơn giản ấy, mọi lời lẽ chuẩn bị sẵn dường như tan biến khỏi đầu óc.
“Con có điều muốn…”
“Giờ cũng chẳng phải sớm muộn gì, con ăn tối chưa?”
“Con ăn rồi ạ.”
“Thế thì được rồi. Chắc con mệt lắm, vào nghỉ đi.”
Mẹ bước lại gần, nhẹ nhàng vuốt vai và lưng cậu như thường lệ. Nhưng chính sự bình thản ấy lại khiến Si Yoon có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông. Thà rằng mẹ quở trách, hỏi tại sao lại rời đi mà chẳng nói lời nào, rằng bà đã lo lắng đến mức nào… Chỉ cần một câu như thế thôi, có lẽ cậu sẽ thấy nhẹ lòng hơn.
“Mẹ, nếu mẹ cho con một chút thời gian thì…”
“Ngày mai, Ji Ho à. Mình nói chuyện vào buổi trưa mai nhé. Chuyện này, có cần bố con nghe cùng không?”
Người giúp việc đã lặng lẽ rời đi, trước hiên nhà giờ chỉ còn lại hai mẹ con. Mẹ nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ nhàng hỏi han bằng giọng quen thuộc, thế mà không hiểu sao cậu lại thấy lòng mình như bị đè nặng. Ngay từ khoảnh khắc phải mở lời rời xa vòng tay bố mẹ, trái tim cậu đã nghẹn lại. Không nhẹ nhõm, không tự do, chỉ toàn là hoang mang và lo lắng.
“Nếu cả hai cùng nghe thì sẽ tốt hơn ạ, nhưng nếu bố bận thì… con muốn được nói với mẹ trước.”
“Ừ, như con nói đấy, dạo này bố con bận nhiều việc quá. Vậy thì ta cứ nói chuyện với nhau trước nhé.”
“Vâng.”
“Vào hè rồi, muỗi mòng cũng bắt đầu nhiều lên. Vào nhà thôi. Mà con ăn gì cho bữa tối thế?”
“Dạ, con… ăn sandwich ạ.”
“Ừm… Vậy trước khi ngủ có muốn ăn chút hoa quả không?”
“Không cần đâu ạ. Con ổn mà.”
Sánh bước cùng mẹ, vai kề vai, Si Yoon không ngừng liếc trộm bà. Rồi cậu chậm rãi cất tiếng:
“Con xin lỗi mẹ.”
“Hử?”
“Vì con đã bỏ đi mà không nói gì. Con đã định gọi điện cho mẹ, nhưng… con lại không nhớ số của ai cả…”
“Ôi trời, mẹ cũng quên mất chuyện đó nữa. Ngày mai mình sẽ bận rộn một chút đấy. Phải đi mua điện thoại mới, rồi còn ngồi nói chuyện nghiêm túc với con trai của mẹ nữa.”
“Con thật lòng xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng.”
“Không sao đâu. Chỉ cần con hiểu ra là được rồi. Miễn là từ giờ đừng như vậy nữa.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc ngay trước bậc thang lên tầng hai. Mẹ vẫn giữ giọng dịu dàng và vỗ về cậu đến cuối cùng, bảo cậu lên nghỉ sớm. Si Yoon chỉ biết vâng lời.
***
Sau một hơi hít sâu, Si Yoon chỉnh lại trang phục. Vừa hơi nghiêng đầu, cánh cửa đã lập tức mở ra như đã chờ sẵn. Ở nơi này, đến cả việc mở cửa cậu cũng không cần tự tay làm.
Cậu đã chuẩn bị lời lẽ suốt đêm, cố gắng vững tâm và suy nghĩ thật kỹ, nhưng sáng hôm sau vẫn bắt đầu giống y như mọi ngày. Sáu giờ thức dậy, tắm rửa sạch sẽ, ăn sáng cùng bố đúng giờ. Hầu như không ai nói gì nhiều trong bữa ăn.
Cậu tiễn bố đi làm cùng mẹ, kiểm tra sức khỏe đơn giản rồi tập vài bài vận động nhẹ theo thể trạng hôm nay. Giờ nghỉ hiếm hoi còn lại, cậu quyết định dành cho mẹ. Một ngày tưởng như bình thường, nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc này, có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi.
“Hôm nay trời đẹp quá, phải không con? Mẹ lúc nào cũng thấy khoảng thời gian này là dễ chịu nhất trong năm đấy. Từ bây giờ đến lúc mưa đầu mùa thôi. Trời có nắng nhưng bước vào bóng râm thì gió mát lắm, rất thích hợp để ra ngoài chơi.”
“Con cũng nghĩ vậy.”
Ngồi đối diện mẹ và đáp lại câu chuyện về thời tiết, Si Yoon nhìn chằm chằm vào tách trà vừa được đặt trước mặt mình.
“Mẹ… con…”
“À, mà này, hôm qua…”
Ngay lúc quyết tâm cất tiếng, cậu và mẹ lại nói trùng nhau. Cậu vội im lặng nhường lời.
“Ôi chà, chắc là hai mẹ con mình tâm ý tương thông rồi. Vậy Ji Ho nói trước đi con.”
Mẹ mỉm cười nâng chén trà. Nhìn nụ cười ấy, Si Yoon cũng khẽ mỉm cười theo. Cậu đưa đầu lưỡi chạm nhẹ vào môi đang khô khốc như sa mạc.
“Bố mẹ đều là những người tuyệt vời, con rất hạnh phúc khi được ở bên hai người. Nhưng… con nghĩ người con nên ở cùng là anh Do Yoon.”
“…Sao cơ?”
Không biết có phải chỉ là ảo giác của cậu không, nhưng dường như khóe mắt mẹ vừa khẽ chau lại, xóa đi nụ cười dịu dàng còn sót lại. Bà đặt tách trà xuống, ánh mắt dõi theo lời cậu nói.
“Nếu bố mẹ cho phép, con muốn sống cùng anh Do Yoon. Con nghĩ điều đó sẽ giúp ích cho việc khôi phục ký ức của con… và hơn cả, khi ở bên anh ấy….”
Si Yoon chưa bao giờ giỏi ăn nói. Cậu không quen với những lời lẽ hoa mỹ hay cách truyền đạt khéo léo mà không làm tổn thương ai. Dù lời nói có phần vụng về và thiếu mạch lạc, nhưng đây là cách chân thành nhất mà cậu có thể nghĩ ra.
“…Ji Ho à.”
Si Yoon đang chậm rãi bày tỏ thì khẽ nắm tay lại khi nghe mẹ gọi bằng cái tên lạ lẫm kia.
“Dạ?”
“Theo mẹ nghĩ… con có thể suy nghĩ thêm một thời gian rồi hãy quyết định. Mẹ biết việc đột ngột mất trí nhớ và phải sống ở một nơi xa lạ là điều không dễ dàng gì. Mẹ và bố đã luôn nói với con rằng, nếu có bất cứ điều gì con muốn hay cần thì đừng ngần ngại, cứ nói với chúng ta. Có phải… vì điều đó cũng khiến con thấy khó chịu không?”
Vẻ cau mày vừa rồi dường như chưa từng tồn tại. Mẹ lại trở về với gương mặt dịu dàng, tiếp tục nói.
“Dù chúng ta đã xa cách nhiều năm, nhưng con vẫn là đứa con trai yêu quý của mẹ. Con không cần phải thấy có lỗi hay cảm thấy mình gây phiền toái cho bố mẹ. Con vẫn còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội phía trước. Nếu con muốn đi du học thì có thể đi, muốn học gì thì cứ học. Mẹ chỉ không muốn con bị ràng buộc bởi những thứ như dấu ấn hay hôn nhân quá sớm. Mẹ lo lắng… con đang đưa ra quyết định khi chưa thực sự sẵn sàng.”
Những lời mẹ nói nghe qua có vẻ quan tâm, nhưng với Si Yoon, chúng không hề ấm áp. Dù cậu không nhớ được nhiều, nhưng ý nghĩa sau những lời ấy thì cậu hiểu rất rõ.
“Bố mẹ mong con có thể ổn định lại, sống an yên. Sau đó, khi con sẵn sàng, hãy để mọi người biết con là một phần của gia đình chúng ta. Giao lưu, gặp gỡ nhiều người… có thể rồi con sẽ nghĩ khác đi.”
“Con không còn là trẻ con nữa.”
“Hử? Con nói gì vậy?”
“Phần lớn omega đều kết hôn khi vừa đến tuổi trưởng thành. Hai chị dâu của con cũng vậy. Họ kết hôn khi ở độ tuổi như con bây giờ. Nhưng tại sao… con thì lại không được?”
“Không, Ji Ho à. Nhiều omega kết hôn sớm là vì họ không có gia đình bên cạnh để bảo vệ, để nương tựa. Nhưng con thì có mẹ, có bố mà. Con không cần phải vội vã như vậy.”
‘Nhưng chị dâu cả là người kết hôn vì sắp đặt mà. Gia đình chị ấy cũng danh giá lắm. Tại sao lại phải kết hôn từ năm hai mươi tuổi? Sau khi kết hôn, chị ấy vẫn tiếp tục học đại học cơ mà…’
Đã có quá nhiều điều muốn nói, nhưng Si Yoon không thốt ra được lời nào.
Cậu chỉ lặng lẽ nhìn mẹ khi bà đang cố tránh ánh mắt cậu. Rồi cậu thấy bà với tay lấy tách trà. Trong khoảnh khắc không chuẩn bị gì cả, cậu lên tiếng:
“Mẹ không thích anh Do Yoon sao?”
Mẹ không trả lời. Bà chỉ khẽ đặt lại tách trà lên bàn rồi thở dài. Trái ngược với sự im lặng ấy, Si Yoon lại mỉm cười.
“Con thích anh ấy. Ở bên anh ấy, con thấy yên tâm và thoải mái. Dù con có mất trí nhớ hay không, thì những ký ức chúng con đã chia sẻ vẫn còn đó. Có lẽ đầu óc con không nhớ được, nhưng trái tim thì vẫn cảm nhận rõ. Kể cả dấu ấn… con không thấy đó là vấn đề khi ở bên anh ấy. Ngược lại, chỉ vì cái lý do mơ hồ là ‘lỡ như’ mà con phải điều trị pheromone… điều đó thực sự làm con thấy mệt mỏi.”
“Ji Ho à… tất cả những gì con đang cảm nhận là do ảnh hưởng từ dấu ấn! Sao lại có thể như vậy chứ. Cậu ta hơn con nhiều tuổi như thế, và trong thời đại này, ai lại đi đánh dấu với một omega mới chỉ hai mươi tuổi? Hơn nữa, mẹ ruột của cậu ta chính là người đã từng ngược đãi con kia mà. Nếu không biết thì còn chấp nhận được, nhưng đã biết rõ hết mọi chuyện rồi thì làm sao có bậc cha mẹ nào dễ dàng chấp nhận chứ?”
Nụ cười quen thuộc luôn hiện trên gương mặt mẹ đã biến mất. Giọng bà cao hơn, gay gắt hơn. Nhưng Si Yoon lại đón nhận tất cả bằng sự bình thản đến lạnh lùng. Vì giờ cậu đã chắc chắn một điều mà bấy lâu nay chỉ mơ hồ cảm nhận: mẹ không thích anh trai.
Mẹ không cho cậu điện thoại, không muốn cậu biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Mẹ cũng từng hứa rằng nếu cậu muốn, ít nhất mỗi tuần một lần sẽ cho gặp anh, nhưng lời hứa ấy chưa từng một lần trở thành sự thật. Giờ thì mọi thứ đều đã có câu trả lời rồi.
“Có lẽ… vì không phải anh ấy thì không thể.”
Vì chỉ có anh ấy là người đã chấp nhận một đứa từng bị coi là rác rưởi ngoài đường như con.
Từ lúc con mặc chiếc đồng phục cũ sờn, không có nổi một đồng để đi xe nên phải tập tễnh đi bộ, đến việc sống trong căn phòng trọ rẻ tiền ở khu ổ chuột – anh ấy đều chứng kiến tất cả.
Anh ấy biết về việc chú nhỏ tự tử, biết cả những điều khủng khiếp mà chú đã làm. Anh từng thấy con phát điên giữa đêm mưa, thấy con tự trách mình đến kiệt sức, bị nỗi đau dằn vặt ăn mòn từng ngày.
Dù biết tất cả, anh vẫn không bao giờ cố gắng thay đổi con hay bắt con phải khác đi.
“Ji Ho à… mẹ thật sự không hiểu, hôm qua con đã nghe ai nói gì để rồi hôm nay lại trở nên như thế này. Có phải… Kim Do Yoon đã bảo con nói với mẹ những lời này không? Là cậu ta bảo con rời khỏi bố mẹ để đến bên cậu ta à? Không thể nào… làm sao cậu ta lại có thể….”
Mẹ càng nói, giọng càng run và cao hơn, nhưng trái tim Si Yoon lại lặng dần như một mặt hồ không còn gợn sóng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.