Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 135
“Mẹ à, con nghĩ con không thể trở thành người con trai như mẹ mong muốn đâu. Con không tự tin có thể học được những lễ nghi cơ bản để hòa hợp với gia đình mẹ đang gây dựng hay sống theo những quy tắc nghiêm ngặt đã được định sẵn. Nhưng điều đó không có nghĩa là cách mẹ yêu thương con là sai. Con biết mẹ luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con. Và con đã từng cố gắng trở thành người xứng đáng với tình yêu ấy.”
“Nhưng mẹ ơi, mỗi người có một cách yêu thương khác nhau thì phải. Chú nhỏ cũng có cách của riêng mình. Dù trong hoàn cảnh tồi tệ nhất, chú vẫn cố gắng bảo vệ con.”
“Anh ấy không ra lệnh con phải làm gì, cũng chẳng cấm con điều gì. Không có thứ gì là bắt buộc hay cấm kỵ cả. Giữa con và anh ấy không tồn tại một quy tắc hay cam kết nào cần tuân thủ. Mẹ từng nói nếu có điều gì con muốn thì hãy cứ nói ra mà. Vậy nên con mới nói, đơn giản là lòng con hướng về anh ấy. Con muốn được ở bên anh ấy, muốn quay lại bên cạnh anh.”
Những lời ấy vốn không được chuẩn bị từ trước. Nhưng chẳng hiểu sao chúng lại bật ra thật nhẹ nhàng. Không khiến đầu óc rối tung, cũng chẳng đè nặng lên vai. Ngược lại, khi Si Yoon nói ra những điều chất chứa sâu tận trong lòng, cảm giác như có thứ gì đó được gỡ bỏ. Nhẹ nhõm và thảnh thơi đến lạ.
“Ừ... chuyện này không phải điều mà chỉ hai mẹ con mình nói với nhau là có thể quyết định được. Con cũng nên bàn với bố nữa chứ? Một omega và một alpha sống cùng nhau mà không kết hôn thì không thể chấp nhận được. Mà chuyện kết hôn cũng đâu phải là trò đùa. Ji Ho à, con bây giờ đâu còn là một mình nữa. Con có gia đình để cùng suy nghĩ, cùng lo lắng và cùng đưa ra quyết định. Kết hôn khác hẳn việc muốn mua một món đồ chơi hay một vật dụng mình thích. Đó là chuyện của cả một đời người con à.”
“Nếu mẹ cảm thấy khó nói, thì để con thưa với bố…”
“Không! Để mẹ. Mẹ sẽ nói. Đợi xem lịch của bố, nếu có ngày nào ông ấy tan làm sớm thì chúng ta sẽ nói chuyện lại vào lúc đó.”
Khi mẹ vội vã muốn kết thúc câu chuyện tại đây, Si Yoon chỉ nhẹ nhàng chắp hai tay, đứng dậy và cúi đầu chào. Rồi rời khỏi căn phòng ấy, môi cậu cũng dần trễ xuống.
Mẹ từng nói hãy làm điều con muốn, nói điều con nghĩ, và mẹ sẽ cho con mọi điều con ao ước.
Chính vì thế, Si Yoon đã nghĩ rằng chỉ cần mở lời, mọi chuyện sẽ được thông suốt. Nếu thẳng thắn nói ra, mẹ sẽ đồng ý ngay để cậu đến bên anh. Nhưng không… phản ứng của mẹ lại hỗn loạn hơn những gì cậu tưởng tượng. Lần đầu tiên Si Yoon cảm nhận được rõ ràng những điều mẹ che giấu trong lòng. Cậu thở dài một hơi.
Hay là cứ nói hết chuyện về ký ức đã quay trở lại?
Quay đầu nhìn cánh cửa đã khép kín, Si Yoon lắc nhẹ đầu. Đây là vấn đề mẹ có chấp nhận được hay không, chứ không liên quan gì đến việc cậu có nhớ lại quá khứ. Vậy nên cậu không muốn lấy chuyện ký ức ra để làm điều kiện. Nếu nói thật rằng mình đã nhớ lại mọi chuyện thì đúng là con đường đến bên anh sẽ dễ hơn, nhưng chắc chắn bố mẹ cũng sẽ tìm hiểu đến tận cùng quá khứ ấy.
Còn nếu họ biết rõ hơn về chú nhỏ thì sẽ thế nào đây? Những suy nghĩ cứ bám riết lấy và làm đầu cậu óc rối tung. Cuối cùng, Si Yoon chỉ biết lắc mạnh đầu để xua đi mớ tạp niệm ấy.
Dù sao đi nữa, điều duy nhất cậu biết chắc là: để quay lại bên anh, cậu sẽ cần nhiều thời gian hơn mình tưởng.
***
Sau buổi tập thể dục sáng, Si Yoon trở về phòng. Nhưng lần này thì khác. Vừa khép cửa lại, cậu liền trượt lưng xuống cánh cửa và ngồi thụp xuống sàn nhà như thể mọi sức lực đều tan biến. Cậu đã nói với anh là mình sẽ quay về, bảo anh hãy chờ. Nhưng từ hôm mẹ bảo phải đợi nói chuyện với bố rồi hẵng quyết định, mọi chuyện bỗng im lặng hẳn.
Cứ mỗi lần cậu định mở lời với bố trong bữa sáng thì y như rằng, mẹ sẽ nhanh chóng lái câu chuyện sang hướng khác. Chỉ trong thoáng chốc, ba ngày đã trôi qua như thế. Không ai nhắc lại điều gì. Không một lời nào về anh. Cả mẹ lẫn anh đều im lặng.
Giữa những khoảng lặng đó, chỉ mình cậu là vẫn khắc khoải.
Lẩm bẩm đầy bực bội, Si Yoon đứng dậy, mở ngăn kéo tủ đồ lót. Rồi cậu bỗng sững lại khi đưa mắt nhìn quanh. Những bộ quần áo dài tay, chất liệu dày dặn từng thấy vào sáng nay đều biến mất. Thay vào đó là những bộ đồ mát mẻ được sắp xếp gọn gàng.
Nghĩa là trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, người giúp việc đã thay toàn bộ quần áo trong tủ? Họ đã lục tung cả phòng thay đồ lên sao?
Mặt Si Yoon chợt cứng lại. Cậu cúi người, thận trọng kéo ngăn tủ cuối cùng. Khi chắc chắn cánh cửa phòng thay đồ đã đóng, cậu rút hẳn ngăn kéo ra, thò tay sâu vào bên trong mò mẫm. Và rồi, một tiếng thở phào bật ra khe khẽ từ môi.
Trên tay Si Yoon giờ là một chiếc hộp nhỏ và chiếc điện thoại đã tắt nguồn.
Quần áo có ra sao cũng không thành vấn đề. Chỉ cần những thứ này còn ở đây là được.
Thật ra, trong căn nhà này, thứ duy nhất cậu có thể gọi là của riêng mình chỉ là chiếc điện thoại mà anh mua cho, chiếc nhẫn anh tặng và chiếc chăn cũ anh từng dùng.
Nghĩ lại thì… tất cả đều là đồ của anh.
Một nụ cười nhạt thoáng qua môi khi Si Yoon mở điện thoại lên, nhắn tin báo rằng mình đã tập thể dục xong. Anh đáp lại gần như ngay lập tức, hỏi cậu đã tập thế nào rồi hỏi lịch trình trong ngày.
Si Yoon bắt đầu gõ từng việc một, nhưng gương mặt thì vẫn chẳng sáng lên chút nào.
Thời gian biểu quá chật kín, gần như không có lấy một chút khoảng trống để thở. Vì còn có điều trị pheromone nên cậu đã lược bỏ phần đó khi gõ tin nhắn. Không cần thiết phải để anh biết hết mọi việc. Dù sao thì, biết để làm gì đâu chứ?
Cậu tự nhủ sẽ cố gắng thu xếp để có thể nói chuyện với bố vào buổi tối trong vài ngày tới. Nếu bố cũng đồng quan điểm với mẹ thì có lẽ… việc cậu rời khỏi nơi này là điều không thể tránh khỏi.
Sự cho phép rất quan trọng, nhưng đối với Si Yoon, anh còn quan trọng hơn nhiều.
Dẫu cho hai người đó là bố mẹ ruột, cậu cũng chẳng có sợi dây gắn kết nào thật sự với họ. Mối quan hệ này… vẫn chỉ là một thứ gì đó gượng gạo, cứ như cậu đang sống trong nhà người khác vậy.
Trước kia cậu đã từng run lên vì rét và đói cồn cào trong căn phòng trọ lạnh lẽo một mình, nhưng ít nhất lúc đó, lòng cậu vẫn còn bình yên.
Cảm ơn vì đã sinh ra con, và cả khoảng thời gian ngắn ngủi được sống trong ngôi nhà này với bao điều tiện nghi và chu đáo. Khi rời đi, thứ duy nhất Si Yoon mang theo chỉ là những món đồ anh trai đã trao.
Suốt cuộc đời, cậu luôn sống theo lời người khác, thuận theo họ, chưa từng có chính kiến hay ý muốn riêng. Nhưng lần này, lần đầu tiên, cậu quyết định sẽ sống theo ý mình, theo những gì trái tim mách bảo. Đó cũng là điều mà tất cả các chuyên gia trị liệu tâm lý cậu từng gặp đều đã nhấn mạnh: “Hãy đặt bản thân ở trung tâm. Đừng để người khác chi phối.”
Lần đầu tiên, Si Yoon lắng nghe trái tim mình, và cậu sẽ làm theo nó.
Khi anh trai đọc lịch trình của cậu, anh chỉ nói: “Hãy làm những gì em muốn. Nếu thấy mệt hay đau, cứ nghỉ ngơi.” Câu nói ấy được đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc đáng yêu. Gửi xong, Si Yoon đứng dậy dọn dẹp chỗ ngồi.
Sau khi tắm và thay đồ, cậu thả người xuống giường, nằm sấp với đôi mắt nhắm nghiền, tay vươn ra phía trước. Chăn. Chăn của mình. Giữa lịch trình dày đặc, thói quen của cậu là trốn về phòng, vùi mặt vào chiếc chăn ấy để nghỉ ngơi chốc lát. Giờ cậu cũng đưa tay tìm kiếm theo phản xạ. Thường thì chỉ cần quờ nhẹ là đã chạm được.
Bởi người giúp việc luôn gấp chăn gọn gàng, đặt sẵn trên giường mỗi ngày.
Lẽ ra chỉ cần duỗi tay là tới, vậy mà dù vẫy tay khắp nơi, Si Yoon vẫn chẳng tìm thấy gì cả. Cậu hơi nhổm dậy, đảo mắt nhìn quanh.
Chăn cũng đã được thay rồi. Nhưng mà đó chỉ là chăn thôi, còn cái chăn của mình — chiếc chăn màu vàng không hề hợp với căn phòng này — lại không thấy đâu cả. Nó luôn nằm trên giường cơ mà. Cậu lăn xuống sàn vì nghĩ có thể nó rơi xuống đất, nhưng ngay cả dưới gầm giường cũng chẳng có gì.
Thứ cậu đang cầm trong tay là một chiếc chăn mới tinh, mềm mại và êm ái. Không phải cái cậu đang cần.
Từ khoảnh khắc ấy, Si Yoon bắt đầu lục tung cả căn phòng. Từ gầm giường đến từng ngăn kéo, từng góc tủ, bất cứ chỗ nào có thể giấu chăn, cậu đều lục tìm. Áo quần treo ngay ngắn trong phòng thay đồ cũng bị kéo lệch, những chiếc áo len mỏng rơi rớt xuống sàn, nhưng cậu chẳng màng.
Đứng giữa một căn phòng hỗn độn, Si Yoon ôm đầu bằng cả hai tay. Nếu không có trong đó… Cậu lại chạy vào nhà tắm, kiểm tra tủ khăn, rồi đến giỏ đồ giặt mà cậu đã bỏ quần áo thay ra. Khuôn mặt cậu dần trở nên tái nhợt.
Quá đỗi hoang mang, cậu lao ra khỏi phòng, nhưng rồi khựng lại giữa hành lang, chẳng biết phải hỏi ai. Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra. Nếu ga giường bị thay, nghĩa là ga cũ đã được mang đi giặt… lẽ nào họ cũng mang theo cả chăn rồi để lại chăn mới thay thế?
Nhưng điều cậu cần đâu phải cái chăn mới. Cậu cần cái chăn cũ còn vương lại pheromone quen thuộc của anh trai. Nếu đem giặt thì mùi ấy sẽ biến mất...
Điều duy nhất có thể làm lúc này là đến thẳng phòng giặt để kiểm tra. Nếu chưa giặt thì cậu có thể xin lại, còn nếu đã giặt rồi… thì cậu sẽ đợi rồi lấy lại sau.
Việc tìm người giúp việc không hề khó. Khi thoáng thấy bóng một người biến mất ở cuối hành lang, Si Yoon lập tức đuổi theo.
Người giúp việc ấy đang từ từ bước xuống cầu thang phía cuối dãy, không phải cầu thang chính. Si Yoon vội vàng chạy đến, nắm lấy cánh tay người đó. Đôi mắt của người đó mở lớn đầy ngạc nhiên khi quay lại nhìn cậu.
“Phòng giặt… ở đâu vậy?”
“Dạ?”
“Phòng giặt đồ ấy.”
“Nếu cậu cho tôi biết lý do thì…”
“Không cần! Chỉ cần nói cho tôi biết phòng giặt ở đâu là được!”
Cậu cắt ngang lời đối phương, nói xong liền buông tay người đó ra và chạy thẳng xuống cầu thang với vẻ gấp gáp.
Dù căn nhà này rất rộng, Si Yoon chỉ hay lui tới một số nơi nhất định, nên cậu chẳng hề biết các khu vực như phòng giặt, phòng nghỉ của nhân viên hay nơi đổ rác ở đâu cả. Vừa nghe xong chỉ dẫn, cậu men theo hướng cửa sau để ra ngoài thì bỗng khựng lại vì cảm nhận được có người phía trước. Cậu cố gắng điều hòa nhịp thở.
“Ôi trời… đúng là đẳng cấp khác biệt thật. Thứ gì đây chứ…”
Tiếng người ấy vang lên cùng mùi khói thuốc nồng nặc. Si Yoon bất giác nín thở, khẽ nghiêng người nấp vào một bên.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.