Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 136

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 136

"Mùa giao thoa giữa xuân và hè, rồi từ thu sang đông. Mỗi năm chỉ có đúng hai dịp vung tiền không tiếc tay như thế này thôi."

"Mẹ kiếp. Dù có lắm tiền đến mấy đi nữa... cái này còn chưa cắt mác cơ mà?"

"Nếu cứ bận tâm mấy chuyện đó thì không làm ở đây được đâu."

"Chẳng lẽ mấy thứ này đều vứt bỏ hết sao? Nếu vứt thì cho tôi đi."

"Ai mà biết được. Mấy công ty họ đến thu gom hết. Tôi làm bên này, còn cô làm bên kia đi."

"Cái vali kia cũng phải dọn à?"

Cả hai nói chuyện khá thoải mái, cứ như đôi bạn thân vậy.

"Không. Cái đó cứ để nguyên đấy. Đó là đồ của Kim Do Yoon gửi đến mà."

"Ơ? Kim Do Yoon á?"

"À, cô không biết à? Kim Do Yoon ấy. Chiều hôm thiếu gia út về, cậu ta tự mình mang đến đấy. Nghe nói là quần áo hay mặc với linh tinh các thứ, đứa nào nhìn thấy còn bảo toàn là đồ hiệu đắt tiền thôi."

"Thế sao nó lại ở đây?"

"Cái cô này. Mới làm được có tí mà chẳng biết gì cả. Nghe cho rõ đây. Tính cách phu nhân nhà ta ghê gớm lắm. Hễ thứ gì không vừa mắt phu nhân là y như rằng biến thành rác hết, không chút thương xót. Bà ấy có thể sắm những món đồ cao cấp, tốt hơn rất nhiều, cớ gì phải dùng đồ cũ? Huống hồ còn là đồ người khác đã dùng rồi gửi đến, làm sao mà chấp nhận được? Trước khi thiếu gia út về, phòng ốc được sửa sang lại hoàn toàn, đồ đạc cũng được sắm sửa không phải chuyện đùa. Hừ. Vậy mà cái đó được phép vào phòng à? Nực cười hết sức. Cô tưởng chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Từ đồ ăn thức uống cho đến mọi thứ, ngày nào cũng có người gửi đến hoặc mang tới, nhưng đều chỉ nhận lấy rồi đem bỏ bỏ hết."

"...Điên thật. Kim Do Yoon không biết chuyện đó ư?"

"Sao mà biết được? Ai điên mà biết đồ của mình bị vứt bỏ rồi mà vẫn cứ gửi đến? Hơn nữa, thiếu gia út có biết Kim Do Yoon hồi đầu ngày nào cũng đến đâu. Chẳng biết có chuyện gì mà giờ lại thưa dần rồi. Dù sao thì ý của phu nhân rõ như ban ngày rồi. Cứ thế này từ từ khiến mối quan hệ này phai nhạt, rồi chuyện cưới hỏi gì đó cũng sẽ tan thành mây khói thôi. Dù gì thì thiếu gia út cao quý, trân trọng của chúng ta cũng bị tai nạn mất hết ký ức rồi, chẳng biết gì cả, nên đối với phu nhân mà nói, nếu ký ức không trở lại thì càng tốt."

"Dù sao thì hai người họ cũng từng tuyên bố kết hôn, hình ảnh cũng rầm rộ lắm mà..."

"Kết hôn cái nỗi gì... Phu nhân là người thế nào chứ. Chuyện kết hôn của thiếu gia thứ hai ở đây cũng ầm ĩ lắm đó. Tuy được tô vẽ thành câu chuyện tình yêu lãng mạn có một không hai, giúp hình ảnh công ty tốt đẹp lên rất nhiều, nhưng thực tế là vì phu nhân mà chia tay, thiếu gia thứ hai còn giấu ở đâu đó. 'Mang ra đây!' rồi làm loạn cả nhà lên. Đúng là con cái không thể thắng được cha mẹ, cuối cùng vẫn kết hôn, nhưng cách đối xử với con dâu cả và con dâu thứ hai bây giờ thì..."

"Oa. Thảo nào lúc ký hợp đồng lại có điều khoản bảo mật."

"Thế nên đừng có đi đâu mà lắm chuyện. Không phải chuyện đùa đâu. Dù sao thì ở đây lương bổng cũng tốt hơn những chỗ khác, phúc lợi cũng hơn hẳn mà. Họ cũng chẳng chèn ép hay làm khó dễ gì chúng ta. Cứ coi như người nhà này sống trong thế giới riêng của họ thôi. Thế là được rồi. Vả lại, họ vốn dĩ sống như vậy từ trước đến nay nên có khi còn chẳng biết có vấn đề gì đâu."

Ban đầu, Si Yoon định ở đó một lúc rồi sẽ tạo tiếng động và đi đến phòng giặt, nhưng rồi cậu che miệng bằng hai tay, nín thở. Tiếng nói không phải vọng đến từ xa mà rõ ràng như ở ngay trước mặt, nên Si Yoon không thể nào nghe nhầm được.

"Cái này để ở đâu?"

"À... Cái đó đừng phân loại, cứ bỏ đi."

"Tại sao?"

"Đó là cái chăn đó. Cái chăn mang về hôm gặp Kim Do Yoon ấy."

Si Yoon đang nép mình lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, nghe thấy từ "chăn" thì đẩy mạnh cánh cửa hé mở và bước ra ngoài. Cậu đối mặt với hai người giúp việc đang kinh ngạc nhìn mình, trên tay mỗi người đều cầm một món đồ. Chỉ thoáng nhìn thấy chiếc chăn vàng trên tay một trong số họ, cơ thể Si Yoon đã phản ứng nhanh hơn cả lý trí. Cậu giật lấy chiếc chăn như vồ mồi rồi ôm chặt vào lòng. Lúc đó Si Yoon mới thực sự hiểu rõ tình cảnh hiện tại.

Chỉ vài giờ trước, vô số bộ quần áo từ phòng thay đồ của cậu còn treo ngay ngắn trên móc, giờ lại nằm la liệt ở đây. Không chỉ phòng thay đồ của cậu bị dọn dẹp, mà sau đống quần áo chất chồng như núi, gồm cả quần áo nữ và vest nam, có một chiếc vali màu xám đậm đã qua sử dụng nằm trơ trọi sát tường.

“Thi—thiếu gia. Có chuyện gì mà…”

Nghe thấy tiếng gọi và nhận ra mình, Si Yoon vẫn bước qua đống quần áo, tiến về phía chiếc vali.

Không thể nào. Chắc chắn không phải. Mẹ sẽ không làm đến mức đó đâu.

Si Yoon lẩm bẩm một mình rằng những lời vừa nghe thấy đều là giả dối, Cậu nắm lấy chiếc khóa kéo nhỏ, định mở ra thì tay trượt đi và làm rơi khóa.

“Cái này, cái này là đồ bỏ đi…”

Một cánh tay nắm lấy khuỷu tay cậu như muốn ngăn cản, nhưng Si Yoon gạt tay ấy ra, hít một hơi thật sâu rồi mở chiếc vali. Nhìn vào bên trong chiếc vali mở toang, tay Si Yoon run lên bần bật. Không thể nào... Thứ đầu tiên cậu thấy là món đồ chơi bóp kêu của Kkami. Si Yoon khuỵu gối xuống sàn.

Bên dưới là những mảnh vải kẻ sọc với màu sắc khác nhau, hình như là bộ đồ ngủ đôi mà cậu và anh đã mặc… Si Yoon ngây người nhìn chằm chằm vào chiếc vali, không thể có bất kỳ hành động nào.

“Thiếu gia. Cậu ở đây thì…”

“…Đừng nói gì cả.”

“Vâng?”

“Đừng nói với mẹ là tôi đã nhìn thấy cái này. Hôm nay tôi chưa từng đến đây. Cũng chưa từng nhìn thấy những thứ này.”

Si Yoon cố gắng thì thầm những lời cuối cùng, rồi cậu ôm chặt chiếc chăn hơn nữa và từ từ đứng dậy. Ánh mắt cậu chạm vào hai người giúp việc vẫn đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, Si Yoon nở nụ cười đã luyện tập bấy lâu.

“Hôm nay chúng ta chưa từng gặp nhau ở đây. Nếu mẹ biết tôi đến đây, hai người sẽ bị phạt đấy. Vậy nên cứ coi như chưa có chuyện gì đi.”

“À, vâng. Chúng tôi sẽ làm theo ạ.”

Một người vẫn đứng im với vẻ mặt ngây dại, dường như cũng kinh ngạc như Si Yoon, nhưng người còn lại liên tục nói chuyện và nắm lấy tay cậu, nghe vậy thì đã vội vàng trả lời. Si Yoon khẽ gật đầu rồi quay người và đi vào qua cánh cửa sau mà cậu vừa lao ra.

Si Yoon đi về phòng mình qua cầu thang bên hông mà cậu vừa dùng thay vì cầu thang chính quen thuộc. Khuôn mặt cậu không biểu lộ cảm xúc gì. Đầu ngón tay cậu nắm chặt chiếc chăn đến trắng bệch.

Không biết Si Yoon đã nghĩ gì và bằng cách nào mà cậu trở về phòng mình. Tiếng đóng cửa, tiếp theo là tiếng dép lê lệt xệt. Và rồi tiếng Si Yoon khuỵu xuống giường, tiếng động ấy vang vọng khắp căn phòng rộng lớn.

Cậu đã không biết quá nhiều.

Có quá nhiều chuyện cậu không hề hay biết.

Si Yoon thực sự không biết tại sao ngày đầu tiên anh đến nhà này lại nhìn quanh phòng mình như vậy. Sau khi anh rời đi, mùi pheromone nồng nặc còn vương vấn khắp phòng, Si Yoon chỉ nghĩ anh cố ý để lại pheromone mà thôi. Nhưng…

Vừa bước vào phòng này, thứ anh tìm kiếm là chiếc chăn.

Anh đã liên tục hỏi chiếc chăn ở đâu, đúng không?

Và anh đã ôm cậu, nói cậu làm tốt lắm.

Lúc đó, lời anh nói “đã chịu đựng tốt” nghĩa là… đã chịu đựng giỏi…

Anh đã chuẩn bị hành lý, gửi đồ ăn mỗi ngày, đến mức gần như ngày nào cũng ghé qua. Nhưng trong số những thứ anh gửi, thứ Si Yoon đã ăn chỉ có… hộp cơm dã ngoại vào ngày mẹ vắng nhà. Nó là phần cơm cậu đã nhận sau khi chần chừ đứng dưới tầng một và nghe người giúp việc lắp bắp xác nhận đó là phần của cậu.

Một tiếng thở dài khẽ thoát ra từ miệng Si Yoon.

Chẳng lẽ cả thuốc bắc cũng vậy sao? Họ nói đã đặt lại thuốc dạng viên nhưng Si Yoon không hề nhận được.

Rốt cuộc đâu là sự thật và đâu là lời dối trá, Si Yoon không tài nào biết được. Có thể đó chỉ là những lời nói vu vơ của những người giúp việc không hiểu rõ. Nhưng chiếc vali màu đậm đó là của anh, và những vật dụng bên trong là đồ của cậu và anh. Si Yoon không cần phải lục lọi từng món một cũng có thể biết được.

Cái này không đúng. Sai quá sai rồi.

Anh thiếu thốn cái gì, hay thiếu sót cái gì mà không thể trở thành bạn đời của cậu cơ chứ?

Kẻ thiếu sót và không đủ tư cách là cậu mới đúng…

Dù bị đối xử như vậy, anh vẫn chưa một lần bộc lộ ra trước mặt cậu, mỗi lần gặp mặt đều mỉm cười và an ủi cậu. Còn cậu, tất cả những gì cậu làm chỉ là cố gắng giữ khoảng cách và khóc lóc.

Thật lòng mà nói, Si Yoon không hiểu tại sao chị dâu lại nói những lời đó với cậu ngay lần đầu gặp mặt. Cậu chỉ lắng nghe vì cảm thấy chị ấy muốn nói. Lúc đó, những lời của chị dâu vốn không được cậu để tâm nhiều, giờ nó lại hòa quyện phức tạp với những sự thật cậu vừa biết.

Tuy có gì đó hơi lạ và gượng gạo, nhưng mẹ luôn cố gắng đối xử với cậu thật trìu mến và thoải mái.

Bố là người ít nói, nhưng mỗi sáng đi làm đều xoa đầu cậu khi cậu chào.

Và những người anh, những người chung dòng máu.

Si Yoon đã rất vui khi có được một gia đình hoàn hảo và hạnh phúc, được mọi người công nhận và ngưỡng mộ, hoàn toàn khác xa quá khứ luôn bị chỉ trỏ và coi thường. Và cậu cũng cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng đó là cái giá phải trả khi giẫm đạp lên tấm lòng của anh sao?

Cái giá của việc lừa dối tất cả mọi người là làm anh đau khổ sao?

Cậu chỉ muốn anh được hạnh phúc mà thôi…

Sự lựa chọn đầu tiên mà cậu tự nguyện thực hiện đã mang lại kết quả tồi tệ nhất.

Tất cả là do cậu đã hiểu lầm, giấu giếm và lừa dối… Si Yoon nghĩ rằng mình đã giết chú lớn nên muốn rời xa anh, và để làm được điều đó, cậu đã nói dối rằng mình mất trí nhớ rồi lừa dối trái tim mình để chọn bố mẹ và gia đình thay vì anh, cái giá phải nhận là…

Si Yoon bật dậy, mở cửa rồi bước ra ban công và nhìn xuống khu vườn.

Nhìn mẹ đang ở trong vườn cùng những chú chó, Si Yoon lấy điện thoại từ trong túi ra.

Cậu phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Sự cho phép? Cậu chẳng cần cái thứ đó chút nào.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo