Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 138
“Trời ơi, gặp lúc nào cũng khóc thế này thì phải làm sao đây? Si Yoon của tôi đúng là mít ướt rồi. Mít ướt.”
Không rõ hai người đã đứng ôm nhau bao lâu như thế. Chỉ biết sau khi nén được tiếng nấc và gửi lời chào tử tế đến đứa bé, Si Yoon đang ngồi ở chiếc ghế ngoài ban công cạnh phòng lưu tro cốt. Khi anh quay lại, trên tay cầm theo đồ uống và cười trêu, Si Yoon phụng phịu chu môi, liếc anh một cái rồi đưa ống hút lên miệng.
Tất cả là tại anh chứ ai.
Chính anh là người làm cậu không thể không khóc mỗi lần gặp mặt.
“Không có gì muốn nói với tôi sao?”
Dù rõ ràng thấy ánh mắt giận dỗi kia, anh vẫn cố tình cười cợt hỏi. Si Yoon không đáp, chỉ lặng lẽ đưa tay trái ra trước mặt anh, miệng vẫn không ngừng hút nước. Cậu không giỏi mấy chuyện tạo bất ngờ, cũng chẳng biết phải nói lời cảm động ra sao.
Nhưng ít nhất, cậu đã giữ trọn lời hứa sẽ tự tay đeo nhẫn và tìm đến anh.
Không dám nhìn thẳng vào mắt anh, Si Yoon chỉ mở rộng bàn tay. Khi bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng đón lấy, cậu vẫn kiên quyết quay đi, dán mắt vào một hướng khác. Cảm xúc vừa mới ổn định, nước mắt cũng vừa khô, cậu không thể lại để mình khóc thêm lần nữa. Si Yoon muốn mình trông thật xinh đẹp, vậy mà mỗi lần gặp, chỉ toàn là đôi mắt sưng húp và gương mặt nhòe nước.
Chụt.
Không rõ thứ gì vừa chạm vào da, nhưng âm thanh ấy vang lên rõ ràng. Ngay lập tức, Si Yoon quay ngoắt lại và chạm phải ánh mắt cười dịu dàng của anh.
“Sao cứ chọn mấy chiêu gian xảo thế nhỉ? Si Yoon của tôi lúc nào cũng tinh quái.”
Đôi môi anh chạm nhẹ lên chiếc nhẫn lấp lánh trên tay cậu. Rồi anh lại hôn thêm lần nữa, lên từng đốt ngón tay, đến cả đầu ngón cũng không chừa.
“…Đâu có đâu mà.”
“Em biết tôi ở đây bằng cách nào vậy?”
“Em hỏi dì.”
“Thế là nhớ hết mọi chuyện rồi đúng không?”
“…Anh biết mà.”
Từ chỗ chỉ hôn chiếc nhẫn, anh dần chuyển đến từng khớp tay rồi đến tận đầu ngón. Cảm giác nhột nhạt và buốt nhẹ làm Si Yoon rụt tay lại, miệng lầm bầm khó chịu.
“Em biết gì chứ? Em chẳng nhớ gì cả.”
Thấy anh không níu lấy tay mình nữa mà chỉ ngả người thư thái nhâm nhi ly cà phê lạnh, ánh mắt Si Yoon thoáng nheo lại. Trước kia cậu đã nghi ngờ, đã nghĩ anh đang dối gạt. Rồi cậu cố gắng đi tìm, nỗ lực chắp nối từng mảnh vỡ ký ức…
Và cuối cùng, mọi thứ cứ dồn về một điểm. Từ khoảnh khắc trên xe taxi đến giờ, tất cả những điều tưởng chừng rời rạc hóa ra lại là một.
“Em nhớ hết rồi. Và em… đã giả vờ là không nhớ.”
“…Không phải đâu, thật sự không biết mà.”
Vẻ mặt lơ đãng và cái nhún vai quá mức ấy làm Si Yoon phát bực. Cậu giơ tay đập một cái rõ kêu vào đùi anh.
“Được rồi, được rồi. Em thật sự không nhớ gì cả. Một ký ức cũng không. Thế mà chẳng hiểu sao vẫn dám bỏ nhà chạy đến đây. Chậc… thay vì để mẹ lo, em nên về nhà thì hơn.”
“Em bỏ trốn đến đây à? Không phải nói đã xin phép rồi sao?”
“Em có hỏi. Nhưng mẹ bảo đừng đi.”
Vừa nhai đầu ống hút đến nhăn nhúm, Si Yoon vừa đáp tỉnh bơ.
“Vậy mà em vẫn đến?”
“Vâng.”
“Tại sao?”
“Vì… nhớ anh.”
Si Yoon cố tình không nhìn, đáp cụt lủn. Khi nghe tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh, cậu cắn chặt môi rồi kiên quyết quay đi.
“Vậy giờ gặp rồi là tính về nhà hả?”
“Vâng.”
“Ai cho về?”
“Em cho.”
Đặt ly nước còn dang dở xuống bàn đánh “cạch”, Si Yoon bất ngờ đứng bật dậy. Vừa thấy quê, vừa ngượng ngùng, lại vừa vui mà chẳng biết phải làm sao. Đôi môi cứ muốn cong lên làm cậu chỉ còn cách trốn chạy.
“Nhưng mà… chuyện đó thì hơi khó đấy…”
“Nếu nhớ em quá thì lần sau nhớ xin phép mẹ em trước rồi hãy tới. Mẹ em khó tính lắm, mà còn cực kỳ đáng sợ nữa. Với cả… mẹ em bảo không ưa anh.”
Tựa nhẹ vào lan can ban công, Si Yoon quay lại nhìn anh. Cậu nói vu vơ như đang trút nhẹ nỗi lòng khi thấy anh vẫn ung dung ngồi dựa trên ghế như chẳng có gì xảy ra.
“Tôi biết mà. Tôi cũng sợ mẹ em lắm đấy. Cứ mỗi lần đến tìm em là lại bị bắt giấu đi, chưa kịp gặp thì đã bị đuổi về với lý do em bận...”
Cả hai trò chuyện bằng giọng điệu tưởng như đùa cợt, nhưng trong từng lời nói lại chất chứa rất nhiều điều không hề nhẹ nhàng. Những thứ khó mà nói ra hết, nếu thật lòng thổ lộ e rằng sẽ chỉ khiến cả hai thêm mỏi mệt. Nên họ chọn cách như thế này. Vừa cười vừa nói, nhưng trong thâm tâm đều hiểu rõ những điều chưa thốt nên lời.
“Em vội ra khỏi nhà nên chẳng mang gì cả. Anh gọi giúp em chiếc taxi đi. Tiền xe anh trả trước luôn nhé.”
“Tôi không thích. Tại sao tôi phải làm vậy?”
“Anh thích em mà.”
“Ờ thì đúng là thế thật.”
“Thế mà lại không trả nổi tiền taxi cho em? Quá đáng ghê.”
“Chuyện gì cũng được, trừ việc trả tiền cho em quay về nhà. À, và tôi cũng không định đưa em về đâu.”
“Thế thì… giờ em biết đi đâu?”
“Còn đâu nữa. Về nhà tôi thôi.”
“Gì chứ? Tại sao lại phải về đó?”
“Vì em cũng thích tôi mà.”
“Ừ thì… đúng là vậy thật.”
Chỉ trong tích tắc, lời thoại của cả hai lại lặp lại – chỉ là lần này đổi vai. Đến mức Si Yoon cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Nào.”
Sau một lúc cười rũ rượi, Si Yoon nhìn thấy bàn tay trái của anh đang đưa về phía mình. Như đang bảo rằng hãy nắm lấy đi, bàn tay ấy hơi nhấc cao lên một chút. Cậu tiến đến, cũng nhẹ nhàng giơ tay trái ra.
“À khoan! Quên không nói trước. Cái này phải rõ ràng nhé. Không phải tôi nắm tay em, là em chủ động nắm trước đấy.”
“Vậy thì cũng như nhau thôi mà.”
“Không, khác lắm. Vì em là người nắm trước, nên giờ không được buông tay nữa đâu. Dù em có khóc lóc hay chạy trốn, tôi cũng không tha đâu đấy.”
Giọng anh nghiêm nghị như một lời cảnh báo. Nhưng đáp lại, Si Yoon chỉ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết. Cậu đặt tay mình lên tay anh, những ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau như đã quen với việc ấy từ lâu.
“Ừ. Giờ có đuổi cũng không đi nữa… Á!”
Chưa dứt câu, Si Yoon đã bị kéo mạnh vào lòng anh, rơi phịch xuống đùi anh trong thoáng chốc.
“Ha… cuối cùng cũng giữ được rồi.”
Ôm cậu thật chặt, giấu mặt vào hõm cổ, anh khẽ thở ra một hơi, giọng trầm ấm pha chút nhẹ nhõm. Si Yoon lè lưỡi chọc ghẹo nhưng anh chẳng thể thấy được.
“Nhưng mà, thật ra em đúng là bỏ nhà đi trốn đấy, không xin phép gì đâu.”
“Không sao. Chuyện đó… để sau rồi tính cũng được.”
Mọi thứ giữa cậu và bố mẹ vẫn chưa hẳn được giải quyết, nhưng không sao cả. Chỉ cần ở bên anh thì dù có chuyện gì, cậu cũng cảm thấy ổn. Mọi vấn đề rồi cũng có thể từ từ tháo gỡ, miễn là cả hai vẫn nắm tay nhau.
Gác lại mọi nỗi lo và bất an, Si Yoon thả lỏng người như một chú gấu bông mềm mại. Cậu đã suy nghĩ nhiều, đã chạy trốn, đã khóc và cười không ít. Vào lúc này, trong vòng tay ấm áp ấy, khi hơi thở và mùi hương quen thuộc của anh bao quanh, cậu khẽ nghiêng đầu rồi nhẹ nhàng tựa vào vai anh.
Và cậu biết chắc một điều.
Nơi khiến cậu cảm thấy bình yên và hạnh phúc nhất chính là ở đây.
Trên gương mặt với đôi mắt khẽ khàng nhắm lại, nụ cười của Si Yoon khẽ nở – dịu dàng, thanh thản và đẹp hơn bất cứ khoảnh khắc nào trước đó.
Dear My Brother – Hoàn.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.