Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 139
Ngoại truyện 1: Chuyến cắm trại vui vẻ
“Anh ơi, xong hết rồi chứ ạ?”
Bị Si Yoon giục giã, Do Yoon đành đáp đại một câu rằng đã xong hết rồi.
“Còn trái cây thì sao ạ?”
“Trong tủ lạnh phụ ở bếp ấy em.”
Đáp to để Si Yoon nghe thấy, Do Yoon liếc nhìn cậu đang đi tới đi lui kiểm tra lại mấy thứ vốn đã được xác nhận từ trước không biết bao nhiêu lần, phía sau còn có Kkami lẽo đẽo theo không rời.
“Lửa! Anh đốt xong hết chưa?”
“Rồi, cháy tốt lắm.”
Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên, rồi ngay sau đó là tiếng kêu “Chết rồi!” của Si Yoon. Do Yoon đang chuyển than vào lò nướng cũng phải bật cười khẽ. Ngẩng đầu lên, anh thấy Si Yoon đang lao vụt qua phòng khách rộng để chạy tới chuông cửa màn hình.
Nhìn Si Yoon đứng sát vào màn hình intercom, vừa bấm nút vừa lẩm bẩm gì đó, Do Yoon vội vàng dọn chỗ than còn lại, cởi găng tay ra rồi đảo mắt quanh ban công chính, nơi chuẩn bị cắm trại đã hoàn tất.
Với tay nắm chặt và môi mím lại, Si Yoon đứng sẵn trước cửa. Cánh cửa đã bật mở ngay khi tiếng chuông vang lên.
“…Chị!”
“…”
“Gâu gâu!”
“Gâu~.”
Do Yoon đứng từ phía sau, lặng lẽ nhìn cảnh hội ngộ của Si Yoon và Hye Ryeon, cùng hai chú thú cưng – Gwi Ri và Kkami – rồi cúi người bế lấy con chó nhỏ trong hai con đang cuộn tròn vào nhau với sự chênh lệch rõ rệt về kích cỡ.
Ngay bên cạnh, hai chị em nhà kia đang ôm nhau khóc nức nở đến mức chẳng ai còn tâm trí để chào hỏi đúng nghĩa.
“Ôi trời, Min… à không, Si Yoon của chị. Em có bị ốm ở đâu không? Có ăn uống đầy đủ không?”
“Vâng… Vâng… Chị à… Em… hức… Em nhớ chị lắm…”
Trong khi đó, Gwi Ri đã lăn ra phơi bụng, muốn được cưng nựng sau vài tiếng sủa to. Trái lại, Kkami giật mình trước sự xuất hiện của kẻ to lớn kia, liền nép mình trong vòng tay Do Yoon và sủa inh ỏi với giọng the thé.
“Gừ… gâu!”
“Ừ, chị cũng nhớ em lắm, Kkami à.”
“Em xin lỗi… hức… vì em sai nên… chẳng liên lạc được…”
“Gâu!”
Rồi hai chị em lau nước mắt cho nhau, bắt đầu kể chuyện trong tiếng nấc. Kkami vốn đã sợ từ đầu, sau tiếng sủa của Gwi Ri thì co rúm lại, vùi mặt vào ngực Do Yoon.
“Ờ, cô Hye Ryeon, hay là ta vào trong đã nhé?”
Không thể đứng mãi ở cửa theo dõi cảnh tượng hỗn loạn này được, Do Yoon quay sang nói với Hye Ryeon. Cô có vẻ là người duy nhất còn có thể nói chuyện được lúc này.
“Trời đất, tôi vô ý quá. Chào anh, vì tôi mừng quá nên…”
“Chị, chị vào trong đi. Em có cái này… để tặng chị…”
Chưa kịp để Do Yoon và Hye Ryeon nói với nhau thêm lời nào, Si Yoon đã chẳng thèm để tâm, nắm tay cô kéo ngay vào nhà.
“Rồi, còn hai đứa tụi bay thì sao đây? Mỗi đứa một phòng hay muốn chơi chung nào?”
Kkami vẫn úp mặt vào ngực anh, chỉ có tai là nhúc nhích nghe ngóng. Còn Gwi Ri thì có vẻ rất tò mò về sinh vật nhỏ bé kia, nhón chân lên áp hai chân trước vào người Do Yoon rồi hít hà liên tục.
Vừa bế Kkami vào trong, Do Yoon vừa ngoảnh lại nhìn. Nhưng thay vì Hye Ryeon đang ngồi ở sofa trong phòng khách, người đi theo anh lại là Gwi Ri.
“Kkami à, cái này em phải tự quyết định thôi. Chứ hình như Gwi Ri rất quan tâm đến em đấy.”
Và gần như ngay khi anh vừa đặt xuống, Kkami đã bật dậy chạy thẳng về phòng mình. Trong khi đó, Gwi Ri vẫn còn ngồi lặng dưới chân anh như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra hay đây là nơi nào.
Theo lời Si Yoon nói, Gwi Ri là một chú chó vừa yêu người lại vừa ham chơi, nên chắc sẽ không khó để nó làm quen với chỗ này và chơi một mình. Nếu Kkami thực sự ghét, nó sẽ cứ mãi trốn trong phòng chẳng chịu ló mặt ra, và nếu vậy, Do Yoon cũng sẽ không ép buộc phải để chúng ở chung.
“Thế là em lại chơi một mình rồi…”
Dù biết Kkami đã dần mở lòng với mình và cả dì giúp việc, nhưng Do Yoon hiểu tính cách khép kín và rụt rè của nó nên cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng. Tuy nhiên, đúng lúc vừa mở lời, anh thấy Kkami dừng lại. Rẽ vào hành lang là sẽ đến phòng của nó, nhưng Kkami lại đứng yên trước cửa, ngoái đầu nhìn lại phía sau rồi khẽ nghiêng đầu đầy tò mò.
Và khi có một tiếng ngắn cất lên, chú chó lớn vốn đang dính sát bên Do Yoon, đột ngột phóng về phía Kkami như bay vút qua không khí. Trái ngược với sự chậm rãi của mình, chỉ vài bước nhảy là Gwi Ri đã kịp đứng trước Kkami. Nó cúi nhẹ đầu tỏ vẻ dè dặt, còn Kkami thì tung đôi chân trước lên rồi bật nhẹ một cú. Hai đầu mũi chạm vào nhau trong chốc lát rồi lại tách ra, và chỉ giây sau, Gwi Ri lập tức đổi hướng chạy về phía khác. Nhìn thấy Kkami vui vẻ đuổi theo sau Gwi Ri, Do Yoon chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi quay bước.
Anh biết rõ lúc này, Si Yoon và Hye Ryeon, cũng như hai chú chó nhỏ, cần có thời gian riêng cho nhau. Còn nhiệm vụ của anh chính là chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối này.
Không hiểu vì sao lại vừa khóc vừa cười, khuôn mặt hai chị em Si Yoon – Hye Ryeon vẫn sáng bừng niềm hạnh phúc. Có lúc họ lại ôm chầm lấy nhau và bật khóc như trẻ nhỏ, làm Do Yoon không khỏi mỉm cười rồi rút điện thoại ra.
—Tôi sẽ đến muộn một chút.
Chỉ một dòng tin ngắn không lời giải thích. Sau khi gửi đi câu trả lời vỏn vẹn “Ừ”, Do Yoon đặt vỉ nướng lên bếp than rồi gắp lấy những miếng lươn mà Si Yoon từng nhắc đi nhắc lại – món chị mình yêu thích nhất – để chuẩn bị nướng.
***
“Để tôi giúp… ít nhất là chút gì đó…”
“Cứ thoải mái ngồi ăn đi.”
“Không, nhưng mà… sao tôi có thể ngồi yên thế này…”
Sau khi khóc nức nở vì gặp lại Si Yoon mà mình vẫn luôn lo lắng và mong mỏi, Hye Ryeon chỉ dám ngồi khép nép ở mép ghế camping. Đôi mắt cô ánh lên vẻ ngỡ ngàng khi nhìn Do Yoon. Trước giờ cô chỉ biết anh qua màn ảnh, nay anh lại đang đứng trước mặt cô trong bộ đồ giản dị, đeo găng tay và nướng từng miếng thịt, từng con sò, từng lát lươn cho mọi người ăn.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả bầu trời phía sau, từng cử chỉ vô thức của anh – từ việc khẽ nâng vạt áo cho đỡ nóng, đến cách anh đứng đó giữa làn khói và ánh lửa – khiến cô có cảm giác như đang xem một thước phim đẹp.
“Chị à, đây là món chị thích nhất mà, ăn thử đi.”
Si Yoon ngồi cạnh Hye Ryeon, đặt một miếng lươn nướng vừa chín tới lên đĩa trước mặt. Cậu không còn là đứa trẻ yếu đuối với đôi mắt luôn chất chứa lo âu như khi sống cùng cô. Dù khi ấy cậu ngoan ngoãn và dễ mến, nhưng trong đôi mắt to tròn ấy luôn phảng phất nỗi buồn. Chính vì thế mà cô càng thêm lo lắng, không thể rời mắt khỏi cậu.
Vậy mà giờ đây, Si Yoon lại đang ngồi cạnh cô, rạng rỡ như một con người khác. Đôi mắt ấy sáng lên, tiếng cười lanh lảnh, dáng vẻ yêu đời và tràn đầy năng lượng. Đó là một vẻ đáng yêu dịu dàng chỉ có thể bắt gặp ở những người đang thực sự được yêu thương.
“Em cũng ăn đi chứ.”
“Có mà, em ăn ngon lành đây này.”
Vừa đáp, Si Yoon vừa giơ tay che bên má phồng lên vì đang nhai đầy thức ăn. Cậu nhanh tay gắp một lá tía tô, gói lươn, tỏi nướng, ít chao rồi thêm chút rau trộn, tạo thành một cuốn gọn gàng. Sau đó, Si Yoon rời chỗ ngồi và bước về phía Do Yoon. Khi đến nơi, Do Yoon lập tức quay sang nhìn cậu rồi cúi đầu đón lấy cuốn thịt được đưa tới bằng miệng mình.
Nhìn tất cả những hành động tự nhiên như nước chảy đó, Hye Ryeon khẽ nhướng mày rồi mới đưa đũa gắp miếng lươn trên đĩa mình.
Khi nghe tin Si Yoon đột ngột biến mất, rồi lại biết người chăm sóc cậu là Kim Do Yoon – thậm chí còn là “người định mệnh” của cậu – đầu Hye Ryeon như muốn nổ tung. Vì hai con người ấy sống ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt, chẳng hề có lấy một điểm chung.
Lúc tìm thấy Si Yoon, cậu gầy gò, yếu ớt và rơi vào trạng thái vô cùng tồi tệ. Còn khi tỉnh lại, mất ký ức, cậu phải đối mặt với vô số vấn đề. Vậy mà người giám hộ của cậu lại là Kim Do Yoon sao? Người như thế mà lại để Si Yoon lăn lộn với biết bao bất ổn thế kia ư?
Thêm vào đó, những mối quan hệ không công bằng giữa alpha và omega vốn luôn gây tranh cãi trong xã hội. Cả người đàn ông có vết sẹo cháy bên cạnh Do Yoon hôm ở bệnh viện cũng trông chẳng giống người làm công việc hợp pháp. Chênh lệch tuổi tác, cấp bậc, xuất thân giữa họ… Tất cả như đang kể về một bi kịch không hồi kết.
Có thể vì công việc nên Hye Ryeon luôn tưởng tượng nhiều tình huống tiêu cực, nhưng nỗi lo về Si Yoon chưa bao giờ nguôi ngoai. Gặp Do Yoon, cô từng bị anh lạnh lùng từ chối và vạch rõ ranh giới: “Si Yoon đang sống tốt với tôi. Đừng lo.”
Vì biết Si Yoon là đứa trẻ đáng yêu, lại từng nghe nói nhân cách của Do Yoon cũng không đến mức tệ hại nên cô đành tự an ủi mình rằng “không có tin tức là tin tốt lành”. Cho đến khi tin đồn hẹn hò bùng nổ, rồi cả thông báo kết hôn, Hye Ryeon thực sự thấy choáng váng. Nhưng dù có bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu nỗi lo, cô vẫn không thể làm được gì.
Vậy mà hôm nay, chính Si Yoon lại gọi điện, giọng hồ hởi mời cô đến nhà họ. Dù lòng ngổn ngang trăm mối, cô vẫn quyết định đưa Gwi Ri cùng đến.
Và giờ, nhìn thấy Do Yoon hôn lên má Si Yoon rồi bật cười vang, còn Si Yoon thì ngượng ngùng đỏ mặt nhìn cô, Hye Ryeon biết mình đã sai. Những lo lắng của cô hóa ra chỉ là nỗi sợ của một người chị quá yêu thương em mình mà thôi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.