Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 65

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 65

Nếu đèn trong nhà sáng, khả năng Si Yoon bước vào sẽ rất thấp. Vì thế Do Yoon chậm rãi rời khỏi nhà. Đêm đầu xuân vẫn còn vương chút hơi lạnh chưa tan. Anh dừng lại bên bức tường của ngôi nhà đối diện, nơi có thể nhìn rõ cửa chính nhà mình. Để tránh ánh mắt tò mò của người qua đường, Do Yoon nép mình sau chiếc xe đậu trái phép và cột điện, ánh nhìn hướng xuống con dốc dẫn lên nhà. Chính tại nơi này, Si Yoon từng đứng chờ anh. Và giờ Do Yoon đứng đây, lặng lẽ thay vào vị trí ấy.

Thời gian trôi qua, cái lạnh vẫn len lỏi vào da thịt dù đã khoác lớp áo dày. 

Ánh đèn đường màu cam yếu ớt đẩy lùi bóng tối, chỉ chiếu sáng một khoảng nhỏ xung quanh. Nhìn mặt đường nhựa đen bóng loáng dưới ánh sáng, Do Yoon dần trở nên nhạy cảm với mọi âm thanh xung quanh mình. Tiếng xe hơi, tiếng xe máy vang lên là anh lập tức ngoảnh đầu nhìn. Mỗi hơi thở anh phả ra đều hóa thành làn khói trắng mờ ảo trước mặt.

Liệu Si Yoon, khi đứng đây chờ anh, cũng mang tâm trạng như thế này không?

[“Đừng ủy mị nữa, về đi. Cậu biết người của tôi đang rải khắp đây mà.”]

Tin nhắn của Cheol Woo hiện lên. Do Yoon nhận ra, ngay cả việc anh đứng đây cũng đã được báo cáo cho cậu ta. Anh không hề cảm nhận được chút dấu hiệu bất thường nào, vậy mà chắc chắn người của Cheol Woo đang theo dõi đâu đó trong bóng tối, Nhưng anh không rời đi.

Bóng tối dày đặc dần tan ra để nhường chỗ cho ánh sáng. Như muốn chứng minh rằng mọi thứ đều có điểm dừng, bầu trời từ từ trút bỏ sắc xanh thẫm. Đến một lúc, anh không còn cảm thấy lạnh nữa. Mọi giác quan dường như tê liệt, cứ như anh đã chết, trong khi gió vẫn thổi không ngừng và bầu trời vẫn sống động, đổi màu liên tục.

Con phố im lìm của buổi sớm mai vắng lặng đến hoang vu. Sự tĩnh mịch ấy bị phá vỡ bởi tiếng bước chân khe khẽ. Từ xa vọng lại, âm thanh ấy dần gần hơn. Trong ánh sáng mờ mờ của bình minh, một bóng đen hiện ra trong tầm mắt. Hình dáng ấy ngày càng rõ nét theo thời gian. Tim Do Yoon bắt đầu đập nhanh hơn.

Người đó bước đi không nhanh không chậm, dừng lại trước cổng nhà anh. Sau một hồi do dự, người ấy nhập mật mã và bước vào trong. Do Yoon nhìn rõ cảnh tượng ấy mà vẫn không tin nổi. Cánh cổng khép lại, tin nhắn của Cheol Woo lập tức đến:

[“Quyết định đi.”]

Nếu giờ anh vào, anh sẽ gặp được Si Yoon. Không cần phải mạo hiểm tranh cãi ngoài đường nữa. Cậu đã tự quay về, anh chỉ cần giữ cậu trong nhà – đúng như anh từng mong muốn từ đầu, và giờ vẫn thế. Anh có thể để người của Cheol Woo luôn túc trực quanh đây, có vô số cách để ngăn cậu rời đi. Hoặc đơn giản hơn là giữ cậu mãi bên mình, dẫn cậu theo khắp nơi.

Hạnh phúc không?

Chắc chắn rồi. Anh sẽ được ngắm gương mặt ấy mỗi ngày, hít hà mùi hương mê hoặc ấy mỗi ngày, chạm vào làn da ngọt ngào và mềm mại ấy bất cứ lúc nào. Anh sẽ thấy cậu khóc, van xin và mỉm cười mơ hồ trong vòng tay mình, mãi mãi.

Nhưng còn Si Yoon thì sao?

Em ấy thì sao?

Do Yoon đứng im như tượng đá, chỉ ngước nhìn ngôi nhà của mình. Trong lúc anh còn do dự, cánh cổng bỗng bật mở. Si Yoon lao ra và bắt đầu chạy.

[“Đuổi theo.”]

Dù không trả lời tin nhắn trước đó, Do Yoon gõ nhanh hai từ ngắn gọn rồi chạy theo cậu. Tiếng bước chân dồn dập của Si Yoon hòa lẫn với tiếng chân anh trên con dốc. Nhìn cậu lao xuống như vậy, anh không khỏi lo lắng. Nếu ngã thì sao? Lần trước chân cậu bị thương cũng vì chạy trên con dốc này. Anh chỉ mong cậu bình tĩnh bước xuống như lần đầu, nhưng chẳng có cách nào truyền tải ý nghĩ ấy.

Ra đến đường lớn, bước chân Si Yoon mới chậm lại. Dù anh đi theo không xa, cậu vẫn không hề nhận ra. Tiếng thở dồn dập, vai nhỏ bé run lên từng nhịp, cậu dường như không kiểm soát được hơi thở của mình.

Bình minh ló dạng, dòng người sớm đi làm và muộn tan ca bắt đầu xuất hiện. Do Yoon hòa vào họ, biết rằng không chỉ mình anh mà người của Cheol Woo cũng đang quanh quẩn đâu đây. Qua cửa hàng tiện lợi, cậu rẽ vào con đường anh từng đi xe. Đến khu vực mà họ luôn mất dấu cậu, Do Yoon không khỏi căng thẳng.

Con đường chật hẹp như tổ kiến, phức tạp đến mức anh không dám bám sát vì sợ cậu phát hiện. Và rồi Si Yoon đi vào một nơi anh không ngờ tới – một con hẻm chẳng ai nghĩ là lối đi. Rác rưởi chất đống, đồ đạc mục nát, cậu thản nhiên bước qua tất cả. Do Yoon cao lớn và không quen thuộc nên liên tục vấp phải chướng ngại vật, phải cẩn thận từng bước.

Nỗi sợ dần len lỏi trong anh. Đối diện với sự thật mà anh từng phớt lờ, cảm giác tội lỗi và tự trách ngày càng chồng chất. Những nơi anh tưởng là đường thì bị chặn, những chỗ không ngờ lại có lối. Liệu thật sự có người sống ở đây sao? Những ngôi nhà cũ kỹ sắp sụp, tường và hàng rào loang lổ chữ “phá dỡ” đỏ chói. Tiếng bản lề rỉ sét kêu kẽo kẹt, tiếng kính vỡ rung lên trong gió, tất cả tạo nên một bầu không khí ghê rợn. Mùi hôi thối của thứ gì đó đang phân hủy trộn lẫn với hơi chết chóc khiến anh không tin nổi nơi này tồn tại. So với đây, trại trẻ mồ côi tồi tệ nhất anh từng biết cũng như khách sạn xa hoa.

Không giống anh lạc lối trong mê cung này, người của Cheol Woo dường như đã theo kịp cậu. Qua điện thoại, anh lần mò theo hướng dẫn của họ, mãi mới dừng lại trước một cánh cửa sắt nửa khép, có ba người đàn ông đứng đợi ở đó. Nhìn vào trong, hàm anh siết chặt. Lối đi hẹp đến mức chỉ một người lách qua được, với anh hay những kẻ to con kia thì phải nghiêng người mới vào nổi. Bên trong là bóng tối cùng với cánh cửa gỗ bong tróc sơn nâu cách vài bước.

Cánh cửa ấy trông như chỉ cần đá nhẹ là bung ra. Do Yoon đưa tay vào túi áo, nơi anh giữ bao thuốc lá – thói quen anh từng bỏ nhưng đã nhặt lại sau khi Si Yoon biến mất. Bao thuốc rỗng bị anh vò nát trong tay. Một người bên cạnh chìa điếu thuốc cho anh nhưng anh khẽ lắc đầu. Gặp Si Yoon trong tình trạng ám mùi thuốc lá sao? Anh chỉ lặng lẽ nhìn ba người kia phì phèo hút, trong ánh sáng ban ngày rõ ràng hơn khi mặt trời đã lên.

Bức tường mốc meo, cửa sổ nhỏ hở toang dán giấy báo vàng ố. Chuột chạy qua chân anh không biết bao lần. Tiếng ho khạc đờm, tiếng cửa sắt rỉ kêu, tiếng dép lê kéo lê – mọi âm thanh cuộc sống lẫn lộn. Nhưng không một tiếng động nào phát ra từ căn phòng trước mặt anh.

Do Yoon do dự chưa chạm vào cửa thì pheromone của Si Yoon tràn ra từ khe hở. Mới vừa nãy anh còn chẳng cảm nhận được gì. Nếu cậu để mùi hương nồng đậm thế này từ đầu, anh đã chẳng phải lạc lối. Si Yoon vốn ít tỏa pheromone, lại kiểm soát tốt, vậy mà giờ pheromone ấy đậm đến bất thường. Không còn chần chừ, Do Yoon giật mạnh cửa. Anh sững sờ, không chỉ vì cánh cửa dễ dàng bung ra mà còn vì cảnh tượng bên trong.

Gọi là nhà thì quá khiêm tốn: một góc bếp tồi tàn và một cánh cửa kéo xiêu vẹo dẫn vào không gian nhỏ xíu. Không cần tìm, Si Yoon đang co mình lại ở giữa căn phòng bừa bộn.

“…”

Ai đó phía sau anh tò mò nhòm vào, nhưng Do Yoon vẫn bất động. Căn phòng nhỏ đến mức anh không thể duỗi người nằm, lạnh hơn cả bên ngoài. Ở nơi không chút ấm áp ấy, anh nhận ra những món đồ biến mất từ nhà mình. 

Chúng được xếp tròn giữa phòng như chăn đệm, và Si Yoon nằm trên đó, cuộn tròn như thai nhi. Ánh nắng từ cửa sổ nhỏ rọi vào, chiếu lên tóc cậu, khiến gương mặt trắng bệch gần như trong suốt.

Do Yoon bước tới như bị mê hoặc. 

Lông mi dài phủ bóng đậm trên làn da không chút huyết sắc. Đôi mắt nhắm chặt, mũi cao, môi hé mở – ánh nhìn anh dừng lại trên gương mặt ấy. Nếu không nhờ pheromone nồng nàn và nhịp thở yếu ớt làm lồng ngực cậu khẽ động, anh có thể nghĩ cậu đã chết. 

Si Yoon ôm chặt chiếc áo ngủ của anh, vùi nửa mặt vào đó.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo