Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 67

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 67

“Dù có đi thì cũng để truyền xong dịch đã nhé.”

Người anh trai mà Si Yoon chỉ từng thấy trên TV giờ đang sống động trước mặt cậu. Anh còn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng – giọng nói trầm ấm, cử chỉ dịu dàng và vẻ ngoài cuốn hút đến lạ. Chú nhỏ hẳn đã rất nhớ anh. Khi cây kim trên mu bàn tay được rút ra, anh tự nhiên nắm lấy tay cậu, dùng sức vừa đủ để ấn vào chỗ y tá bảo cần giữ. Si Yoon bối rối, không biết phải làm gì với mình.

Hay là anh định đến một phòng bệnh khác nhưng lại nhầm vào đây? Anh nắm tay cậu, trong khi y tá chuẩn bị đặt lại dây truyền dịch vào cánh tay còn lại như thể đó là chuyện hiển nhiên, chẳng ai nói gì thêm. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Si Yoon cúi gằm mặt, chỉ dám chớp mắt liên hồi. “Sẽ hơi đau một chút nhé,” lời y tá vang lên làm cậu liếc nhìn chỗ kim đâm rồi bất giác đưa mắt ra ngoài cửa sổ.

Ơ? Sao lại…

Tháng Mười Hai thì làm gì có hoa nở thế kia. Chồi non cũng chẳng thể mọc được. Nhưng ngoài kia, thay vì vài chiếc lá khô héo bám hờ trên cành, Si Yoon lại thấy những tán lá xanh mướt lấp lánh. Bên cạnh còn có những bông hoa vàng rực rỡ. Đây là cảnh tượng chỉ có thể thấy vào mùa xuân.

“Ừm… người giám hộ của em là…”

Dù sao thì, cậu cần phải bảo anh rời khỏi đây trước khi chú lớn đến. Si Yoon vừa mở lời thì một nhóm nhân viên y tế ùa vào, nên cậu vội ngậm miệng lại.

Chuyện này thật không thể tin nổi.

Si Yoon vẫn ngồi trên giường bệnh, còn anh trai – Kim Do Yoon – ngồi trên chiếc ghế cạnh bên, tay cầm một đĩa dâu tây đỏ mọng hấp dẫn. Anh khẽ cử động, xiên một quả dâu bằng nĩa rồi đưa về phía cậu. Thấy bàn tay lớn ấy tiến gần, Si Yoon vô thức rụt tay lại.

Hôm nay không phải tháng Mười Hai, mà là tháng Ba.

Lịch treo tường, màn hình điện thoại của mọi người, và cả bản tin trên TV đều xác nhận rõ ràng: hôm nay là tháng Ba. Vậy thì cây cối và hoa ngoài kia cũng hợp lý. Nhưng…

Trong khoảng thời gian Si Yoon mất đi, Kim Do Yoon – anh trai cậu – xuất hiện. Anh nói rằng họ đang trong một mối quan hệ. Nhưng tại sao? Làm sao có thể chứ? Anh là anh trai cậu mà, điều đó không được phép. Vậy mà anh biết cậu là một omega lặn, biết chú nhỏ và chú lớn đã khiến cậu khổ sở ra sao, biết cả những điều mà chẳng ai để tâm đến.

Quan trọng hơn, anh nói rằng cậu đã đánh dấu với anh?

“Em không thích dâu tây à? Muốn tôi chuẩn bị món khác không? Em muốn ăn gì?”

Quả dâu tây vừa đưa tới khựng lại, anh nhìn thẳng vào mắt cậu, dịu dàng hỏi. Si Yoon vội lắc đầu. Bác sĩ, y tá và cả anh đều nói rằng họ thân thiết, rằng anh là người giám hộ của cậu. Chỉ có Si Yoon là không biết gì.

“Anh… là anh trai em mà.”

Cuối cùng cậu cũng thốt ra được câu nói đè nặng trong lòng. Nụ cười trên môi anh khẽ nhếch lên, làm những nếp nhăn nhỏ hiện ra dưới cằm.

“Không phải đâu. Trước đây tôi chưa kịp nói, nhưng em hiểu lầm rồi. Tôi sẽ sớm chứng minh cho em thấy nên đừng lo mấy chuyện kỳ lạ đó nữa. Cha mẹ em không phải Ha Jae Hyeon hay Choi Sung Wook. Dù họ có nói gì, giữa chúng ta không có vấn đề gì cả.”

“Ơ, không phải mà…”

Câu nói Si Yoon định giữ trong lòng bất giác bật ra.

“Si Yoon ngoan ngoãn tin lời tôi đâu rồi? Nếu em thế này, tôi phải cố gắng hơn nữa mới được.”

Do Yoon đứng dậy từ ghế rồi ngồi xuống mép giường. Si Yoon vội ngồi thẳng, định nhích sang bên để nhường chỗ, nhưng bàn tay anh đặt lên hông cậu, không cho phép khoảng cách giữa họ rộng ra. Bàn tay ấm áp và to lớn của anh chạm vào má cậu, vuốt ve nhẹ nhàng. Tim Si Yoon trở nên rạo rực. Khoảng cách gần hơn, một mùi hương đậm chất rừng sâu thoảng qua – đó là pheromone của anh.

“Giai đoạn đầu đánh dấu sẽ khiến em bất ổn và khó chịu hơn. Vài kết quả xét nghiệm chưa có, nên khi nào xong hết và truyền dịch hoàn tất, chúng ta sẽ về nhà.”

Bác sĩ và anh đều bảo Si Yoon nằm nghỉ ngơi, nhưng chiếc giường này chẳng khác nào đống gai đối với cậu. Chỉ khi nghe đến từ “nhà,” cậu mới gật đầu. Cậu muốn về nhà ngay lập tức.

“Nếu em chưa muốn ăn, hay là ngủ thêm một chút đi nhé?”

Anh vuốt má, xoa đầu cậu như cách anh đối xử với người mình yêu thương. Nhưng Si Yoon không quen. Chưa ai từng chạm vào cậu như vậy. Những điều chỉ thấy trên TV giờ liên tục xảy ra với cậu. Lời nói dịu dàng, cử chỉ ấm áp này là dành cho cậu sao? Quan trọng hơn, tại sao lại là Kim Do Yoon – anh trai cậu?

“Đừng nghĩ ngợi gì cả. Ngủ đi. Không cần cố nhớ lại đâu. Mất đi ba tháng trong đời em cũng chẳng sao cả. Tôi nhớ hết mọi thứ rồi. Có gì thắc mắc cứ hỏi, tôi sẽ trả lời tất cả.”

Anh đặt tay lên đầu cậu, ngón cái nhẹ nhàng xoa trán cậu lên xuống. Giọng nói trầm ấm vang bên tai, pheromone tươi mát như trong rừng sâu khiến Si Yoon dần chìm vào cơn buồn ngủ. Mí mắt cậu nặng trĩu.

Chắc là mơ thôi. Tất cả chỉ là một giấc mơ.

Làm sao mình dám mơ đến anh ấy…

Dù là mơ, cũng thật hạnh phúc.

Trước khi mí mắt khép chặt, Si Yoon vô thức mỉm cười.

***

“Này! Kim Do Yoon, cậu…”

“Tôi không nói để xin phép cậu. Tôi nói vì cậu cần biết đầu tiên và hiểu rõ nhất.”

Lời Do Yoon chẳng khác nào thông báo đơn phương. Ji Won sững sờ nhìn anh. Rồi anh ta chậm rãi nhẩm lại những gì vừa nghe. Đánh dấu, mang thai, và không phải ký ức sau khi rời nhà, mà Si Yoon hoàn toàn không nhớ gì từ lần đầu gặp anh.

Một đứa trẻ chẳng nhớ gì, sau khi xuất viện sẽ không về nhà cũ mà là một căn penthouse đắt đỏ mới mua? Căn penthouse đó từng gây xôn xao trên mặt báo một lần rồi.

“Cậu mua căn nhà đó vì…”

“Ừ.”

Tên điên này đúng là điên thật, nhưng cũng điên một cách tinh tế. Sau khi bảo Ji Won rằng sẽ tự xử lý chuyện của Si Yoon, anh im lặng gần một tháng. Ji Won tưởng mọi thứ đã qua, nhất là khi Do Yoon vẫn đều đặn đến công ty và tham gia các cuộc họp quan trọng. Anh ta nghĩ chỉ cần Do Yoon không gặp lại Ha Si Yoon là đủ, thế nên anh ta chẳng để tâm anh làm gì. Ai ngờ trong thời gian đó, Do Yoon đã chuẩn bị tất cả.

Ngôi nhà cao cấp Do Yoon đang ở đã có bảo mật tốt. Nhưng căn penthouse anh sắp chuyển đến… nói hay thì là bảo mật tối ưu, nói khác đi thì là nơi lý tưởng để giam giữ. Ngoại trừ người ngoài không thể vào, căn penthouse còn có thang máy riêng và bãi đỗ xe ngay cạnh nhà. Chẳng cần mở cửa ra sân, lên xe rồi rời đi như nhà thường. Có bảo mật nào hoàn hảo hơn thế không? Chẳng ai nhìn được vào bên trong tầng cao ấy trừ khi dùng máy bay không người lái.

Vậy mà tất cả những điều đó… đều là vì Ha Si Yoon, đúng lúc đó Ha Si Yoon lại mất trí nhớ? Dù mối quan hệ của hai người khá tốt, nhưng Ji Won biết nó không ổn định cho lắm. Phải nói là Si Yoon đang bị Do Yoon điều khiển bởi sự ám ảnh và chiếm hữu của anh Mối quan hệ đó gần như là sự ám ảnh một chiều của Do Yoon. Nghĩ đến đó, Ji Won rùng mình.

“Không phải chứ?”

“Choi Ji Won. Đã đánh dấu lại còn có con, giấu giếm sao được? Dù có ém nhẹm thì người ở bệnh viện cũng đã biết hết rồi, định bịt mắt lừa người đến bao giờ? Đừng nghĩ đến việc dùng tiền để bịt miệng phóng viên, chuẩn bị sẵn một kịch bản hợp lý đi. Nếu không thì tôi tự làm. Tôi luôn nói rồi, chuyện người khác bàn tán? Chỉ vài tháng thôi. Lúc đầu thì ồn ào náo nhiệt, nhưng chỉ cần thời gian trôi qua một chút là mọi chuyện sẽ lắng xuống. Chẳng lẽ cậu chưa từng trải qua chuyện này sao?”

“Cậu không nghĩ đến công ty à?”

“…Nếu cậu muốn, tôi có thể giao hết công ty cho cậu ngay hôm nay. Dù sao thì cũng không tránh khỏi việc có chút xáo trộn.”

Ji Won không thể rời mắt khỏi Do Yoon, người đang thao tác điện thoại di động và thờ ơ nói. Anh không muốn làm phiền giấc ngủ của Si Yoon, thậm chí anh còn không muốn để cậu nghe thấy cuộc trò chuyện này. Vì vậy cả hai đang nói chuyện trong xe của Ji Won. Nhưng ngay cả khi nói những lời kinh khủng như vậy, Do Yoon vẫn tiếp tục làm những việc khác. Và những việc đó liên quan đến việc chuyển nhà.

Đúng hơn là việc lấp đầy bằng những đồ vật hoàn toàn mới.

“Do Yoon à…”

“Kim Do Yoon, giám đốc công ty giải trí ba mươi ba tuổi, đánh dấu và khiến một đứa trẻ hai mươi mốt tuổi mang thai, chia tay thì tốt hơn sao? Hay là kết hôn và xây dựng một gia đình ổn định thì tốt hơn? Dù là công ty, hình ảnh hay bất cứ thứ gì. Và nếu có bài báo, đó không phải là thừa nhận hẹn hò. Mà là thông báo kết hôn.”

Ji Won định nói chuyện thêm một chút và hỏi về suy nghĩ cũng như kế hoạch tương lai của Do Yoon, nhưng sau khi Do Yoon nói lời cuối cùng như đóng đinh, anh đã xuống xe mà không đợi nghe câu trả lời của Ji Won. Ji Won ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Do Yoon. Điều anh ta mong muốn là một cuộc sống hạnh phúc và thoải mái cho Do Yoon. Anh ta muốn anh gặp được một người phù hợp, người mà anh thích và người đó cũng thích anh, rồi cả hai sẽ có một cuộc sống ngọt ngào…

“Ha, chết tiệt.”

Ngồi ở ghế lái và chỉ gõ vào vô lăng thì chẳng giải quyết được gì, nhưng Ji Won vẫn đập mạnh tay xuống vô lăng mấy lần.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo