Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 68

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 68

Si Yoon nắm chặt hai tay mình, chớp mắt nhìn người phụ nữ trung niên đang hỏi han xem cơ thể cậu có ổn không. Ngồi trong xe mà lên một chiếc thang máy kỳ lạ đã đủ khiến cậu ngạc nhiên, nhưng khi bước ra khỏi xe và đặt chân vào nơi này, Si Yoon như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác.

Không gian rộng mở ngập tràn ánh nắng rực rỡ. Nội thất ấm cúng và tinh tế đến mức Si Yoon không dám chạm tay vào bất cứ thứ gì vì sợ làm hỏng sự hoàn hảo ấy. Người phụ nữ nói mặt cậu trông hốc hác, hỏi xem cậu có muốn ăn gì không, nhưng Si Yoon chỉ khẽ lắc đầu. Người này là ai vậy? Trong chuỗi những gặp gỡ xa lạ và bất ngờ liên tiếp, người duy nhất mang lại cho cậu chút cảm giác thân thuộc là Do Yoon. Cậu quay đầu, tìm kiếm anh.

“Nơi này đúng là xa lạ với em. Tôi đã chuẩn bị nó như một món quà bất ngờ, nhưng không ngờ lại đưa em đến đây theo cách này. Còn đây là dì giúp việc, người chăm sóc ngôi nhà. Em chắc mệt rồi, đi tắm và thay đồ thoải mái trước nhé.”

Cánh tay anh luồn qua eo Si Yoon, nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Cảm giác ấm áp từ đỉnh đầu truyền xuống, cậu nhận ra anh vừa hôn lên tóc mình. Thật sự, có lẽ cậu và Kim Do Yoon đúng là một cặp đôi đã đánh dấu với nhau. Ngay cả người giúp việc trong nhà anh cũng đối xử với cậu bằng sự thân thiện và dịu dàng đến vậy.

Những giấy tờ xác nhận quan hệ huyết thống và các tài liệu anh đưa ra đã chứng minh rằng cậu và anh không có bất kỳ mối liên hệ máu mủ nào. Nhưng tại sao chú nhỏ lại không nói thật với cậu? Rồi chuyện chú lớn vô trách nhiệm nhặt cậu từ đâu đó và giao lại cho chú nhỏ cũng thật kỳ lạ. Có lẽ chú lớn từng nghĩ cậu là con ruột của ông ta. Ông ta lang thang bên ngoài, thỉnh thoảng về nhà ném lại vài đồng rồi đi, chẳng rõ làm gì. Với tính cách ấy, chắc chắn ông ta không sống tử tế hay đàng hoàng. Có thể ông ta đã gặp ai đó, bị lừa rằng Si Yoon là con mình rồi đẩy cậu cho chú nhỏ.

Vì tin lời ngon ngọt của chú lớn, chú nhỏ chỉ nhận lại nghèo đói, bạo lực và một đứa trẻ không rõ lai lịch như Si Yoon. Cậu nên biết ơn vì ít nhất họ đã nuôi cậu lớn lên sao? Dù sao, khi nghi ngờ về thân thế được giải đáp, điều tiếp theo khiến cậu bận tâm là mối quan hệ giữa cậu và anh.

Thật sự họ đã yêu nhau, đã hứa hẹn một tương lai cùng nhau sao? Tất cả đều được chứng minh qua những con số và dữ liệu khô khan. Pheromone thay đổi thế này, hormone biến động thế kia, và kết luận cuối cùng: Kim Do Yoon và Ha Si Yoon đã đánh dấu. Nhưng hơn cả những biểu đồ và dòng chữ trên giấy, pheromone tươi mát như cỏ xanh từ anh mang lại cho cậu cảm giác an toàn mãnh liệt hơn cả.

Mỗi khi ngửi thấy những mùi lạ, Si Yoon thường thấy buồn nôn và đau đầu, nhưng chỉ cần ở bên anh, mọi thứ đều tan biến. Bác sĩ nói đó là triệu chứng điển hình của một người vừa bị đánh dấu. Hơn nữa, khi đặt máy siêu âm lên bụng cậu, bác sĩ chỉ vào một vòng tròn đen trên màn hình và bảo đó là đứa bé.

Tại sao Si Yoon lại mất hết những ký ức này?

Gần như nép mình vào lòng Do Yoon, Si Yoon bước qua không gian rộng lớn như phòng khách. Khi cánh cửa đôi mở ra, cậu nhận ra đây là phòng ngủ. Anh đặt cậu ngồi lên chiếc ghế bập bênh cạnh giường rồi rời đi đâu đó. Chỉ đến lúc ấy, Si Yoon mới dám thở ra một hơi dài mà cậu đã nín nhịn từ nãy giờ.

Không cần đến gần cửa sổ, cậu vẫn có thể thấy khung cảnh thoáng đãng bên ngoài – những tòa nhà cao tầng và bầu trời xanh thẳm hiện ra rõ mồn một. Anh nói tất cả những thứ này đều thuộc về cậu, nhưng chẳng có gì trong số đó khiến cậu cảm thấy là của mình.

“Si Yoon.”

Đang mải nhìn ra ngoài, Si Yoon giật mình khi một bàn tay nắm lấy tay mình. Cậu đúng là kẻ đãng trí, lúc nào cũng mơ màng, chỉ khi ai đó chạm vào mới sực tỉnh. Lúc này cũng vậy, Do Yoon cúi xuống và nắm tay cậu, cậu mới nhận ra anh đang ở ngay trước mặt.

“Em thích không? Em từng nói không thích những nơi tối tăm và u ám, nên tôi đã cố gắng trang trí khác đi một chút.”

Si Yoon nhìn bàn tay anh bao trọn tay mình, khẽ gật đầu. Chỉ một cái chạm tay thôi mà tim cậu đã đập thình thịch, mặt nóng bừng. Cậu ngượng ngùng và bối rối, chẳng biết phải làm gì, đầu óc trống rỗng.

Cậu không nhớ ngôi nhà cũ mà cậu từng sống cùng anh nên chẳng thể so sánh. Chỉ biết gật đầu bảo thích, thích thôi. Và thật sự ngôi nhà này quá tuyệt vời. Anh khẽ đung đưa chiếc ghế cô ngồi, làm Si Yoon vô thức cắn chặt môi dưới.

“Những gì tôi làm, em đều thích à?”

Cậu lại gật đầu thật mạnh.

“Á…”

Từ khi tỉnh dậy ở bệnh viện, Si Yoon chỉ biết gật đầu hoặc trả lời ngắn gọn. Nhưng lần này, một tiếng kêu bất ngờ bật ra khỏi miệng cậu. Bàn tay anh vừa nắm tay cậu giờ luồn xuống nách rồi nhấc bổng cậu lên. Cảm giác lơ lửng giữa không trung khiến Si Yoon hoảng loạn giãy giụa, nhưng chỉ một thoáng sau, anh đã bế cậu như bế trẻ con, một tay đỡ lấy hông và đùi cậu. Vì sợ rơi, Si Yoon vội vòng tay ôm chặt cổ anh.

“Khi nào em mới trở lại thành Si Yoon líu lo nói cười đây?”

“Thả… ơ… anh, thả em xuống…”

Si Yoon ôm chặt cổ anh đến mức kéo đầu anh vào lòng, rồi giật mình vì hành động của mình và vội buông ra. Nhưng vừa thả tay, cậu lại mất thăng bằng nên đành ôm anh lần nữa. Thấy cậu luống cuống, anh bật cười thành tiếng, khiến cả người cậu rung lên theo. Si Yoon lúng túng, không biết phải làm sao.

Trong lúc Si Yoon còn đang bối rối, anh đã bế cậu vào phòng tắm nối liền với phòng ngủ. Khi anh đặt cậu ngồi lên bồn rửa mặt, Si Yoon mới thở phào nhẹ nhõm. “Để tôi tắm cho em nhé?” – câu nói của anh khiến cậu hoảng hốt, nhưng may thay, anh chỉ dặn cậu tắm cẩn thận rồi rời đi.

Ở bệnh viện, anh cũng chăm sóc cậu chu đáo, đối xử gần gũi với cậu. Có lẽ họ từng thân thiết đến mức anh thoải mái trêu đùa cậu như vậy. Cởi đồ và bước vào buồng tắm, Si Yoon cúi nhìn cơ thể mình. Vẫn gầy gò như trước, nhưng những vết bầm tím hay vết thương từng xuất hiện thường xuyên giờ không còn nữa.

Chỉ còn một vết sẹo dài trên mắt cá chân. Ở bệnh viện, họ nói đó là do một chiếc đèn ngủ bằng thủy tinh đổ vỡ gây ra. Chắc hẳn là chuyện lớn, nhưng Si Yoon chẳng nhớ gì cả. Những ký ức đã mất, cậu chỉ có thể nghe lại từ anh. Chú nhỏ qua đời, cậu đến tìm anh để đưa chiếc vòng tay, rồi họ quen nhau, nhanh chóng trở thành người yêu và cùng mơ về tương lai.

Si Yoon thật sự có kết hoạch gặp anh để đưa chiếc vòng của chú nhỏ, nên chuyện gặp gỡ là hoàn toàn có thể. Anh luôn dịu dàng và thân thiện với cậu, nhưng dù cảm thấy thoải mái bên anh, Si Yoon vẫn không khỏi bất an. Không thể cứ mãi như thế này. Dù không nhớ gì, cậu cũng phải đáp lại anh bằng sự gần gũi và ấm áp như anh dành cho cậu.

Dòng nước ấm chảy xuống, nhưng đầu óc nhỏ bé của Si Yoon vẫn rối bời. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ thân thiết với ai đó đến vậy. Hơn nữa, việc mọi người cẩn thận chăm sóc cậu vì cậu mang thai thật xa lạ. Cậu không tin nổi trong bụng mình thực sự có một sinh linh.

Si Yoon chẳng thay đổi gì cả… Cậu vẫn dừng lại ở khoảnh khắc chú nhỏ qua đời, nhưng mọi thứ quanh cậu đã đổi thay quá nhiều. Tắm xong, mặc bộ pyjama mềm mại đã được chuẩn bị sẵn, Si Yoon nhìn mình trong gương.

Cậu, trong một nơi thế này, mặc quần áo êm ái thế này sao… Lau khô tóc bằng khăn, Si Yoon bước ra ngoài và lập tức bị Do Yoon kéo đến ngồi trước bàn trang điểm. Cậu chưa từng bôi kem dưỡng lên mặt hay cơ thể, nhưng theo lời anh, cậu phải thoa mấy lớp lên mặt. Anh hỏi cậu có bôi kem dưỡng thể chưa, Si Yoon lắc đầu rồi hoảng hốt lùi lại khi anh bảo sẽ bôi cho cậu ngay bây giờ. Cậu vội vã hứa lần sau sẽ tự làm, lúc ấy anh mới chịu dừng lại.

Giờ đây Do Yoon đứng sau cậu, dùng máy sấy hong khô tóc. Gió ấm và bàn tay vuốt tóc khiến vai cậu cứ co lại. Dù hành động của cậu có thể làm anh khó chịu, anh chẳng hề bận tâm. Cậu còn được ăn bữa cơm nóng hổi do dì giúp việc chuẩn bị.

“Xin lỗi anh.”

Tắm rửa xong, ăn uống no nê và tiễn dì giúp việc ra về, Si Yoon ngồi thẫn thờ trên sofa phòng khách. Khi Do Yoon mang hai ly nước đến ngồi cạnh, cậu mới mở lời.

“Hử?”

“Vì em không nhớ gì. Và vì em vẫn chưa tin được…”

“Em không nhớ hay không tin thì cũng chẳng sao cả. Em lúc nào cũng ngạc nhiên, hoảng hốt, xin lỗi rồi chạy trốn. Đó là đặc sản của Si Yoon mà. Tôi sẽ lại tán tỉnh em một lần nữa vậy.”

Anh mỉm cười, chạm nhẹ vào mũi cậu. Si Yoon khẽ cắn môi dưới. Đúng như lời chú nhỏ, anh thật tuyệt vời, dịu dàng và ấm áp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo