Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 70

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 70

“Si Yoon.”

“Ư… Ưm… Ư ư…”

Do Yoon không phải không biết rằng khoái lạc mãnh liệt này là quá sức với Si Yoon—một người vốn chẳng ổn định về thể lực lẫn sức khỏe. Nhưng khoảnh khắc đối diện với Si Yoon đứng lặng lẽ trong không gian mới mà anh vừa tạo dựng, việc kìm nén dục vọng bùng cháy trong lòng chẳng phải điều dễ dàng.

Ánh mắt cậu chẳng phải là sự ghét bỏ, oán hận hay trách móc anh.

Tất cả đều mới mẻ và lạ lẫm với cậu. Đôi mắt trong veo ấy ánh lên sự tò mò xen lẫn chút cảnh giác, nên Do Yoon không thể để cậu đứng đó một mình như thế. Anh sợ rằng, dù đặt cậu ở đâu, dù ôm cậu trong tay, Si Yoon cũng có thể biến mất như chưa từng tồn tại.

Có phải vì anh đã từng mất cậu một lần?

Hay vì cậu là người anh đã đánh dấu?

Người ta nói rằng sau khi đánh dấu, các alpha sẽ tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn, nhưng với Do Yoon, điều đó dường như không đúng. Chỉ khi ôm Si Yoon vào lòng, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Không phải ảo ảnh. Một cơ thể nhỏ bé mang hơi ấm yếu ớt đã thực sự nằm gọn trong vòng tay anh. Khi anh vùi mũi vào hõm cổ cậu, mùi vani nhè nhẹ thoảng qua, vừa quen thuộc vừa khiến anh nhớ nhung, làm tim anh rung lên. Dù Si Yoon không đáp lại cái ôm của anh, chỉ cần cậu không đẩy anh ra, Do Yoon đã cảm thấy rất vui rồi.

Và việc tìm đến đôi môi cậu là bản năng tự nhiên nhất. Anh khao khát nhiều hơn, nhưng ban đầu chỉ định dừng lại ở một nụ hôn để thỏa mãn chính mình. Thế nhưng, chính Si Yoon đã khơi dậy ngọn lửa trong anh. Dù mất đi ký ức, cậu vẫn như nhớ những đêm họ từng bên nhau. Tiếng rên rỉ đầy kích thích, cơ thể nhỏ bé chủ động cọ vào anh. Đẩy cậu ra trong khoảnh khắc ấy là điều không thể đối với Do Yoon.

Nhưng anh cũng chẳng thể thỏa mãn theo cách mình muốn. Trước hết, anh cần xoa dịu cậu—dục vọng trong sáng và chân thật ấy, khi Si Yoon liên tục kéo tay anh về phía hạ bộ của mình trong cơn phấn khích.

Cuối cùng, anh không thể cưỡng lại cái lỗ nhỏ đang co bóp đòi hỏi, chảy ra thứ dịch vani dâm đãng ấy. Ba ngón tay luồn vào trong mới giúp cậu phần nào thỏa mãn, tiếng rên rỉ mệt mỏi hòa cùng nụ cười ngái ngủ làm Do Yoon phải nghiến chặt răng để kiềm chế. Sau một hồi khóc cười trong lòng anh, Si Yoon phun ra chất lỏng trong suốt từ cả phía trước lẫn phía sau rồi ngất đi như kiệt sức, chìm vào giấc ngủ sâu.

Sợ rằng tắm rửa sẽ làm cậu hạ nhiệt độ mà cảm lạnh, Do Yoon dùng khăn ấm lau sạch cơ thể Si Yoon, thay cho cậu bộ đồ ngủ mới rồi đặt cậu lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính. Chỉ khi ấy, anh mới chậm rãi thở ra một hơi dài mà anh đã kìm nén bấy lâu.

Từ khoảnh khắc đầu tiên gặp Si Yoon đến giờ phút này, mọi thứ như cơn lốc xoáy qua tâm trí anh. Dục vọng muốn xâm nhập vào cơ thể của omega đã đánh dấu vẫn giam cầm anh. Sau khi nắm chặt dương vật của mình, tắm nước lạnh để giải tỏa rồi phóng thích tinh dịch, Do Yoon vẫn chẳng dám nằm xuống cạnh cậu ngay lập tức.

Anh chọn ngồi trên chiếc ghế cách giường một khoảng, thay vì nằm chung hay thậm chí ngồi lên mép giường nơi Si Yoon đang ngủ.

Mất trí nhớ sao…

Bác sĩ cho rằng vấn đề không nằm ở não bộ mà nghiêng về yếu tố tâm lý nhiều hơn. Si Yoon không nhớ bất cứ điều gì từ khi Ha Jae Hyun qua đời, ngôi nhà bị thiêu rụi, cho đến khi mọi việc sau tai nạn được giải quyết. Cậu nhìn anh như nhìn một người nổi tiếng xa lạ, quan sát mọi thứ xảy ra quanh mình với góc nhìn của một kẻ ngoài cuộc.

Cậu không lớn tiếng, cũng chẳng đặt nhiều câu hỏi.

Những lúc cần trả lời, cậu chỉ đáp ngắn gọn, không chủ động nói thêm hay tỏ ra muốn hiểu rõ tình cảnh của mình. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn mọi người ra vào phòng bệnh bằng đôi mắt trong veo, bao gồm cả anh.

Có lẽ trong sự tĩnh lặng ấy, cậu nghe ngóng những câu chuyện giữa mọi người, những lời bác sĩ nói về tình hình hiện tại rồi tự mình suy đoán và nắm bắt mọi thứ. Với Si Yoon sau khi nhớ lại tất cả, đây có thể là tình cảnh tồi tệ nhất, nhưng đó lại là một ân huệ trời ban với Do Yoon.

Vì tất cả có thể bắt đầu lại từ đầu.

Hơn nữa, theo lòng tham của anh, việc đánh dấu đã hoàn tất, thậm chí cả chuyện đứa con mà anh không dám tin là có thật. Mọi thứ đều nghiêng về phía anh. Nói rằng họ là đôi tình nhân yêu nhau, đã đánh dấu và sắp có con chẳng phải chuyện khó.

Chỉ mình anh biết sự thật chính xác.

Ji Won, Min Woo hay người phụ nữ tên Jang Hye Ryeon—người từng gọi Si Yoon là Min Jae và chăm sóc cậu một thời gian—đều không thể phản bác lời anh. Điều đó là hiển nhiên, vì họ chẳng có cách nào khác.

Khi Si Yoon hỏi tại sao không ai xung quanh biết chuyện của họ, Do Yoon chỉ mỉm cười nhạt. “Cậu không biết tình cảnh của tôi sao? Làm sao tôi công khai chuyện tình cảm được?”—chỉ một câu nói là đủ. Hơn nữa, Min Woo và Ji Won dù có bất an hay nghi ngờ, chẳng phải họ cũng biết anh và Si Yoon đang sống chung sao? Người quản gia cũng vậy.

Dù lòng anh có thối rữa đến đâu, dù anh mang tội với Si Yoon lớn thế nào, hình ảnh một alpha đứng đắn, hoàn hảo và lịch lãm mà anh xây dựng từ nhỏ giờ đây phát huy tác dụng một cách tuyệt đối.

Chỉ là cho đến khi lén lút ôm Si Yoon—người đã biến nhà anh thành tổ của một Omega—ra khỏi đó, anh vẫn không biết sức khỏe cậu lại tệ đến vậy. Cậu vốn gầy gò và ăn uống ít ỏi, nên khi ôm cậu nhẹ như lông hồng, anh chỉ nghĩ đó là bình thường. Cơ thể cậu rũ xuống trong tay anh, anh tưởng cậu chỉ mệt mà ngủ say. Hơi thở yếu ớt, cơ thể hơi lạnh. Anh cứ ngỡ cậu chỉ đang chìm vào giấc ngủ sâu sau cơn kiệt sức.

Chỉ khi đến bệnh viện, anh mới biết rằng Si Yoon có thể ra đi bất cứ lúc nào. Nhiệt độ cơ thể thấp, huyết áp thấp, thiếu máu, tình trạng dinh dưỡng mất cân bằng càng tệ hơn vì thai kỳ. Nhưng điều nghiêm trọng nhất là khoảng thời gian dài cậu xa cách alpha đã đánh dâus mình.

Chuyển đến khu đặc biệt dành cho alpha và omega, Do Yoon không rời Si Yoon dù chỉ một phút. Anh phải liên tục cung cấp pheromone để ổn định cậu. Những mạch máu yếu ớt không chịu nổi ống truyền dịch quá lâu, buộc nhân viên y tế phải thay đổi vị trí liên tục. Nhìn Si Yoon ngủ nhiều hơn tỉnh, Do Yoon từng muốn từ bỏ đứa bé, nhưng đó không phải điều anh có thể quyết định. Cậu không đủ sức để phẫu thuật, chỉ còn cách tự mình vượt qua.

Trong những ngày cùng cậu trong phòng bệnh, Do Yoon không ngần ngại quyết định chuyển nhà. Nếu việc mất trí nhớ giúp cậu thoải mái hơn, anh sẽ loại bỏ mọi thứ có thể gợi lại ký ức cũ.

Vì thế, thay vì ngôi nhà trên đồi đầy ký ức đau thương, anh vội vã đưa cậu đến căn penthouse mới chuẩn bị. Không cần đặt người canh gác trước cửa, mọi lối vào đây đều được kiểm soát nghiêm ngặt. Đi xe phải qua phòng quản lý, đi bộ thì phải để lại thông tin cá nhân và được sự đồng ý từ cư dân.

Dù có đột nhập, kẻ đó cũng phải vượt qua hàng chục camera từ cổng vào đến cửa penthouse. Với mức độ bảo mật này, không cần đến sự hỗ trợ của Cheol Woo, nhưng đội bảo an của tòa nhà đã có ba người của cậu ta trà trộn sẵn.

Quần áo, giày dép và cả những món đồ mà lần trước anh vì sự ích kỷ và sợ hãi mà không mua cho Si Yoon, giờ đây đều được sắm đầy đủ. Ngay khi vào penthouse, anh đưa cậu chiếc điện thoại cậu từng dùng, thẻ ra vào và một chiếc ví đầy tiền mặt cùng thẻ tín dụng.

Nhớ đến đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt lúng túng không biết làm gì, Do Yoon khẽ bật cười.

Chỉ cách đây một giờ, cậu còn khóc lóc và bám víu vào anh, ngập trong khoái lạc mà thở hổn hển. Giờ đây cậu nằm đó, thở đều đặn, ngủ say như một đứa trẻ vô tư. Mới lúc trước còn nhìn anh bằng đôi mắt ướt át, rên rỉ rằng “cái này không đúng”, đòi anh “đưa thứ khác vào”, giờ lại bình yên đến lạ.

Cách hiệu quả nhất để alpha và omega trao đổi pheromone là qua quan hệ tình dục. Với omega luôn cần pheromone từ alpha, việc tiếp nhận trực tiếp tinh dịch hay dịch cơ thể là giải pháp tối ưu.

Thông thường người ta không đánh dấu nếu không cần thiết, nhưng trong trường hợp xảy ra vấn đề với người đã đánh dấu, bệnh viện thường khuyến khích quan hệ tình dục. Tuy nhiên với tình trạng bất ổn của Si Yoon, bác sĩ khuyên anh tránh những hành động quá mạnh hay trực tiếp. Những suy nghĩ ấy làm đầu óc Do Yoon rối bời.

Vì vậy anh chọn cách không xâm nhập, chỉ dùng tay để xoa dịu cậu, đổ vào cậu lượng pheromone lớn đến mức khiến cậu kiệt sức mà ngủ thiếp đi. Thực ra khi hôn cậu ở phòng khách, anh chỉ định thỉnh thoảng tắm cậu trong pheromone, nhưng mọi thứ đã đi quá xa. Đến mức này, anh tự nhủ rằng việc để cơ thể quấn quýt thế này cũng không sao đâu.

“Ổn thôi, phải không, Si Yoon?”

Dù tự nhủ rằng mình đặt Si Yoon lên hàng đầu, lòng tham của anh vẫn lộ rõ. Do Yoon cười khẩy, giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian tĩnh lặng. Những điều phức tạp, khó khăn, đau đầu ấy, chỉ mình anh gánh là đủ. Anh mong Si Yoon mãi mãi không biết gì. Suốt đời. Vĩnh viễn. Không biết sẽ tốt hơn.

Những gì anh gây ra, anh sẽ ở bên cậu cả đời để chuộc lỗi, phải không? Giờ đây anh chỉ muốn Si Yoon thoát khỏi mọi đau khổ, khó khăn và gánh nặng. Anh tin mình có thể làm được điều đó.

“Ừ, sẽ ổn thôi. Mọi thứ chỉ cần bắt đầu lại như lần đầu. Chỉ toàn những điều hạnh phúc và tốt đẹp…”

Nhìn gương mặt say ngủ của Si Yoon, Do Yoon khẽ thì thầm, trên mặt anh hiện lên một biểu cảm khó diễn tả thành lời.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo