Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 71

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 71

“Ưaaa…”

Si Yoon nuốt chặt tiếng hét trong lòng, hai tay vội vàng che lấy phần dưới gương mặt mình. Ngay trước mắt cậu, gần đến mức không thể gần hơn, là Kim Do Yoon. Trên chiếc giường lớn trong căn phòng ngủ được bài trí tinh tế, cậu tỉnh dậy trong vòng tay anh. Trên đời này có bao nhiêu người được trải qua cảm giác mở mắt và thấy mình nằm trong lòng Kim Do Yoon như thế?

Không phải chỉ đơn giản là cùng ngủ trên một chiếc giường. Cậu còn đang gối đầu lên cánh tay anh, cơ thể dán chặt vào anh như hòa làm một. Cánh tay cậu gối lên quấn quanh người cậu, ôm chặt lấy phần thân trên, như không muốn rời xa dù chỉ một khắc.

Thật sự là một sự thân mật mà chỉ có tình nhân, hay thậm chí là vợ chồng, mới có thể trải qua. Khi mở mắt trong tư thế ấy, Si Yoon cảm nhận rõ trái tim mình đập thình thịch, nhanh đến mức cậu sợ rằng nhịp đập ấy sẽ vang đến tai anh. Cậu khẽ nhích người ra, cố tách phần thân trên đang áp sát anh để giữ chút khoảng cách.

Từ lúc tỉnh dậy trong bệnh viện cho đến khi đến ngôi nhà này hôm qua, cậu vẫn không thể tin nổi rằng mình và anh là một đôi tình nhân. Mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, anh luôn nở nụ cười dịu dàng, đối xử với cậu bằng sự ân cần ấm áp, và mỗi khi cậu chìm vào giấc ngủ rồi tỉnh lại, anh luôn ở đó, bên cạnh cậu. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.

Mỗi lần có sự tiếp xúc cơ thể, cậu cứng đờ người vì ngượng ngùng, trong khi anh lại tự nhiên đến lạ. Ôm cậu, vòng tay qua eo cậu và hôn nhẹ lên trán hay mái tóc cậu. Những cử chỉ thân mật ấy với Si Yoon là xa lạ nên cậu lúng túng không biết phải làm sao cả, nhưng với anh, chúng dường như là điều quen thuộc đến mức chẳng cần suy nghĩ.

Dù trong quá khứ đã mất mà anh kể lại, cậu và anh từng có mối quan hệ sâu đậm đến thế nào, thì với cậu bây giờ, Kim Do Yoon vẫn chỉ là một người xa lạ. Anh là người mà cậu chỉ từng thấy qua màn hình và nghe qua lời kể của chú nhỏ, là một người chẳng có chút liên kết nào với cậu trong ký ức còn sót lại.

Vậy mà anh lại là người giám hộ của cậu.

Không chỉ là người giám hộ, mà còn là tình nhân?

Trước khi cậu kịp lặp lại câu chuyện khó tin ấy trong đầu, ký ức về nụ hôn đêm qua trong phòng khách và những gì diễn ra sau đó ùa về, làm mặt Si Yoon đỏ rực như quả cà chua chín mọng.

Cậu đã thấy bằng chứng rằng mình và Kim Do Yoon đã đánh dấu, rằng trong bụng cậu có một sinh linh nhỏ bé. Thậm chí cậu còn nghe được nhịp tim của đứa bé. Nhưng tất cả vẫn như một giấc mơ không thật. Để đánh dấu và có con, hẳn phải trải qua một quá trình tự nhiên, thân mật đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng làm sao cậu dám nghĩ rằng mình và anh… với Kim Do Yoon…

Những điều mà ngay cả trong tưởng tượng cậu cũng không dám vẽ ra lại thực sự xảy ra. Anh thực sự đã hôn cậu, chạm vào cậu… Hai tay đang che phần dưới gương mặt giờ vội vã đưa lên bịt kín mắt cậu.

Điên rồi. Thật sự điên rồi.

Đứng trước Do Yoon đang say ngủ, Si Yoon chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, đến mức nước bọt trong miệng cũng không nuốt nổi. Một cảm giác kỳ lạ làm cậu cắn chặt môi dưới.

Có điều gì trên đời tự nhiên như hơi thở không? Vừa nãy cậu còn chẳng nhận ra mình đang thở, chẳng thấy bất tiện hay khó chịu gì. Nhưng bây giờ giữa trán cậu nhăn lại. Đột nhiên mọi mùi hương trên đời như cùng lúc ùa vào mũi cậu—từ những mùi mạnh mẽ và kích thích, đến những hương thơm nhạt nhòa mà bình thường cậu chẳng thể nhận ra. Đầu óc cậu quay cuồng, choáng váng.

Mùi hương mạnh nhất là pheromone của anh, mùi rừng cây tươi mát. Nhưng ngay khi cậu nhận ra một chút mùi tanh nồng, khó chịu lẫn trong đó, cơ thể cậu lập tức phản ứng. Vừa nãy còn cẩn thận để không làm phiền anh, giờ đây cậu bất chấp tất cả, hất mạnh cánh tay anh đang quấn quanh mình ra khỏi cơ thể.

Một tay bịt miệng, cậu lăn khỏi giường như sắp ngã, tiếng “Ức…” bật ra từ cổ họng. Cậu cố kìm lại nhưng không thể. Loạng choạng băng qua phòng ngủ, Si Yoon lao vào phòng tắm gần nhất.

Ngã quỵ trước bồn cầu, cậu phát ra những âm thanh khổ sở. Cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày khiến cả người cậu run rẩy. Dù âm thanh khó chịu vang lên, cậu cũng chẳng thể kiểm soát nổi.

Si Yoon nghĩ rằng nếu nôn hết những gì làm mình khó chịu ra ngoài thì mọi thứ sẽ dễ chịu hơn. Cậu buồn nôn liên tục nhưng chẳng có gì thoát ra được.

“Ức… Ư ức…”

Sau vài lần nôn khan, Si Yoon nhổ ra chút chất lỏng màu vàng, nước mắt lăn dài trên khóe mắt.

“Em ổn không?”

Cậu tưởng nếu nôn thêm chút nữa sẽ khá hơn, nhưng cơ thể kiệt sức chỉ rũ xuống. Khi bàn tay ấm áp vuốt ve lưng cậu kèm theo giọng nói dịu dàng vang lên, Si Yoon vội úp mặt vào cánh tay mình. Anh đã tỉnh rồi.

Đúng là suy nghĩ nông cạn. Dù xa thế nào, đáng lẽ cậu phải chạy ra ngoài phòng ngủ. Không chỉ làm anh tỉnh giấc mà còn để anh thấy bộ dạng thảm hại này. Si Yoon chỉ muốn chui xuống đất cho xong.

Trong tình cảnh chỉ nên để anh thấy những điều tốt đẹp, dáng vẻ hiện tại của cậu lại tệ hại đến mức không thể tệ hơn. Hành động thì đã đành, nhưng âm thanh cậu phát ra chắc hẳn khó chịu đến thế nào.

Cậu muốn nói “Em ổn”, nhưng đầu óc quay cuồng, trước mắt tối sầm, những đốm sáng như sao trôi nổi lềnh bềnh. Cậu muốn vươn tay đẩy anh ra, nhưng chẳng còn sức để nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.

“Thế này thì khổ quá…”

Bàn tay to lớn và ấm áp vẫn không ngừng xoa lưng cậu. Cậu xấu hổ, ngượng ngùng, cơ thể chẳng chịu nghe lời, nhưng nước mắt thì cứ tuôn rơi không ngừng.

Nếu bảo anh đi, chắc anh sẽ đi thôi phải không?

Cậu chẳng biết anh yêu thích điều gì ở mình, nhưng rõ ràng nơi này không thuộc về cậu. Khi đau ốm, cậu phải vận động mới khá lên được—dù đầu đau hay tay chân mỏi, chỉ có cử động mới giúp cậu hồi phục. Nhưng giờ cậu chẳng thể nhúc nhích. Bình thường mắt tối sầm thì chỉ cần một lúc sẽ sáng lại, nhưng lần này mọi thứ diễn ra chậm hơn hẳn.

“Em… ổn…”

Cậu khó nhọc mở miệng, nhưng khi cảm giác khó chịu lại trào lên từ trong bụng, Si Yoon mím chặt môi.

“Em súc miệng bằng nước muối được không?”

Đang thở hổn hển, cậu chậm rãi ngẩng đầu khi cảm nhận chiếc cốc nhựa được đặt vào tay mình. Mùi tanh tưởi vừa hành hạ cậu đã biến mất từ bao giờ. Dạ dày tưởng chừng sẽ chết nếu không nôn hết ra, giờ cũng không còn quá dữ dội như ban đầu.

Gượng gạo súc miệng bằng nước muối, cậu chẳng biết từ lúc nào đã nằm gọn trong vòng tay Do Yoon. Muốn cảm ơn anh, hay lo lắng rằng anh sẽ ghét mình, đều là xa xỉ với một Si Yoon đang kiệt sức.

Được đưa trở lại chiếc giường mà cậu vừa lao ra, chăn được kéo lên tận cổ, đôi mắt cậu vẫn nhắm chặt.

“Tôi sẽ chuẩn bị món gì đó nhẹ nhàng và dễ ăn. Giờ em thấy thế nào rồi?”

Giọng anh vang lên khi bàn tay anh vuốt tóc cậu, Si Yoon khẽ gật đầu thật nhẹ.

“Nghỉ thêm chút nữa nhé, đến khi tôi chuẩn bị xong.”

Cảm giác như một làn gió xuân dịu nhẹ vuốt ve từ đầu đến chân cậu. Mùi hương tươi mát bao quanh, và Si Yoon nhận ra đó là pheromone của anh—một thứ cậu thường cảm nhận trong bệnh viện.

Lời bác sĩ chợt ùa về trong tâm trí. Vì bị đánh dấu, omega sẽ tìm thấy sự bình yên trong pheromone của alpha đã gắn kết với mình. Và omega cần pheromone ấy suốt đời. Cậu không hiểu anh nghĩ gì mà lại đánh dấu với cậu. Dù nghĩ thế nào, cậu và anh cũng chẳng hợp nhau chút nào. Nhưng khi được bao bọc bởi pheromone của anh, sự khó chịu trong bụng tan biến, nỗi đau cơ thể cũng dịu đi. Liệu có thật vậy không?

Dù vậy, anh không thể mãi ở bên cậu. Anh có công việc, có những người cần anh… Cuối cùng cậu lại trở thành gánh nặng cho người khác, như từng là với chú nhỏ và chú lớn vậy.

Giờ đây anh muốn cậu nằm nghỉ trên giường nên cậu ngoan ngoãn làm theo, nhưng lòng cậu như ngồi trên đống lửa. Cơ thể vừa nãy còn khổ sở trong phòng tắm giờ đã dần ổn hơn. Không ngủ mà cứ nhắm mắt mãi thì cũng không phải phép, nên Si Yoon từ từ mở mắt.

Ánh mắt cậu chạm phải anh. Anh đang ngồi trên mép giường và nhìn xuống cậu, tay vuốt tóc và chạm vào má cậu. Dù có ốm đau, chưa từng ai chăm sóc cậu thế này.

Chưa từng có ai bế cậu đi, đắp chăn cho cậu, vuốt tóc cậu hay nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng. Vậy mà anh lại làm tất cả những điều ấy.

‘Đau cái gì mà đau. Đau thì đã sao nổi tao? Nhìn cái mặt mày là tao muốn nổ tung cái đầu. Gì? Sao! Thì làm sao. Nhìn tao thế thì cơm ra à, tiền ra à? Biến ngay. Cút khỏi mắt tao!’

Giọng chú nhỏ đột nhiên vang lên trong đầu. Si Yoon vội mở miệng.

“Xin lỗi.”

Chỉ thoáng chạm mắt với anh, cậu lập tức nhìn đi chỗ khác, lời xin lỗi bật ra trước tiên. Cậu không muốn làm anh phật lòng. Muốn biến mất khỏi mắt anh ngay lập tức, nhưng trước tiên phải rời khỏi giường đã. Dùng hai tay chống lên, cậu ngồi dậy, cúi gằm đầu.

“Em sẽ không thế nữa.”

Hai tay cậu chắp lại phía trước.

“Em ngồi dậy được chưa?”

‘Chẳng kiếm được đồng nào, chẳng làm được cái gì ra hồn. Đồ sâu mọt đáng nguyền rủa. Cơm này là cho người ăn à? Miệng mày nuốt được cái thứ này hả? Biến! Sao chẳng có cái gì làm cho ra hồn thế! Có chỗ nào dùng được thì còn đỡ… Học hành cái gì. Ra ngoài kiếm tiền đi, đồ khốn!’

Giọng anh hòa lẫn với tiếng chú nhỏ vang lên trong đầu cậu. Liệu đó có phải là suy nghĩ thật của anh không? Cậu phải tìm cách làm gì đó, phải chứng minh giá trị của mình để anh bớt ghét cậu hơn.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo