Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 78

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 78

Do Yoon một tay giữ vô lăng, tay còn lại che nửa dưới khuôn mặt, nhân lúc đèn đỏ khẽ liếc sang Si Yoon. Si Yoon còn nhìn anh lúc đặt câu hỏi, nhưng giờ cậu lại cúi đầu, ngón tay khẽ búng tách, dáng vẻ im lặng đến lạ.

Đó là tư thế cậu thường làm khi bất an và lo lắng hoặc khi chẳng có gì để nói.

“Tôi muốn em ở bên tôi. Nếu tôi chưa hiểu rõ lòng em thì ít nhất là đến khi em biết mình nghĩ gì và quyết định được điều gì đó.”

Sợ im lặng kéo dài sẽ làm Si Yoon lại bất an, Do Yoon cẩn thận chọn từng lời. Anh chẳng biết câu trả lời của mình có làm cậu hài lòng không, nhưng Si Yoon khẽ gật đầu rồi quay mặt ra cửa sổ, chẳng nhìn anh nữa.

***

Ăn, ngủ, nghỉ ngơi.

Si Yoon chưa từng sống một cuộc đời như thế này nên không thể quen nổi. Khi mới đến ngôi nhà này, cơ thể cậu rất mệt mỏi và nặng nề, lúc nào cũng trong trạng thái buồn ngủ. Nhưng dạo gần đây, mỗi ngày lại như dài lê thê không dứt.

Chẳng ai bảo cậu phải làm gì, mà có muốn tìm việc để làm cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nhà cửa sạch sẽ đến mức cậu chẳng cần động tay, vừa mới lảng vảng gần bếp thì dì giúp việc đã lập tức xuất hiện, dúi vào tay cậu một đĩa đồ ăn nhẹ rồi nhẹ nhàng “đuổi” ra phòng khách. Hôm nay cũng chẳng khác gì.

Nhân lúc Do Yoon ra ngoài, Si Yoon ngồi trước cây đàn piano nhưng chỉ được một lát, ngồi trước giá vẽ cũng chẳng lâu hơn. Nhận ra muốn có sở thích thì phải biết mình thích gì, Si Yoon bật ra một tiếng cười khô khốc. Rồi cậu lại lững thững bước vào bếp.

Si Yoon lặng lẽ ngồi xuống cạnh dì giúp việc đang nhặt rau chân vịt. Nhặt rau thì cậu cũng làm được mà…

“Cháu chán à?”

“Dạ.”

“Dạo này thấy cháu ăn được, chắc không còn nghén nữa. Có muốn ăn gì không?”

“Đôi lúc sáng sớm cháu hơi khó chịu, nhưng không sao ạ. Cháu cũng chẳng thèm gì đặc biệt.”

“Ăn được chút hoa quả hay bánh quy còn hơn chẳng ăn gì, nhưng dì mong cháu ăn cơm cho no. Tối nay làm món thịt nhé?”

Trước khi nghe đến “thịt”, cậu chẳng nghĩ gì cả. Nhưng vừa nghe từ ấy, mắt Si Yoon liền trở nên sáng rực. Ngày nhận lương làm thêm, cậu từng mua chút thịt lợn rẻ tiền, chỉ rắc muối rồi nướng thôi, chẳng dám mơ đến ba chỉ, cổ bèo hay sườn. Vậy mà vẫn ngon đến lạ.

Lúc chẳng muốn ăn thì chẳng gì hấp dẫn nổi, nhưng khi đã thèm một món gì đó, Si Yoon chỉ muốn ăn bằng được. Ánh mắt cậu bất giác hướng về tủ lạnh. Sao phải đợi đến tối? Nhà lúc nào cũng đầy ắp nguyên liệu mà, chắc chắn có thịt. Si Yoon đứng dậy, mở ngay ngăn đông mà chẳng cần hỏi.

“Không, không được. Thịt để nướng thì không có, phải đi mua đấy.”

Thấy dì giúp việc vội chạy đến, Si Yoon ngó lại ngăn đông. Trong đó, gói thịt bò đóng gói rõ ràng đề “thịt bò”, vậy mà dì bảo không có gì để ăn. Dù là thịt nấu canh, thịt vẫn là thịt chứ.

“Cái này… là thịt mà.”

“Đó là thịt nấu canh, đông lạnh thì không ngon. Muốn ăn thịt thì phải mua rau cuốn nữa, để dì đi mua ngay đây.”

Nhìn dì cởi tạp dề và để đống rau chân vịt qua một bên, môi Si Yoon khẽ trề ra. Từ vụ dâu tây lần trước, cậu chưa thèm gì đến thế. Dâu thì cậu từng ăn, còn thịt thì hiếm khi được ăn tử tế, vậy sao giờ lại thèm thế này?

Sáng nào bụng cũng cồn cào, chỉ muốn ăn hoa quả và lảng tránh mọi món khác, rồi thỉnh thoảng lại khao khát đến điên cuồng một thứ gì đó. Tất cả chỉ vì Si Yoon đang mang thai. Nhưng vì chưa từng biết cảm giác “thèm ăn” là gì, cậu cũng chẳng rõ phải kiềm chế ra sao. Thèm đến mức chẳng chịu nổi, cậu liền níu vạt áo dì giúp việc đúng lúc dì định rời khỏi bếp.

“Ơ? Ôi trời. Dì biết cháu thèm mà, nhưng thịt nấu canh dai lắm… Nếu Do Yoon biết cháu ăn cái đó thì…”

Dâu tây thì lúc ấy không có, còn thịt thì đây mà. Liếc qua lại giữa ngăn đông và dì giúp việc, Si Yoon thả tay ra.

Cậu đúng là ngốc.

Dì đi mua đồ, cậu ở lại nhà một mình. Thịt thì đã có sẵn. Vậy thì lấy một ít ra nướng là được chứ gì? Si Yoon có tay có chân, dù còn lạ lẫm nhưng cũng biết cách dùng bếp từ. Chẳng việc gì phải làm khó dì thêm nữa. Nghĩ vậy, cậu cúi đầu, khẽ che đi khóe môi đang cong lên vì phấn khích. Vừa mới níu áo dì, giờ cậu lại chỉ mong dì đi nhanh để còn bắt tay vào việc. Hai chân cậu khẽ gõ nhè nhẹ lên nền đá cẩm thạch.

“Cháu cùng đi không? Ở nhà mãi chắc ngột ngạt lắm. Dì chỉ qua siêu thị gần đây thôi, không phải ngồi xe lâu đâu.”

“Dạ?”

Đề nghị bất ngờ khiến cậu ngẩng phắt đầu lên.

“Đi chọn thịt cháu thích, dạo quanh khu thực phẩm, biết đâu lại thèm món khác. Sáng nay dì thấy trời ấm áp và dễ chịu, đi không?”

Chẳng hề nghĩ đến chuyện ra ngoài, Si Yoon đứng ngẩn người trước lời mời của dì. Đi được không? Từ trước đến nay, cậu chưa từng có lý do để bước chân ra khỏi nhà, nên cũng chưa bao giờ đòi hỏi. Nhưng giờ đây, dù không có lý do gì để từ chối, cậu lại bất chợt cảm thấy mình không nên đi.

“Nhà thì tốt, ra ban công hóng gió cũng thích, nhưng ra ngoài ngắm hoa nở thì còn tuyệt hơn.”

“Cháu đi được ạ?”

“Sao lại không? Muốn đi thì đi thôi.”

Nghe dì nói về gió xuân và hoa sắp nở, Si Yoon vội chạy vào phòng thay đồ. Đi với Do Yoon thì lên xe ngay từ gara, còn với dì giúp việc thì khác. Ngồi trên xe dì đến siêu thị, cậu không rời mắt khỏi hàng cây ven đường.

Những cành cây trơ trụi giờ đã lấm tấm mầm xanh non. Người đi đường cũng bỏ áo dày, khăn quàng và bước đi nhẹ nhàng hơn. Si Yoon còn đang trong mùa đông lạnh giá, nhưng thế giới ngoài kia đã đón xuân.

“Đã đến đây thì muốn mua gì cứ mua, muốn xem gì cứ xem nhé.”

Lời nói dịu dàng của dì làm Si Yoon bật cười. Mọi người quanh cậu như đổi khác. Trước kia họ lạnh lùng, vô tâm, giờ lại đầy quan tâm và yêu thương. Chắc nhờ anh trai. Người bên anh đều tốt đẹp mà.

Xuống xe và bước vào siêu thị, Si Yoon giật mình khi dì khoác tay cậu.

“Nơi này đông người, lỡ lạc mất cháu thì sao.”

Dì nắm tay cậu luồn lách qua đám đông, dẫn lối đầy khéo léo. Khóe môi Si Yoon cong lên. Cậu thấy mình như người bình thường, như đứa trẻ nắm tay mẹ đi chợ. Hồi nhỏ cậu từng ghen tị với những người nắm tay cha mẹ, anh em, bạn bè, hay chỉ đơn giản là sóng vai nhau.

Si Yoon từng ao ước những người trò chuyện, cười đùa cùng nhau. Mấy hôm trước là anh, hôm nay là dì giúp việc ở bên cậu.

“Nếu cháu thấy mùi lạ hay khó chịu thì nói nhé. Muốn về hay nghỉ ngơi cũng bảo dì.”

“Dạ.”

Trong không gian ồn ào, dì siết tay cậu chặt hơn. Si Yoon cười tươi, bước theo dì qua dòng người. Khi đi ngang một quầy, cậu khựng lại.

Không phải hiệu sách, vậy mà có sách bày bán, kèm bút chì màu và bút lông. Trên giấy trắng không phải chữ mà là những nét vẽ đen chờ được tô màu. Đó chính là sách tô màu.

Hằng ngày chỉ đối diện với tấm toan trắng, giờ đây tay Si Yoon như tự động chạm vào cuốn sách. Hoa, phong cảnh, nhân vật. Vài trang đã được tô sẵn làm mẫu. Ngón tay cậu khẽ lướt qua bút chì, bút lông rồi đến hộp màu nước. Cậu mải mê lật giở, ngắm nhìn và chạm vào từng món đồ, để mặc thời gian trôi qua lúc nào chẳng hay.

Mua một cuốn… được không nhỉ?

Si Yoon mân mê ví trong túi với vẻ mặt nghiêm túc. Một cuốn thì chắc ổn, nhưng có quá nhiều loại, biết chọn cái nào bây giờ? Cậu liếc sang dì giúp việc, định lùi lại vì sợ dì phải chờ lâu. Cảm giác có ai đó phía sau cũng đang xem quầy, cậu khẽ nghiêng người, toan bước sang bên để nhường chỗ.

Một cánh tay từ sau bất ngờ vươn ra, cầm đúng cuốn sách cậu vừa chạm. Si Yoon bị kẹt trong vòng tay người ấy.

“Muốn gì thì mua hết cũng được, tôi nói rồi mà.”

Giọng nói quen thuộc cùng hương thơm nhè nhẹ thoảng qua mũi cậu.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo