Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 79
“Sách tô màu này.”
Đáng lẽ anh chỉ cần cầm lên xem là được.
Nhưng Do Yoon lại ôm Si Yoon từ phía sau, lật từng trang sách tô màu. Si Yoon co vai, cứng người lại. Đây không phải nhà mà là nơi công cộng. Khác với khu chợ sáng vắng vẻ, nơi này đông người trẻ, không thể nào có chuyện không ai nhận ra anh. Cậu chẳng dám ngẩng đầu, nín thở đứng yên, trong khi anh thản nhiên xem xét từ sách đến dụng cụ tô màu, tỉ mỉ từng thứ một.
“Em thích cái nào?”
Thích hay không chẳng phải vấn đề. Vấn đề là một người nổi tiếng như anh lại xuất hiện giữa siêu thị đông đúc vào buổi chiều.
“Ừm…”
Bị giam trong vòng tay ấm áp của Do Yoon, Si Yoon lúng túng chẳng biết làm gì, khẽ xoay người và đưa tay về phía anh. Cậu chỉ muốn đẩy anh ra để tạo chút khoảng cách. Cùng chọn đồ, cùng mua sắm thì đứng cạnh nhau như ở tiệm hoa quả chẳng phải được rồi sao?
“Cái này đơn giản và dễ làm, thử từ cái này nhé?”
Cậu vừa đặt tay lên ngực anh định đẩy ra thì anh lại ghé sát hơn, thì thầm, kéo cuốn sách gần lại. Si Yoon bất lực, khẽ lẩm bẩm “Làm ơn…” rồi ngẩng lên.
Thường ngày, anh ở nhà xử lý công việc cùng cậu, nhưng sáng nay anh bảo có cuộc gặp với nhà đầu tư phim rồi rời đi. Vậy sao anh lại ở đây? Sáng anh mặc vest bảnh bao, giờ lại đứng trước cậu với áo thun thoải mái và mũ lưỡi trai.
“Bút chì màu hay nước màu?”
Chắc chắn Do Yoon nghe thấy lời cầu xin “lùi lại” của cậu, vậy mà giờ lại hỏi về dụng cụ tô màu. Môi Si Yoon trề ra. Anh luôn hỏi ý cậu, xác nhận ý kiến cậu, nhưng đôi khi lại cố tình trêu cậu thế này.
Si Yoon chẳng biết anh làm vậy khi nào, nhưng cậu hiểu giờ là lúc mình nên nhượng bộ. Tay đang đẩy anh khựng lại, buông thõng xuống. Nhìn Do Yoon từ dưới lên, Si Yoon dễ dàng nhận ra sự thay đổi nhỏ trên gương mặt anh. Khóe môi cứng nhắc của anh cong lên thành một đường mềm mại.
“Vậy mua hết là được.”
“Em không làm hết được đâu.”
Thấy anh thật sự gom từng cuốn sách, giọng cậu bật ra đầy lo lắng.
“Không hết thì tôi làm cùng em.”
Nhìn sách tô màu, nước màu, bút chì và bút lông được xếp gọn vào túi giấy, Si Yoon quay sang anh. Cứ như việc ôm cậu vừa nãy chỉ là mơ, giờ anh đứng cạnh cậu, thanh toán xong và xách túi giấy nặng trĩu.
“Nhưng mà…”
Nghĩ đến mấy cuốn sách — mỗi cuốn làm xong chắc mất cả tháng — cùng hộp bút chì trăm màu mà cậu cũng chẳng biết có dùng hết không, Si Yoon khẽ càu nhàu. Nhưng anh chỉ đáp lại bằng cách kéo mũ áo hoodie trùm lên đầu cậu.
“…Tôi muốn giữ em cho riêng mình, nhưng mọi người cứ nhìn em thế này thì không được.”
“Hả?”
“Lần sau ra ngoài nhớ đội mũ cho em ấy nhé.”
Ai nhìn em chứ? Lời anh nói với dì giúp việc làm Si Yoon chẳng dám gỡ mũ, chỉ ngơ ngác nhìn sang.
“Trời ơi, ai ngờ cậu lại mê cậu ấy đến thế. Đẹp vậy mà cậu nhẫn tâm mang ra ngoài sao?”
“Nghe em ấy ra ngoài là tôi chạy theo ngay. Mà mua gì vậy? Nhà chẳng phải đủ hết rồi sao?”
“Tối định làm món thịt, nhưng không có thịt nướng ngon, định đi một mình thì rủ cậu ấy theo luôn.”
“Em ăn được thịt không?”
Bước giữa anh và dì giúp việc, Si Yoon khựng lại khi câu hỏi hướng về mình. Mải mê với sách tô màu, cậu quên béng chuyện thịt.
“Lâu rồi không ăn BBQ, mua nguyên liệu làm luôn nhé?”
“BBQ thì phải mua nhiều thứ lắm.”
Thỉnh thoảng anh hỏi cậu, nhưng phần lớn là trò chuyện thoải mái với dì giúp việc. Si Yoon đi cạnh họ, nghiêng đầu. “Mua cái này, mua cái kia, cái đó thì có trong tủ lạnh rồi”. Sao cậu thấy quen quen vậy nhỉ?
Si Yoon chưa từng đi chợ với ai. Cậu luôn một mình đến siêu thị và chọn đồ dựa vào giá hơn chất lượng. Xem kỹ tờ rơi giảm giá, xếp hàng dài để mua đồ rẻ. Đó là niềm vui lớn nhất. Nhưng giờ cậu đứng ở quầy thịt sang trọng trong siêu thị, nghe anh và dì giúp việc bàn về phần thịt nào ngon, phần nào hợp BBQ, trong khi cậu chỉ sững sờ trước giá 20 nghìn một lạng.
“Sao lại cho thịt bò vào cà ri?”
“Trẻ con không biết gì hết. Cà ri với thịt lợn ngon, nhưng thịt bò lại ra vị khác.”
“Cà ri là cà ri mà.”
“Suỵt. Hôm nay cà ri có thịt bò. Ơ, sao lại mua cái đó? Phải cho đồ ngon vào chứ.”
“Thịt nấu canh…”
“Cho thăn lưng vào. Thăn lưng!”
“Thăn lưng đắt lắm!”
“Lại nữa! Đã bảo đừng nhìn giá! Phải ăn đồ ngon, đồ tốt.”
Một ký ức tương tự bất chợt ùa về. Không phải nơi sang trọng thế này, mà là quầy thịt ở siêu thị bình dân. Cậu cãi nhau với một cô gái trẻ về thịt cho cà ri. Cuối cùng, cô thắng và mua thăn nội…
“Trời ơi, mua nhiều thế ai ăn hết? Có hai người thôi mà.”
“Tôi không biết em ấy thích gì.”
“Mua nhiều thế cũng chẳng ăn hết, sao không mua ít phần đặc biệt để nếm thử?”
“Mấy loại này để BBQ thì…”
“Có bếp từ di động mà. Đừng đốt than lỉnh kỉnh, tôi sẽ chuẩn bị để ngoài trời nướng từ từ.”
“Vậy cũng được nhỉ?”
“Chắc chắn thế tốt hơn. Thịt để đông thì mất ngon. Nếu ăn ngon thì ngày nào tôi cũng đi mua cho.”
Đang mải nghĩ, Si Yoon ngước lên nhìn Do Yoon nhận túi thịt lạnh từ quầy. Không phải dì giúp việc… Vậy là ai? Không phải cảnh trên TV. Cậu không chỉ cãi về thịt bò cho cà ri với cô gái ấy.
Còn vụ gà hầm nữa. Cô chọn đùi gà đóng gói, Si Yoon thì lại muốn con gà nguyên đã làm sẵn để ăn đủ vị. Thật ra cậu chỉ tiếc vì cùng trọng lượng mà giá khác nhau. Si Yoon sẵn sàng nhường đùi, thậm chí cánh cho cô như từng nhường chú nhỏ, cậu chỉ ăn phần ức khô khốc thôi. Nhưng cuối cùng họ vẫn mua gói có đùi.
Người quản lý nhà anh không phải dì giúp việc mà là người khác sao? Cậu không nhớ mặt, nhưng nhớ giọng cô và việc cậu gọi cô là “chị”. Trước khi mất trí nhớ, Si Yoon sống ở nhà hai tầng chứ không phải đây. Anh bảo dì giúp việc quản lý nhà từ lâu, vậy “chị” đó là ai?
“…Yoon à. Ha Si Yoon.”
Tiếng gọi cùng cái chạm vào tay kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ. Si Yoon ngẩng phắt lên.
“Em ổn không?”
Nhìn anh cúi xuống ngang tầm mắt, Si Yoon nhắm mắt, khẽ lắc đầu xua để đi mớ hỗn độn. Cậu nghĩ mình không cần nói ra vì chẳng rõ là ảo giác hay ký ức thật.
“Em chỉ hơi…”
“Mệt à? Khó chịu sao?”
Thấy anh lo lắng xem xét mình, Si Yoon cố kéo khóe môi lên. Cậu biết nụ cười của mình gượng gạo, nhưng vẫn hơn là mặt ủ rũ.
“Về thôi nhé?”
Si Yoon muốn về ngay, nhưng không muốn làm gián đoạn việc mua sắm của anh và dì giúp việc. Lắc đầu từ chối, Si Yoon nhìn đồ chất đầy trong xe đẩy anh đẩy cho đến khi mũ hoodie trùm xuống che tầm nhìn. Cậu đưa tay định gỡ ra.
Cứ tưởng mọi người sẽ nhận ra anh và ùa đến, nhưng như ở chợ trái cây, giờ cũng chẳng ai để ý.
“Ơ?”
Si Yoon chưa kịp gỡ mũ thì nó lại bị trùm lên. Cảm nhận bàn tay xoa đầu qua lớp mũ, cậu nhìn anh.
“Phải mua mũ đôi mới được.”
“Mua thêm ớt chuông với dưa chuột nhé?”
Cậu chưa kịp hỏi “sao lại thế” thì anh đã nghe điện thoại. Si Yoon bị dì giúp việc kéo tay và đi về phía quầy rau.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.