Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 91

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 91

“Cậu đưa tiền rồi còn làm gì nữa?”

“Còn làm gì nữa đâu.”

“Đưa tiền thì chắc cũng nói gì chứ. Với tính cách của Si Yoon, em ấy đâu dễ nhận tiền như vậy.”

“Nhận tốt chán chứ sao? Trước mặt cậu không biết thế nào, nhưng đúng là một con cáo mà. Tôi cũng có lúc, chỉ thoáng qua thôi nhé, thật sự chỉ thoáng qua thôi, cứ nghĩ cậu ta như một chú hươu non yếu ớt. Ừ, và tôi đã nghĩ có lẽ như thế cũng ổn. Nhưng mà, dù có tình cờ đến mấy, cậu nghĩ việc cả hai chân cậu ta đều bị thương như thế là chuyện bình thường sao? Chuyện bị thương do cái đèn bàn vỡ thì có thể coi là tai nạn thật, nhưng chuyện bị thương ngoài đường trước đó ấy… cậu không nghĩ chút nào là cậu ta cố ý sao? Hơn nữa, tôi cũng cứ bán tín bán nghi mãi, sao vừa đưa tiền hôm trước là hôm sau cậu ta biến mất luôn? Biến mất một cách hoàn hảo, cứ như đã chờ sẵn vậy. Dễ thế à?”

“Choi Ji Won.”

“Hả.”

“Cậu cũng có một omega đã đánh dấu rồi mà.”

“Tự dưng lôi chuyện đó ra làm gì?”

“Tôi chỉ hỏi xem người đó có khỏe không thôi.”

Vừa nhắc đến omega của anh ta là Ji Won lập tức nghiêm mặt nhìn anh Do Yoon nâng ly rượu đầy lên.

“Khỏe chứ. Mà nhân tiện đang ngồi uống rượu, tôi nói chuyện thoải mái nhé, chuyện từ chức với kết hôn ấy, cậu nghĩ kỹ lại một chút xem. Cả hai đều là chuyện hệ trọng liên quan đến sự nghiệp và cả đời cậu, đâu phải quyết định dễ dàng gì. Muốn thay đổi cũng không đơn giản đâu.”

“…”

Keng–!

Lời của Ji Won còn chưa dứt, ly rượu mạnh trên tay Do Yoon đã sượt qua mặt anh ta trong gang tấc, bay thẳng vào tường và vỡ tan tành.

“Ôi, chết tiệt. Hết hồn! Tự dưng làm sao thế?!”

“Tự dưng?”

Do Yoon thẳng người dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Ji Won. Khoảng lặng kéo dài khiến Ji Won phải sửa lại tư thế ngồi.

“Trên đời này có alpha nào lại thích omega của mình bị người khác mang ra bàn tán xôn xao không?”

“À, Do Yoon à. Đừng hiểu lầm. Tôi…”

“Không phải là một omega chỉ gặp gỡ qua loa, mà là người đã đánh dấu, đang mang thai, thậm chí còn được bác sĩ dặn phải tuyệt đối tĩnh dưỡng. Bởi thế mà tôi đang giữ gìn như vàng như ngọc ở nhà, lo lắng đến mất ăn mất ngủ… Vậy mà… có thằng alpha điên nào đó lại dám lén lút chui vào nhà gặp gỡ mà không được phép sao?” 

Sau khi nói bằng giọng đều đều như đang bàn chuyện làm ăn, Do Yoon nắm lấy cổ chai rượu mạnh bên cạnh.

“Không, ý tôi là…”

“Cậu thậm chí còn không nói lại chuyện gì đã xảy ra, trong khi em ấy vốn dĩ đã khó khăn đến mức không uống nổi nước…”

“Này, này… cậu đang…”

Do Yoon từ từ đứng dậy, tiếp tục nói với Ji Won. Anh ta đang nhìn anh đầy hoảng hốt.

“Em ấy… cố ép mình ăn uống để làm hài lòng tôi, rồi điều em ấy nói là…”

BỐP.

“Khụ…! Do… Do Yoon…”

“Là gì nhỉ?”

ẦM.

Chiếc chai từng chứa rượu mạnh giáng xuống người Ji Won như một nhát đóng cọc. Do Yoon chỉ vung tay vài lần, vậy mà kẻ lảo đảo rơi từ sofa xuống sàn đã chẳng còn đủ sức phản kháng. Hai tay quờ quạng, Ji Won co rúm lại, còn ánh mắt Do Yoon thì trống rỗng đến lạnh người.

“Đứa bé ấy… mặt trắng bệch, run rẩy như cánh chim ướt mưa… còn đối phương thì cười khẩy? Lại còn nhếch mép nữa chứ.”

Chai rượu chỉ là mở đầu. Tiếp theo là bước chân Do Yoon chuyển động. Mỗi cú vung chân đều gọn gàng và chính xác, “khụ khụ” vang lên khô khốc mỗi khi anh chạm vào thân thể đang cuộn tròn dưới đất. Không một động tác nào thừa thãi.

“Không trả lời được, chỉ biết khóc. Thậm chí còn khó thở… phải ôm lấy ngực.”

“Làm ơn… tôi… tôi sai rồi…! Do Yoon, chúng ta… là bạn bè mà.”

“Hà.” Do Yoon cười khẩy. “Vậy mà cái thằng alpha điên đó dám đứng trước mặt tôi lải nhải về omega của tôi thế nọ thế kia, chết tiệt. Còn cậu ta… vừa nhắc đến omega của cậu ta là lập tức nghiêm mặt lại sao?” 

Do Yoon thẳng người, lấy lại hơi rồi ném mạnh chai rượu vừa dùng sang một bên. Anh chỉnh lại quần áo xộc xệch. Trong khi đó, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi kẻ đang co rúm và run rẩy dưới chân mình.

“Tôi… tôi sai rồi…! Tất cả, là tôi…”

Nghe những lời lấp bấp ấy, Do Yoon khụy gối xuống, vươn tay nắm lấy tóc Ji Won, giật mạnh. Anh ta rên lên đau đớn.

“Tôi nên tiếp nhận chuyện này thế nào đây, Ji Won à?”

“Xi… xin lỗi. Tôi… vì cậu… vì cậu thôi mà…”

“À! Ra là vậy! Là thằng bạn mười năm trời vì tôi mà làm tất cả. Tôi đúng là có phúc có một người bạn tốt ghê. Omega của tôi ấy à, dùng cái vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ tôi, rồi vừa thấy đủ nhiệt là biến mất sạch sành sanh, làm người ta tan nát cõi lòng. Rồi đột nhiên xuất hiện lúc tôi sắp phát điên, bảo là không nhớ gì hết. À, cái gì nhỉ? Còn cả chuyện này chuyện kia, rồi đánh dấu rồi, lại có con rồi. Còn cầm theo tiền nữa… Rồi trong lúc biến mất thì qua lại với alpha khác à? Còn có cả chuyện bàn tán xem đứa bé trong bụng có phải con tôi không nữa cơ.” 

Do Yoon nói bằng giọng đều đều. Trông anh không ra tay quá mạnh, nhưng chẳng hiểu sao chiếc chai rượu khi đập xuống đầu Ji Won lại vỡ tan, để rồi máu me loang lổ khắp gương mặt anh ta. Dù trước cảnh tượng kinh hãi đó, vẻ mặt Do Yoon khi tiếp tục nói vẫn không hề biểu lộ cảm xúc gì.

Đáng lẽ anh phải nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, không sót một lời nào. Ngày mai anh sẽ gặp Cheol Woo, lấy đoạn video đó và làm rõ chính xác hai người đã nói gì. Nhưng… anh không có đủ kiên nhẫn để chịu đựng và chờ đợi đến lúc đó. Chỉ cần những lời anh nghe lỏm được và hành động Ji Won vừa thể hiện trước mặt anh lúc này cũng đã đủ để có câu trả lời rồi.

“Tôi… tôi nói sai hả? Chết tiệt. Đúng mà. Cậu đâu phải loại người này…”

Giữa lúc hỗn loạn như thế, Ji Won vẫn còn cái miệng để bật lại. Nghe anh ta gào lên, Do Yoon cúi đầu nhìn quần áo của mình.

“Hà. Quần áo dính máu rồi.” Anh nghĩ. “Phải về nhà thôi.”

“Nếu tôi gặp riêng omega của cậu thì sao nhỉ…?”

“Không được! Khô… không được! Đừng làm thế, Do Yoon à. Tôi… tôi sai hết rồi. Cậu ấy không liên quan gì đến chuyện này cả. Chẳng biết gì cả…!”

“À! Cậu được phép làm thế với omega của tôi, còn tôi thì không được phép làm thế với omega của cậu sao? Tại sao? Omega của tôi cũng chẳng liên quan gì. Cũng chẳng biết gì cả.” 

Do Yoon buông tóc Ji Won ra, lấy khăn mùi xoa lau tay. Lúc đó, anh thấy một dáng người đang cựa quậy, cố gắng ngồi thẳng dậy ở dưới chân mình. Nhìn Ji Won quỳ gối, ngẩng đầu nhìn lên, Do Yoon không nhịn được mà bật cười khẩy.

“Này, này. Do Yoon à. Chúng ta… chúng ta đã biết nhau bao nhiêu năm rồi chứ. Khoan đ

ã. Ừm… tức là thế này.”

Nhìn hành động cố gắng nói đủ mọi lời, dùng cả biện minh để xoa dịu tình hình của Ji Won, Do Yoon bỗng thấy hình ảnh một người khác hiện lên chồng với anh ta. Người ấy… cũng đã quỳ gối. Rồi chắp hai tay lại, giơ cao hơn đầu mà van xin. Rồi ngay sau đó, người đó úp trán xuống sàn, chỉ giơ tay lên mà lạy lia lịa. Nói rằng mình sai rồi. Xin lỗi. Không một lời biện minh hay đổ lỗi, chỉ nói có thế. Đứa bé ấy… chưa từng làm điều gì sai, chưa từng phạm một tội lỗi nào… vậy mà lại khóc lóc van xin, bảo rằng tất cả là lỗi của mình. Vậy mà chúng ta, những kẻ thực sự có tội, lại hèn hạ đến thế nào? Không chỉ riêng Ji Won, mà chính anh… mới đáng bị đổ lỗi. Không biết omega của mình đang bị đối xử thế nào cũng là một cái tội. Quá khứ đã qua, hiện tại đang diễn ra, và cả tương lai sắp tới. Mọi chuyện xảy đến với Si Yoon… đều vô điều kiện là tội lỗi và sai lầm của riêng anh.

“Tôi sẽ không, không bao giờ gặp lại cậu ta nữa. Và cả chuyện kết hôn nữa. Ừm. Chuyện kết hôn hay từ chức… cậu cứ làm theo ý cậu, theo cách cậu muốn đi. Ừ. Phải, đó là chuyện của cậu mà. Kết hôn là chuyện của cậu, công ty là của cậu. Tôi… tôi đã quá phận rồi, ừm.”

Từ miệng Ji Won thốt ra những lời thừa nhận sai lầm và xin lỗi, nhưng chẳng có lời nào chạm đến trái tim Do Yoon. Người anh ta cần cúi đầu xin lỗi và cầu xin tha thứ… là Si Yoon, chứ không phải anh.

“Cậu nói chuyện đó với tôi làm gì.”

Anh buông khăn mùi xoa dính máu ra, nó rơi thẳng xuống sàn.

“Muốn kiện tội hành hung hay làm gì thì tùy cậu. Muốn gọi cảnh sát bây giờ thì cứ gọi. Muốn nói với báo chí thì cứ nói. Từ giờ trở đi, cậu cũng làm những gì cậu muốn đi. Vì tôi… tôi cũng sẽ làm những gì tôi muốn.”

“À… Do Yoon à, làm ơn. Tôi nói là tất cả là lỗi của tôi mà. Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Thật sự là cậu… tôi chỉ nghĩ cho cậu. Chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm rồi, cậu đã vươn lên đến vị trí này như thế nào…”

Do Yoon đang định bước thẳng ra khỏi sảnh, nhưng buộc phải dừng lại khi Ji Won níu lấy gấu quần anh, van lơn.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo