Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 92
“Tôi là cái thá gì chứ?”
“Hả?”
“Tôi là cái thá gì. Làm thế nào mới gọi là thành công? Rốt cuộc phải gặp omega nào, yêu đương ra sao, kết hôn thế nào mới là đúng đắn? Cứ tiếp tục cười nói, diễn xuất trước ống kính, kiếm tiền như xưa là được à?”
Do Yoon quỳ gối trên sàn nhà, nhìn Ji Won ngước lên nhìn mình đầy thảm hại, buông lời tự giễu trong nỗi trống rỗng.
Ai cũng nói với anh cùng một điều. Si Yoon cũng chẳng phải thế sao.
Rằng không thể ở bên anh. Rằng anh giỏi giang, vĩ đại, được mọi người yêu mến, có năng lực nên mới cần một người tốt hơn. Một người xuất sắc hơn… Rốt cuộc thì cái “hơn” ấy là gì? Nhưng giờ Ji Won cũng nói điều tương tự. Rốt cuộc là đều tại anh.
“Tôi muốn giết chết cậu lắm. Nhưng như lời cậu nói, chúng ta cũng đã biết nhau một thời gian rồi, nên dừng lại ở đây thôi. Haa… Tội của tôi còn lớn hơn tội của cậu, ai còn có thể trách ai đây.”
Do Yoon thở dài nặng nhọc, lấy hết tiền mặt trong ví ra. Anh thả xấp tiền xuống đỉnh đầu Ji Won. Những tờ séc và tiền mặt rơi vãi khắp sàn nhà, vương trên người anh ta.
“Cút đi mà lo cho omega mà cậu quý trọng ấy. Đừng để lọt vào mắt tôi, cũng đừng để lọt vào tai tôi nữa.”
Rời khỏi sảnh, người Do Yoon tìm kiếm là Si Yoon trong điện thoại. Cảm xúc lúc này của anh không thể diễn tả bằng bất cứ lời nào. Chỉ vài giờ trước thôi, anh còn ôm lấy cơ thể yếu ớt ấy, còn trao cho cậu nụ hôn. Nhìn giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt cậu, lòng anh như bốc hỏa.
Thế nhưng, dù bị đè nặng bởi cảm giác tự ti, tội lỗi, trống rỗng và hối hận, anh vẫn muốn gặp Si Yoon. Muốn gặp, muốn chạm vào, muốn hôn. Muốn là người làm Si Yoon khóc, cười, buồn bã và vui vẻ. Anh mong muốn mọi điều làm nên Si Yoon đều là do anh.
Nhưng anh biết rằng điều đó là không được, rằng Si Yoon có cuộc sống riêng của cậu, có suy nghĩ, ý kiến, có những điều cậu mong muốn, và anh phải tôn trọng tất cả. Anh tự nhủ hàng trăm hàng nghìn lần. Anh biết rằng Si Yoon cần hòa nhập với mọi người, được công nhận và yêu thương, sống cuộc đời tự chủ, và anh phải là người dẫn dắt cậu đi theo hướng đó.
Thế nên anh đã cố gắng làm điều đó từng chút một. Nhưng rồi, Do Yoon lại nhớ đến Si Yoon đã bị tổn thương bởi người thân cận nhất với mình, đã khóc lóc van xin, anh đưa tay che mắt lại.
Chỉ cần chạm vài lần vào màn hình điện thoại là anh có thể nhìn thấy Si Yoon. Giờ này đã quá nửa đêm về sáng, chắc cậu đang ngủ say. Dù có thức, chắc chắn cậu vẫn chưa rời đi. Nếu Si Yoon bước chân ra khỏi căn nhà đó, chắc chắn anh đã nhận được liên lạc ngay lập tức.
Đứng ở hành lang trước phòng, Do Yoon chầm chậm bước đi, thở dài và lướt ngón tay trên màn hình điện thoại. Nhìn màn hình tối đen hồi lâu, ngón tay Do Yoon di chuyển nhanh chóng trên màn hình.
“Điên thật rồi…”
Với vầng trán nhăn sâu, Do Yoon nhìn vào điện thoại và bước chân nhanh hơn.
Si Yoon đáng lẽ phải đang ngủ say, nhưng cậu không có ở bất cứ đâu.
Chết tiệt. Đáng lẽ không nên uống rượu. Chỉ vì vài chén rượu không kiềm chế được mà bước chân anh bị níu lại, lời chửi rủa quanh quẩn trong miệng Do Yoon. Chạy bộ thì mất khoảng 30 phút chăng? Tuy không xa lắm, nhưng Do Yoon đã không thể gọi tài xế riêng, đành phải gọi người của Cheol Woo. Dù nghe nói Si Yoon không ra khỏi nhà, anh vẫn không tài nào yên tâm được.
Tại sao lại chọn căn nhà rộng đến vậy chứ. Màn hình điện thoại nhỏ bé không thể kiểm tra hết tất cả camera trong nhà cùng lúc. Và cũng không phải mọi ngóc ngách đều được lắp đặt camera không góc chết. Suy nghĩ miên man đến việc phải lắp đặt camera thật hoàn hảo để có thể kiểm tra mọi nơi, Do Yoon vỗ vỗ vào trán mình.
Anh nhớ đến lời Min Woo đã nói, rằng hãy vứt bỏ những cảm xúc này đi.
Có lẽ không thể trì hoãn thêm được nữa. Với những lời như ‘khi sức khỏe của Si Yoon tốt hơn’, ‘khi mọi thứ thay đổi đột ngột và tình hình hỗn loạn ổn định’, anh đã cứ lần lữa việc điều trị cho Si Yoon.
Cần phải đưa cậu đi kiểm tra tâm lý và điều trị phù hợp.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc Si Yoon phải ra khỏi nhà, và ai đó phải bước vào căn nhà này. Có lẽ là một beta với danh xưng trị liệu gia. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, sự ích kỷ của anh lại trỗi dậy không hài lòng, chỉ có tiếng cười nhạo bản thân thoát ra.
Ai mới là người cần trị liệu. Người cần được chữa trị khẩn cấp nhất ở đây chẳng phải là anh sao?
Giả vờ bình thường, giả vờ ổn thỏa, nhưng bên trong đã thối rữa đến nhường này rồi. Do Yoon quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh đèn đường lướt qua trên khuôn mặt anh.
Vừa lúc xe dừng ở bãi đậu, Do Yoon lao ngay vào nhà. Đứng ở cửa ra vào, anh từ từ hít sâu thở đều, cố gắng điều hòa hơi thở. Anh cố đọc mùi pheromone của Si Yoon hòa quyện trong pheromone của chính mình mà anh cố tình lưu lại.
Và rồi, đi theo mùi pheromone nhàn nhạt của Si Yoon, nơi Do Yoon đến đã khiến anh sụp đổ thêm lần nữa. Sẽ tốt biết mấy nếu cậu đang ngủ thoải mái trên giường.
Do Yoon tìm thấy Si Yoon ở dưới ngăn tủ góc trong phòng thay đồ cạnh phòng ngủ. Đẩy nhẹ quần áo của mình treo trên mắc sang hai bên, Si Yoon ôm bộ đồ ngủ của anh, cuộn tròn trong không gian nhỏ hẹp ấy mà ngủ thiếp đi.
Chỉ vài giờ trước thôi, Si Yoon còn khóc lóc van xin anh hãy bỏ rơi cậu, hãy để cậu làm tốt hơn.
Chỉ tranh thủ lúc anh vắng mặt một lát, Si Yoon đã tìm đến nơi có nhiều pheromone của anh nhất.
Do Yoon không đánh thức Si Yoon, cũng không kéo cậu ra. Anh chỉ đơn giản ngồi xuống bên cạnh cậu. Vì vóc dáng lớn hơn Si Yoon, đầu anh cứ đụng vào mắc áo. Để lách vào khe hẹp, và để không chạm vào làm Si Yoon thức giấc, anh phải thu mình lại hết mức có thể.
Gượng gạo cúi đầu, vai rụt lại hết sức, nhưng không gian này vẫn quá chật chội với anh. Duỗi thẳng chân, Do Yoon khó khăn lắm mới ổn định được tư thế, lặng lẽ nhìn xung quanh.
Trong lúc anh di chuyển, đèn cảm ứng vẫn thắp sáng không gian, nhưng khi anh dừng lại, xung quanh nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Phòng thay đồ chứa quần áo ngủ và đồ lót của anh và Si Yoon là không gian nhỏ nhất trong nhà, ngoại trừ phòng tắm. Dù bị che lấp bởi mùi nước xả vải, đây cũng là nơi có nhiều pheromone của anh nhất sau chiếc giường.
Khẽ chạm.
Một chút trọng lượng cùng hơi ấm tiến đến, khóe môi Do Yoon khẽ nhúc nhích. Dù chỉ là cơ thể Si Yoon khi ngủ say nghiêng sang chạm vào anh, anh cũng cảm thấy như có cả thế giới. Do Yoon cảm nhận được cơ thể cậu chìm vào giấc ngủ sâu hơn, thả lỏng.
Lúc này Do Yoon mới khẽ cử động tay, vòng qua vai Si Yoon để cậu tựa vào anh thoải mái hơn. Thời gian trôi qua, cổ anh mỏi nhừ, lưng cũng đau vì phải cúi gập, nhưng Do Yoon không thay đổi tư thế. Trong lúc đó, cơ thể Si Yoon ngày càng nghiêng về phía anh, và lúc nào không biết, cậu đã gối đầu lên chân anh.
Tà áo treo trên mắc như chiếc chăn phủ lên người Si Yoon.
Nhìn bình minh ló dạng qua ô cửa sổ nhỏ để thông gió, Do Yoon nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Si Yoon. Anh lần lượt nghĩ về những ham muốn của bản thân mà không thể giữ lại, nhưng vẫn phải bỏ đi.
Quan hệ với Choi Ji Won sẽ nhanh chóng kết thúc. Anh sẽ từ chức theo kế hoạch của mình, nhưng việc kết hôn với Si Yoon coi như đã tan thành mây khói. Do Yoon phải buông tay Si Yoon theo ý muốn của cậu, vậy mà ngay cả trong lúc lên kế hoạch cho điều đó, anh vẫn còn tham vọng kết hôn, thật sự đáng khinh. Do Yoon thầm rủa bản thân. Với tình trạng này, liệu anh thật sự có thể buông tay cậu được không…
Trước tiên là sẽ bắt đầu việc điều trị tâm lý mà anh đã trì hoãn bấy lâu, và xem xét tình trạng của Si Yoon để sắp xếp cho cậu gặp Jang Hye Ryeon sớm nhất có thể. Và cả chú chó Gwi Ri kia nữa.
Chắc chắn Hye Ryeong là người ấm áp và tốt bụng nhất mà Si Yoon đã gặp trong cuộc đời đầy gian truân của cậu. Gần đây cô còn đến tận công ty của anh vì lo lắng cho Si Yoon.
Dì giúp việc gần như thường trực trong nhà, dành nhiều thời gian nhất với Si Yoon ngoại trừ anh. Dì là một người kiên định nên không cần thay đổi. Chắc là thế. Do Yoon đã thấy Si Yoon cười nói vui vẻ với dì, khoác tay cùng đi mua sắm, líu lo đủ chuyện.
Người của Cheol Woo gần như không có tiếp xúc, cứ để họ như vậy. Còn Min Woo… là bác sĩ. Gặp Si Yoon với tư cách người phụ trách điều trị, chắc là ổn thôi.
Ngay cả khi Si Yoon tìm lại được tất cả ký ức và rời bỏ anh, chỉ gặp nhau khoảng một lần một tuần vì vấn đề pheromone, anh cũng phải chấp nhận. Dù vậy, Do Yoon vẫn muốn cung cấp cho Si Yoon một ngôi nhà mà cậu mong muốn ở nơi cậu muốn và hỗ trợ tài chính cho cậu. Tất nhiên điều đó chỉ khả thi nếu Si Yoon chấp nhận, nhưng có lẽ cậu sẽ không từ chối điều đó, đúng không?
Si Yoon không muốn từ bỏ đứa bé, nên một nơi tốt cho việc nuôi dạy con sẽ là lý tưởng. Cần có công viên có thể đi bộ đến và trường mẫu giáo tốt ở gần đó nữa. À, an ninh. Nơi Si Yoon và con sống, an toàn là quan trọng nhất.
Dù cậu có tìm lại ký ức hay không, nếu Si Yoon hy vọng rời xa anh, anh phải chuẩn bị sẵn sàng để tiễn cậu đi. Khi mặt trời mọc, ánh sáng chiếu vào phòng thay đồ nhỏ bé và nghe thấy tiếng động nhỏ mà dì giúp việc đi làm tạo ra, Do Yoon bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.