Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 93

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 93 

Cơn gió mùa đông lạnh giá như cứa vào da thịt đã dịu đi, cả những đợt gió se sắt đủ khiến người ta phải khoác áo hay cuộn mình trong chăn cũng tan biến, thay vào đó là thứ ánh nắng ấm áp tìm đến. Thức dậy vào bất cứ giờ nào tùy thích, rồi nếu thời tiết không quá tệ thì bắt đầu ngày mới bằng bữa ăn đầu tiên ở khu vực sân hiên ngoài trời – đó đã trở thành một trong những thói quen thường ngày của Si Yoon.

Thỉnh thoảng, anh trai sẽ đánh thức cậu dậy nếu cậu ngủ quá muộn, nhưng Si Yoon vốn đã quen với việc thức giấc khoảng 9 giờ sáng. Thế nên giờ đây, cậu chỉ lẳng lặng nằm trên giường và vô hồn nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ. Cơ thể một khi đã nếm trải sự thoải mái tột cùng thì cứ lầm bầm không muốn chui ra khỏi chăn, không muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.

Nằm yên lặng hồi lâu như một con búp bê chỉ biết chớp mắt, bàn tay Si Yoon chậm rãi cử động, tìm đến khoảng trống bên cạnh mình. Cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại, cậu mới khẽ thở phào một tiếng. Lách người trong chăn, Si Yoon lăn sang vị trí của anh. Rồi cậu ôm lấy chiếc gối của anh vào lòng.

Ánh nắng lọt qua khe hở nhỏ giữa hai lớp rèm tối màu đang chiếu sáng cả căn phòng. Si Yoon vẫn chỉ chớp mắt, chăm chú nhìn tia nắng mảnh mai lọt vào. Trong lồng ngực không thể nói ra lời thật lòng bỗng dấy lên cơn đau âm ỉ. Cậu hít sâu rồi thở ra thật mạnh, nhưng dường như chẳng khá hơn chút nào.

Nếu lời người kia nói là thật, thì trước đây cậu đã từng nhận tiền từ người khác và biến mất không một lời từ biệt với anh. Chính vì thế, dù biết sự thật đáng sợ này, cậu cũng không dám bỏ trốn. Bởi vì cậu biến mất, có thể anh đã rất tổn thương và đau khổ. Cậu không thể để anh phải chịu đựng nỗi đau ấy lần thứ hai. Nếu chuyện đó xảy ra, anh chỉ còn cách từ bỏ cậu mà thôi…

Anh đã nói rằng anh không thể làm thế, rằng anh sẽ tìm ra cách.

Si Yoon đã muốn tìm chú lớn để nhờ giúp đỡ thoát khỏi đây, nhưng tất cả những gì cậu biết được chỉ là chú lớn cũng đã đi rất xa, giống như chú nhỏ, đến một nơi mà sẽ không bao giờ tìm đến cậu nữa.

Nhớ lại giọng điệu lạnh lẽo của Ji Won khi anh ta nói rằng cậu ở bên cạnh chỉ làm hại anh, cùng ánh mắt anh ta nhìn cậu như thể nhìn một loài côn trùng bẩn thỉu, Si Yoon vùi mặt vào gối.

Cậu hối hận vì đêm qua đã bám lấy anh, khóc lóc ầm ĩ chỉ để trút bớt nỗi đau của mình. Dù sao đi nữa, khi anh ôm cậu vào lòng, vỗ về an ủi và nói rằng anh sẽ tự lo liệu, hai người sẽ cùng nhau tìm cách, nỗi sợ hãi và kinh hoàng trong lòng cậu đã dịu xuống. Nhưng rốt cuộc, đây chẳng khác nào việc cậu trút gánh nặng của mình sang cho anh. Cậu làm tổn thương trái tim anh rồi lại thản nhiên ngủ ngon, tỉnh dậy đón chào buổi sáng như chưa hề có chuyện gì xảy ra…

Đúng lúc đó, tiếng cửa khẽ mở ra mà không có tiếng gõ cửa, Si Yoon vội nhắm chặt mắt lại.

Một bàn tay dịu dàng khẽ chạm lên tóc cậu. Anh dường như rất thích vuốt ve mái tóc cậu. Tiếp đó, một cảm giác ấm áp và ẩm ướt khẽ đậu trên trán. Anh cũng thích hôn lên mặt cậu. Rồi đến mũi. Đúng như cậu dự đoán, môi anh nhẹ nhàng đặt xuống chóp mũi.

Giờ thì đến má.

À… lần này không có sao? Thường thì anh cũng hôn lên má mà. Bàn tay to lớn và ấm áp của anh chạm vào má cậu, vuốt ve dịu dàng. Trái tim đang đau nhói bỗng chốc hoàn toàn bình phục. Vừa nãy đau lắm, đau đến mức muốn rơi nước mắt và đã phải cố kìm nén, nhưng lúc này lại có cảm giác như có làn gió hoa tươi mát đang thoảng qua lồng ngực.

“Yoon à.”

Giọng nói của anh lọt vào tai, Si Yoon vùi mặt sâu hơn vào gối, cố giấu mình đi. Cậu không muốn bị phát hiện là đã tỉnh, cũng không muốn anh thấy khóe môi đang ngốc nghếch cong lên vì sung sướng khi được anh vuốt ve và gọi tên mình.

“Hôm qua em ăn không đủ bữa, để bụng đói lâu quá không tốt đâu. Nếu thấy đỡ hơn thì ăn một chút gì đó rồi ngủ tiếp nhé?”

“!”

Vùi mặt vào gối, Si Yoon cố gắng tránh bàn tay của anh, rồi lại cắn chặt răng vì sợ sẽ bật ra tiếng động kỳ lạ khi anh chạm vào tai mình. Cảm giác anh xoa xoa dái tai tròn trịa rồi nhẹ nhàng vuốt ve toàn bộ vành tai, cùng với tiếng sột soạt nghe thật rõ ràng.

Đầu ngón tay anh di chuyển dọc theo vành tai rồi đi đến lỗ tai, cơ thể Si Yoon theo phản xạ run lên nhè nhẹ. Đó không phải là một phản ứng mà cậu có thể kiểm soát được.

“Nếu biết Si Yoon nhà mình thích được tôi chạm vào tai nhiều thế này, đáng lẽ tôi nên chạm vào thường xuyên hơn mới phải.”

“… Đừng mà.”

Trước những lời anh nói trong khi vẫn tiếp tục vuốt ve tai, Si Yoon cuối cùng cũng phải lên tiếng. Dù mặt vẫn vùi trong gối, nhưng vì nhiệt dồn lại nên má cậu nóng bừng, chắc chắn tai cũng đỏ lựng lên rồi.

“Haha.”

Cùng với tiếng cười trầm ấm dễ nghe, Si Yoon bị anh nhấc bổng cả chiếc chăn lên, và rồi cậu đã nằm gọn trong vòng tay anh. Không biết tự lúc nào anh đã ngồi xuống mép giường. Bị giam giữ trong vòng tay của anh, Si Yoon không tài nào nhúc nhích nổi. Chiếc chăn quấn quanh người cậu chặt đến nỗi không thể cử động tay được, Si Yoon đành phải ngoan ngoãn đón nhận đôi môi quen thuộc của anh đặt xuống mặt mình.

Chụt chụt.

Những chỗ khác chỉ hôn một lần, nhưng môi thì được hôn nhanh chóng hai lần. Khi khuôn mặt anh rời đi, đôi môi Si Yoon không giấu nổi sự hờn dỗi, khẽ bĩu ra.

“Em ngủ ngon không?”

Sau chuyện tối qua, cậu vẫn còn xáo trộn đến thế, nhưng anh lại vẫn bình thường như mọi khi, khiến cho Si Yoon cảm thấy chuyện đêm qua như một giấc mơ vậy. Không, liệu đó có thật sự là mơ không? Nếu không phải thì…

“Anh. Hôm qua…”

“Ừ.”

“Chú lớn…”

“Tôi đã nói rồi mà. Chú lớn mất rồi, giờ không còn ai làm em phải khổ sở nữa đâu. Và nếu Si Yoon của tôi đồng ý, tôi muốn kết hôn với em, cùng có những đứa con bé bỏng và sống thật hạnh phúc bên nhau trọn đời.”

“Hả?”

Ơ? Chuyện đêm qua sao lại biến thành chuyện chúng ta kết hôn và sống cùng nhau cả nhà có con được chứ? Rõ ràng anh Ji Won đã kể cho cậu nghe chuyện đó mà. Dù không thể nói thật, nhưng nếu tất cả là sự thật, thì cậu chính là tội nhân. Cậu đã làm sai rất nhiều với anh, với anh Ji Won, và cả với một ai đó mà cậu thậm chí còn không nhớ nổi, một người có thể đã ở nơi nào đó cậu từng tạm trú. Nhưng nhỡ đâu lời Ji Won nói không phải sự thật thì sao? Vậy thì… cậu nên tin ai đây?

“Chúng ta đã nói là sẽ từ từ cùng nhau tìm cách rồi mà. Si Yoon của tôi xinh đẹp, dịu dàng và tốt bụng thế này, sao tôi có thể bỏ em được. Nếu giữa chúng ta có chuyện gì xảy ra, thì đó chỉ có thể là khi em thất vọng và bị tổn thương vì tôi, khi em không còn muốn gặp tôi nữa. Chỉ khi đó chuyện ấy mới có thể xảy ra. Thế nên em không cần phải lo lắng về những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai lúc này. Việc cần làm bây giờ là ăn một chút gì đó có thể ăn được. Bắt đầu bằng việc đó trước đã.”

Quả nhiên, Si Yoon lại bị nhấc bổng cả chiếc chăn, đặt ngồi xuống chiếc ghế ngoài trời êm ái trên ban công đối diện phòng chính.

“Buổi sáng ăn gì nhỉ? Sữa chua hoa quả? Bánh mì nướng với mứt? À! Còn có thịt bò dì giúp việc mua tối qua nữa.”

Nghe lời anh nói liên tục trong khi anh tự tay điều chỉnh tấm che nắng để điều chỉnh mức độ ánh nắng chiếu vào, Si Yoon khẽ lắc đầu. Anh vẫn dịu dàng và ấm áp như mọi khi nên cậu cảm thấy bối rối. Đúng rồi. Chắc Ji Won đã sai rồi. Anh mới là người đúng. Nếu cậu đã làm những chuyện tàn nhẫn như thế với anh, thì anh không thể đối xử với cậu như thế này được. Vậy nên cậu sẽ tin anh. Bởi vì cậu chỉ còn có anh thôi.

“Còn anh thì sao?”

Cho đến giờ, chưa một ai thực sự lắng nghe cậu nói. Nhưng nếu là anh… Anh sẽ lắng nghe tất cả những gì cậu nói, bất kể là gì… Chính vì thế, một lời giận dỗi không phải là giận dỗi thật sự, thứ mà hồi bé Si Yoon chưa từng dám bộc lộ, bỗng nhiên bật ra từ miệng cậu.

“……”

“Lúc nào cũng ăn những gì em muốn thôi. Anh muốn ăn gì cơ?”

“Tôi thì…”

“Đừng nói là ‘gì em muốn cũng được’ nữa nhé.”

Do Yoon vốn định trả lời như mọi khi là “gì em muốn cũng được” thì ngạc nhiên nhìn Si Yoon. Cậu đã nhanh chóng cắt ngang lời anh. Cậu bé này còn có thể có những hành động và lời nói đáng yêu như thế này ư?

“Ừm. Ý tôi là…”

Dù sao cũng phải nói gì đó, nhưng khi chuẩn bị lên tiếng, anh lại không nghĩ ra được món ăn nào cả. Trước hết, anh còn phải cân nhắc xem món nào trong số những món Si Yoon thích ăn sẽ tốt cho buổi sáng nữa.

“Thấy chưa. Khi em hỏi thế là anh không nghĩ ra ngay đúng không?”

Nhìn cậu bé ngước lên, khóe mắt hơi cong lên cùng với lời nói hơi bĩu môi giận dỗi, Do Yoon bật cười thành tiếng. Anh cười thật sự, cười rạng rỡ rồi quỳ xuống trước mặt Si Yoon.

“Phải làm sao đây nhỉ.”

Thật sự phải làm sao đây? Chắc chắn anh đã yêu Si Yoon ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chính là trên con dốc quen thuộc ấy. Dưới ánh đèn đường vàng cam, từ khoảnh khắc anh nhìn thấy gương mặt cậu cô độc đứng đó. Lần đầu trông thấy cậu, anh chỉ nghĩ là tình cờ đi ngang qua. Vài lần sau nữa, anh lại cho rằng cậu là fan cuồng. Thế nhưng từ lúc nào, anh đã chú ý quan sát dưới ngọn đèn đường ấy trên con đường ấy, mỗi lần đi qua con đường quen thuộc ấy, anh lại kiểm tra xem cậu có ở đó không. Và cuối cùng, anh đã dừng xe lại trước mặt cậu.

Rồi khi biết về mối quan hệ giữa Ha Jae Hyun và đứa bé này. Anh đã lấy Ha Jae Hyun làm cái cớ. Lấy sự tồn tại của Ha Jae Hyun làm lá chắn, cùng với cái cớ rằng đó là do những cảm xúc khó chịu của bản thân, anh đã cưỡng ép đứa bé omega này.

Đáng lẽ phải đuổi cậu ra khỏi nhà mới đúng. Nhưng tại sao anh lại cố gắng giữ cậu lại bên mình, làm mọi cách để cậu ở lại… Có phải chỉ đơn thuần là do sự chiếm hữu của alpha và cảm xúc hướng về Ha Jae Hyun không?

Nếu hai người gặp nhau một cách tự nhiên thì sao nhỉ? Dù gặp nhau thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể nào không yêu Si Yoon được. Một đứa bé đáng yêu và tươi sáng đến thế này…

“Không quyết định được cũng giống anh thôi mà…”

Nhìn đôi môi đang bĩu ra đáng yêu đó, nhìn cả ánh mắt hơi sắc sảo nhìn mình cũng thấy thích, Do Yoon không nói được lời nào. Nghe thấy câu nói thoát ra cùng tiếng thở dài, anh lại mỉm cười.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo