Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 94
“Đừng cười.”
“Thế Yoon muốn ăn gì nào?”
“…Là thứ anh muốn ăn ạ.”
Khi nghe lời nói ấy, Do Yoon đặt hai tay lên đùi Si Yoon và gục trán lên đó.
Chết tiệt. Si Yoon à. Sao tôi có thể nói điều đó ngay lúc này, ở nơi này? Tôi chỉ muốn nuốt chửng em từ đầu đến chân ngay lúc này, áp môi mình lên làn da trắng mịn ấy không một kẽ hở, uống cạn từng giọt chất lỏng em tiết ra… và thỏa sức khuấy động cơ thể nóng bỏng, mềm mại đang dính sát vào tôi.
Sợ em đau chăng, sợ em chán ghét chăng.
Sợ sẽ để lại dù chỉ một chút dấu vết vì tôi không kìm được sức mình chăng.
Anh luôn đối xử với Si Yoon như món đồ thủy tinh mỏng manh dễ vỡ, chỉ cần lơ đễnh một chút thôi là tan tành.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Anh muốn khắc thật nhiều dấu vết của mình lên cơ thể trắng như sứ của Si Yoon. Anh đã là đánh dấu cậu, nhưng mỗi khi nhìn thấy chiếc gáy thanh mảnh kia, anh vẫn muốn cắm răng mình vào.
Dùng cái cớ “trị liệu pheromone”, Do Yoon đụng chạm vào Si Yoon gần như hàng ngày, áp sát cơ thể, nhưng Do Yoon luôn giữ lấy giới hạn, không bao giờ vượt qua ranh giới.
Anh muốn nhìn Si Yoon trong vòng tay mình, đỏ ửng và hổn hển, khóc đến sưng mắt. Không phải tiếng rên rỉ mong manh khi được vuốt ve nhẹ nhàng, mà là âm thanh gần như tiếng thét, ngập trong khoái cảm, khắc những vết móng tay sâu đậm lên lưng, eo và cánh tay anh. Anh muốn nghe lại cái giọng nài nỉ ấy, đã trốn chạy rồi vẫn ôm trọn lấy anh và van xin được đánh dấu. Anh cũng muốn cái chạm tay ấy, bàn tay vò loạn tóc anh đầy gấp gáp, gọi “anh…” khi anh ngậm lấy dương vật vừa vặn trong miệng và khuấy động phía sau bằng ngón tay.
Cái bụng dưới phình lên vì đánh dấu, khuôn mặt điều chỉnh hơi thở trong vòng tay anh chắc hẳn sẽ ngập trong khoái cảm. Anh vừa gỡ dấu xong thì lại muốn hòa vào Si Yoon, lấp đầy cơ thể cậu bằng tinh dịch của mình, nhưng hiện thực lại không cho phép.
Môi hôn sâu hơn một chút thôi, Si Yoon đã đỏ bừng hai má và vành tai. Chỉ cần vuốt ve nhẹ cơ thể mềm mại, Si Yoon đã bối rối không biết làm sao vì xấu hổ. Anh vỗ về cậu mãi không thôi. Khi anh nắm lấy dương vật đang bừng nóng của cậu, Si Yoon sẽ vùi mặt vào lòng anh, rên ư ử, say sưa vì pheromone anh tỏa ra.
Chỉ cần chạm bằng tay thôi cũng khiến Si Yoon chật vật, nên tất cả những gì anh có thể làm là vuốt ve cho đến khi cậu tiết chất lỏng ra đầy tay anh rồi mệt lử thiếp đi. Thỉnh thoảng khi Si Yoon có vẻ ổn hơn, anh có mượn tạm đùi cậu để giải tỏa dục vọng, nhưng dục vọng dơ bẩn không được lấp đầy mà chỉ ngày càng sâu sắc thêm, nên gần đây ngay cả điều đó anh cũng không thử.
Thật là chuyện đương nhiên khi phía dưới vốn chỉ được xoa dịu bằng thủ dâm sau khi ru đứa trẻ này ngủ lại trở nên bồn chồn và nóng nảy như vậy. Đây là nghiệp báo của anh, đành phải chấp nhận thôi.
“Ăn đào nhé?”
Do Yoon thở chậm rãi, phía dưới vẫn còn căng cứng một nửa. Miệng anh thốt ra là quả đào mọng nước, ngọt ngào chảy ra khi cắn một miếng.
Si Yoon nhận quả đào, cắn một miếng rồi liếc sang Do Yoon, người chỉ nhấp ngụm cà phê đắng. Cậu vốn nghĩ chỉ ăn quả đào là đủ, nào ngờ trước mắt lại là bữa sáng muộn được chuẩn bị chỉn chu đến bất ngờ. Cầm lấy dĩa, Si Yoon gắp một miếng bánh soufflé mềm mịn, rồi nhẹ nhàng đưa tới trước mặt anh. Do Yoon cúi xuống, lặng lẽ đón lấy mà không nói lời nào.
“Anh.”
“Ừ?”
“Em… em có thể ở đây mãi không ạ?”
“Ừ.”
“Cả em bé nữa ạ?”
“…Si Yoon à.”
Hôm qua cứ khóc lóc ầm ĩ đến mức không nói chuyện đàng hoàng được, nên dù biết anh không thoải mái, Si Yoon vẫn lấy hết can đảm cất lời. Mỗi khoảnh khắc ở bên anh đều thật tuyệt và hạnh phúc, nhưng cậu không muốn sống run rẩy mãi vì nỗi bất an đọng lại trong lòng.
Si Yoon vốn quen thuộc hơn với việc từ bỏ, chôn vùi trong lòng điều mình muốn mà chưa từng thử thách thay vì chinh phục nó, vì cậu từng mất đi nhiều hơn là có được. Đây là lần đầu tiên Si Yoon lấy hết dũng khí.
“Tôi thích Si Yoon. Tôi muốn Si Yoon ở bên cạnh tôi cả đời nên mới muốn xúc tiến hôn sự. Tôi định chuẩn bị mọi thứ rồi cầu hôn, nhưng mọi chuyện lại rối rắm một chút. Trên thế giới này, Si Yoon là quý giá nhất với tôi. Nhưng tôi nhiều tuổi rồi, công việc của tôi lại như thế, không thể hoàn toàn phớt lờ ánh mắt người đời.”
Anh nhấp một ngụm cà phê, đặt tách xuống và bắt đầu nói, Si Yoon cũng khẽ đặt chiếc dĩa đang cầm xuống.
“Nếu công khai với truyền thông sẽ khá ồn ào. Em cũng sẽ nghe nhiều lời tiêu cực. Nhưng tôi muốn nắm tay Si Yoon đi mua sắm, đi công viên, ngắm hoa, đi khắp mọi nơi đẹp đẽ. Tôi muốn tự hào nói với mọi người ‘Người xinh đẹp và đáng yêu này là của tôi’. Sau này khi em bé chào đời, chúng ta sẽ cùng nhau đẩy xe nôi đi dạo. Để làm được điều đó, tôi nghĩ nên xúc tiến hôn nhân một chút sẽ tốt hơn.”
Nghe lời anh tiếp nối, Si Yoon không dám nhìn vào mắt anh, cúi gằm mặt xuống bàn nhưng không giấu được đôi má ửng hồng.
May quá. Thật may quá.
Anh cũng muốn điều mà cậu đã âm thầm nghĩ trong lòng.
Vui sướng vì bản thân thiếu sót thế này lại được quan tâm đến nhường ấy. Lời của Ji Won vẫn cứ ám ảnh, nhưng cậu đã quyết tâm chỉ nhìn về phía anh và tin tưởng lời anh nói.
“Chiều nay bác sĩ sẽ tới. Bác sĩ Park Min Woo. Em gặp ở bệnh viện rồi, nhớ chứ?”
Nghe nói có bác sĩ tới, Si Yoon hơi nghiêng đầu nhìn Do Yoon. Cậu không thấy đau ốm chỗ nào. Không phải bác sĩ Park Min Woo là bác sĩ tâm lý sao?
“Không phải em đau ốm gì đâu, là tư vấn tâm lý. Cũng vì em mất trí nhớ. Cứ thoải mái thôi. Có thể sẽ tìm lại được ký ức, cũng có thể sẽ quên mãi mãi, nhưng đừng quá bận tâm về điều đó. Những chuyện làm em buồn, làm em giận vì tôi, cũng có thể nói hết.”
“Vâng?”
Tại sao lại giận vì anh ạ? Và những chuyện như thế cũng nói được sao? Trái lại, Si Yoon còn lo anh vất vả hay buồn phiền vì cậu hơn.
“Và chuyện công ty tôi cũng sẽ thu xếp lại một chút…”
“Không được!”
Vừa nghe thấy từ “công ty”, Si Yoon bất ngờ hét lớn.
“Ừ?”
“Tại sao không đi làm? Anh thích công việc mà. Mọi người cũng thích anh. Ưm…”
“Không phải đâu, tôi không thích làm việc.”
Si Yoon đang vội vàng thuyết phục Do Yoon, nghe câu “tôi không thích làm việc” thì nghẹn họng.
“Tôi đã kiếm đủ tiền rồi, không phải lo chuyện ăn ở của Si Yoon và em bé đâu. À! Tôi có tòa nhà nữa, có tiền thuê nhà, có chút cổ phiếu nữa…”
Không, anh… Không phải vậy…
“Dù sao thì, tôi định ở cạnh Si Yoon cả ngày.”
“Tại sao!”
“Vì tôi thích Yoonie.”
“……”
Đúng là không ai thích làm việc thật. Cậu cũng biết anh rất giàu. Huống hồ là vì anh thích nên mới muốn ở cạnh, thì có vấn đề gì đâu. Nghĩ thế rồi, Si Yoon chỉ chớp mắt như người câm nuốt mật.
“Em có muốn tôi đi làm cả ngày vất vả, không ăn cơm cùng nhau thế này, chỉ gặp người khác, ngày nào cũng để em ở một mình không? Và chỉ đưa thật nhiều tiền thôi à?”
Mỗi lần anh liệt kê từng thứ, Si Yoon tưởng tượng ra cảnh đó, lắc đầu lia lịa.
“Tôi sẽ làm việc ở nhà như bây giờ, thỉnh thoảng mới ra ngoài. Chừng đó, em thông cảm được chứ?”
Không phải nói là không làm việc hoàn toàn, nếu nói là chỉ thỉnh thoảng ra ngoài làm việc như bây giờ, à không, hơn cả thế, là vì anh muốn làm vậy, thì cậu nói gì được đây. Đầu Si Yoon, nãy giờ lắc lư ngang dọc, giờ lại gật lên gật xuống.
“Nếu em khỏe và thời tiết đẹp, tôi sẽ dành thời gian nắm chặt tay em, đi ăn quán ngon, đi mua sắm, kết hôn, cùng em bé đi chơi, Yoonie của chúng ta có ghét không?”
…Lắc đầu.
“Thế là xong. Vậy, chuyện kết thúc.”
Bàn tay anh cử động cùng nụ cười rạng rỡ, miếng soufflé nhẹ nhàng trôi vào miệng. Chưa kịp nói gì hay làm gì, như miếng soufflé tan chảy mềm mại trong miệng, tâm trạng bất an và hờn dỗi của Si Yoon cũng biến mất ngay lập tức.
“Hôn lễ sẽ không công khai, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau đi chuẩn bị hôn lễ.”
“Vâng…?”
“Biết cách này hay cách kia thì cũng sẽ biết hết, chúng ta đâu có làm gì sai, lẽ nào phải làm lễ cưới vụng trộm. Người ta càng tò mò và bồn chồn hơn nếu mình cố giấu. Muốn theo dõi thì cứ theo dõi đi. Tuy nhiên, chúng ta sẽ cần có vài vệ sĩ đi cùng. Chuyện này, tôi xin lỗi Yoonie trước nhé. Và tôi đang làm giấy tờ hộ tịch, xong xuôi sẽ đi đăng ký kết hôn ngay.”
“…Kết hôn thật ạ?”
Cái gì thế này? Tại sao mình lại đột ngột kết hôn? Chỉ là nói chuyện một chút với anh thôi, mà không biết từ lúc nào, tình huống đã tiến triển đến việc nắm tay anh đi chơi và cùng chuẩn bị hôn lễ. Lời nói ngơ ngác thốt ra từ miệng Si Yoon. Cậu biết bản thân thiếu sót, nhưng vì thấy anh nói chuyện thật lòng vui vẻ và hạnh phúc, cậu không thể nói lời tiêu cực.
Đôi khi cậu đã nghĩ.
Liệu mình có thể trở thành một người quan trọng và cần thiết đối với ai đó không?
Nhưng bây giờ anh đang đối xử với cậu như vậy. Ánh mắt anh hướng về cậu thật ấm áp, cho thấy rõ là anh thật lòng thích cậu. Nếu hỏi làm sao lại cảm nhận được, Si Yoon không biết trả lời thế nào, cậu chỉ biết thôi. Vì từ trước đến nay, người đối xử với cậu như thế này, người nhìn cậu, người nói những lời tốt đẹp với cậu, chỉ có anh mà thôi.
“Ừ.”
“……”
Si Yoon không nói được “tại sao”, cũng không hỏi được “bao giờ”, nhai nhóp nhép miếng đào vừa đưa vào miệng. ‘Có đúng không nhỉ? Chắc là đúng rồi. Vì mình đã nói chuyện trực tiếp với anh, nhìn mặt anh ấy rồi, nên chắc là đúng rồi.’
“Si Yoon à.”
“Vâng?”
“Trưa nay ăn gì nhỉ?”
Si Yoon đang đờ đẫn, liếc mắt hơi xéo xắt, nghe lời anh lại khéo léo đẩy chuyện chọn món trưa sang cho mình. Chắc chắn là anh không biết rằng, một trong những điều khó khăn nhất trên đời là chọn món ăn tiếp theo.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.